Sở Dĩnh hơi nhíu mày: "Chu Tự Hàn, anh cảm thấy với quan hệ của chúng ta thì có thể đi gặp người lớn sao?" Sắc mặt Chu Tự Hàn còn âm trầm xuống mấy phần, rên một tiếng: "Ngược lại anh muốn biết, quan hệ của chúng ta là thế nào? Em nói cho anh nghe đi, làm sao lại không thể gặp người lớn rồi, anh lại không ép buộc em gả cho anh, về phần em sợ như vậy sao?"
Sở Dĩnh không nhịn được hì hì cười một tiếng: "Chu Tự Hàn, anh sẽ không thật sự muốn lấy tôi chứ?" Ánh mắt Chu Tự Hàn lóe lên vài cái, nói thật, chính anh cũng không nhớ tới cái vấn đề này, nhưng rất không chịu nổi Sở Dĩnh nói dối anh rõ ràng vậy, giống như sáng mai phủi mông một cái là có thể chia tay được.
Hơn nữa, Chu Tự Hàn thất vọng đau khổ rất rõ ràng, Sở Dĩnh chưa từng nghĩ tới gả cho anh, con người luôn rất kỳ quái, trước kia anh không nghĩ tới, những người phụ nữ kia hận không thể gả cho anh, vào lúc này tốt hơn, Sở Dĩnh một chút ý này cũng không có, ngược lại anh rất khó chịu, có mấy phần tức giận nói: "Yên tâm, anh không có nghĩ quẩn như vậy, hai chúng ta như vậy rất tốt." Thấy nét mặt Sở Dĩnh rõ ràng giãn ra một chút, Chu Tự Hàn càng thất vọng đau khổ hơn, không ngờ cô cho anh là lũ lụt thú dữ như thế rồi, không gả cho anh tựa như tránh được một kiếp nạn vậy, mặc dù không lấy anh, cũng là người của anh, đời này cũng đừng nghĩ chạy khỏi anh.
Chỉ là, cô nàng này phải biết cha mẹ anh một lòng một dạ muốn gặp con dâu, khẳng định chết cũng không cùng anh trở về, phải suy nghĩ đối sách, con ngươi đi lòng vòng, thật sự muốn đứng lên một cái.
Ôm cô vào trong lòng ngực mình nói: "Chuyện này là như thế này, em biết anh cũng trưởng thành rồi, từ mấy năm trước cha mẹ anh bên kia, liền thúc giục anh tìm bạn gái, hơn nữa chỉ cần anh về nhà là thái hậu nhà anh lại cằn nhằn ở bên tai, vào lúc này hiển nhiên bọn họ cho rằng em chính là bạn gái của anh, ông cụ nhà anh lên tiếng, chỉ cần anh dẫn em trở về để cho bọn họ gặp mặt, về sau sẽ không can thiệp đến việc của anh rồi, cho nên nói......"
Sở Dĩnh tiếp lời của anh nói: "Cho nên nói, anh muốn cho tôi giả trang thành bạn gái của anh, diễn một vở kịch cho cha mẹ anh nhìn." Chu Tự Hàn gật đầu một cái: " Bảo bối nhà ta rất thông minh, chính là ý tứ này, không phải là diễn trò sao, đối với bảo bối nhà anh mà nói còn không dễ dàng sao, qua được cha mẹ anh rồi, sau này cuộc sống của hai chúng ta sẽ yên ổn rồi, cũng không có gì tổn thất đối với em có đúng hay không?"
Sở Dĩnh nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, bộ dáng kia đem Chu Tự Hàn chọc vui: "Cũng không phải là bán đứng em, về phần suy nghĩ sao, được, cái người này là đồng ý chứ, buổi tối ngày mai trở về với anh."
Sở Dĩnh đứng ở trước cửa nhà họ Chu vẫn còn buồn bực, làm sao lại thật sự chạy tới gặp cha mẹ Chu Tự Hàn rồi, chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị, thật ra thì Sở Dĩnh rất rõ ràng, khẳng định nguyên nhân cũng có chuyện kia của cha cô, nói trắng ra là, bản lĩnh Chu Tự Hàn có lớn hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là thương nhân, mà vụ án cha cô liên quan đến ủy ban kỷ luật và nhà họ Lăng, muốn lật lại bản án, đâu có dễ dàng như vậy.
T hật ra thì trong lòng Sở Dĩnh tương đối phức tạp, chuyện năm đó từ từ nổi trên mặt nước, phá vỡ rất nhiều chuyện Sở Dĩnh tin chắc không dời gì đó cho tới nay, cô và Lăng Chu gặp nhau, yêu nhau, thậm chí còn chia tay, cũng giống như bị một âm mưu to lớn thao túng, cô đã từng vui vẻ từng khổ sở vì tình yêu vụng trộm, đã dần dần tuyệt vọng, đến lúc thật sự hoàn toàn mở ra chân tướng ngày đó, Sở Dĩnh cũng không biết mình có thể tiếp nhận một kết quả như vậy không.
Thậm chí, cô nghĩ tới trốn tránh, nhưng cha cô, một người nho nhã thanh liêm như vậy, chẳng lẽ cô nhẫn tâm để cho ông đeo trên lưng tiếng xấu cả đời, trước kia thời điểm không có hy vọng, còn nói quá khứ, hiện tại cô có nghĩa vụ giúp ông ấy rửa sạch tội danh, đây là chuyện con gái nên làm, đây là hiếu, nhưng đối mặt với cha mẹ của Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh vẫn còn có chút khẩn trương không nói ra được. Cha anh là tướng quân, nên rất nghiêm túc đi!
Cô cúi đầu nhìn qua quần áo của mình một chút, là bộ váy liền than mà mẹ vừa mới đan cho cô, kiểu dáng đơn giản hào phóng, chỉ là màu sắc vô cùng chói mắt, ấy là loại rất đỏ thẫm, quả nhiên ở trong mắt của mẹ, mình vĩnh viễn là cô gái nhỏ, vốn là cô không muốn mặc cái này, lại bị Chu Tự Hàn lục ra ngoài, rồi bắt buộc cô mặc lên, bên ngoài mặc vào một mẫu quần áo mới của Bạch Phong, là quần áo tình nhân với áo khoác trên người Chu Tự Hàn, bên trong áo của Chu Tự Hàn còn quấn khăn quàng cổ đỏ thẫm, thật sự rất bảnh bao.
Đoạn thời gian gần đây, Chu Tự Hàn đặc biệt thích đồ vật có liên quan đến tình nhân, mấy ngày trước, trên Internet khởi xướng bình chọn cặp tình nhân ăn ý nhất hàng năm, không biết người nào đem hình hai người ở rạp chiếu phim ngày đó đưa lên, để mọi người bỏ phiếu, thế nhưng cuối cùng đứng vị trí đầu bảng, tự nhiên có không ít người xem kịch vui, nhưng càng nhiều người chạy đến trên Website của Tinh Huy, chúc phúc bọn họ.
Từ đó về sau, Chu Tự Hàn thường chú ý tới những sản phẩm tình nhân khác, phàm là cái gì đều muốn là đồ đôi, không riêng gì quần áo, còn có điện thoại di động, vỏ điện thoại cái gì, một chút cũng không cảm thấy loại hành vi này đối với một người đàn ông bôn ba như anh mà nói, có bao nhiêu quỷ dị, mỗi ngày làm không biết mệt, làm cho hiện tại cô đứng ở chỗ này, Sở Dĩnh cũng dâng lên một loại ảo giác, hai người quả thật giống như vợ chồng son vừa mới kết hôn trở về nhà chồng.
Chu Tự Hàn đem cô xoay qua, để cho cô đối mặt mình, đang cầm mặt của cô xem kỹ mấy giây, bỗng nhiên nói: "Thì ra là bảo bối nhà anh cũng sẽ khẩn trương, yên tâm, đây không phải là cô dâu xấu xí gặp mặt cha mẹ chồng, lại nói, em cũng không xấu xí thì sợ cái gì chứ?"
Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái: "Cái đó, cha mẹ anh......" Chợt ý thức được hai tay mình trống trơn, lần đầu gặp mặt không khỏi thất lễ: "Chu Tự Hàn, không phải là tôi nên mua chút trái cây hay gì đó......"
Chu Tự Hàn nở nụ cười, ôm cô hôn một cái: "Cái gì cũng đều không cần mua, em tới là được rồi, nhưng em là người đầu tiên anh mang về nhà, đoán chừng mẹ anh còn khẩn trương hơn so với em." Chu Tự Hàn lôi kéo tay của cô đi vào.
Sở Dĩnh hơi quan sát một lần, trong đình viện có một vườn hoa nhỏ, hôm nay chính là cuối mùa thu, bóng cây che phủ ở bên trong, trong vườn hoa chỉ có vài cây thu hải đường cùng mấy bồn hoa cúc bên cạnh, nở vừa đúng lúc, cũng làm cho cô nhớ tới trước kia cũng có vườn hoa nhỏ trong nhà ở tỉnh G, mỗi ngày giờ cô tan học trở về, liền nhìn thấy mẹ bận rộn xới đất bón phân ở trong vườn hoa, bây giờ nghĩ lại, giống như đã là chuyện rất xa xưa.
Chu Tự Hàn dắt tay của cô vào trong nhà, vừa đổi dép xong ngẩng đầu liền đụng vào một con ngươi đôi đen rắng rõ ràng, một cô gái tương đối xinh đẹp xinh đẹp, trong mắt to không che giấu hiếu kỳ và hưng phấn chút nào, tuổi cũng không lớn, Sở Dĩnh đoán chừng, khẳng định nhỏ hơn nhiều so với mình, đây là người nào? Chẳng lẽ Chu Tự Hàn còn có một em gái......
Không đợi cô nữa đoán, cô gái đó đã rất hưng phấn xoay chung quanh cô một vòng: "Thật sự là Thanh Liên! Người thật còn xinh đẹp hơn so với trên phim điện ảnh, tôi là người ái mộ của cô, tôi tên là Hứa Hựu An, cô có thể gọi tôi là An An, cha mẹ chồng tôi đều gọi như vậy......" Cái miệng nhỏ nhắn giống như cây đậu một dạng, càng nói Sở Dĩnh càng mơ hồ.
Chỉ là rất nhanh Sở Dĩnh cũng biết đây là ai, bởi vì thân sau Hứa Hựu An nhiều hơn một đôi bàn tay, đem cô nhéo tới: "An An, lần đầu tiên Sở tiểu thư tới, em như vậy, về sau lại dọa sợ người ta, xin lỗi, vợ tôi rất thích cô, cho nên có chút vô cùng hưng phấn. Xin chào, tôi là Chu Tự Hoành, anh trai của Tự Hàn."
Lão đại nhà họ Chu, nhìn lưng anh thẳng tắp, cùng nghiêm cẩn hiện ra bên ngoài này, cũng biết là người quân nhân chuyên nghiệp, nói thật, hai anh em này dáng dấp thật giống nhau, nhưng phong cách lại hoàn toàn trái ngược, Chu Tự Hàn vừa nhìn chính là người tà ác thích làm phản, cùng anh trai anh một thân chính khí, hoàn toàn ngược lại.
Chu Tự Hàn đưa tay ôm ở trên eo cô: "Bảo bối, nhìn trai đẹp thấy choáng sao? Anh ấy không vô lại, nhưng vẫn kém chút nữa so với anh, quan trọng nhất là anh ấy có tính yêu thích trẻ con, chỉ thích nữ sinh nhỏ tuổi, em xem chị dâu anh sẽ biết."
"Chu Tự Hàn ai là nữ sinh nhỏ tuổi, tôi là chị dâu của cậu." Chu Tự Hàn khoát khoát tay: "Ai nói không phải, nhưng chị không soi gương sao, rõ ràng còn chưa có lớn lên." Nói xong, cũng không quản Hứa Hựu An tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, lôi kéo Sở Dĩnh đi vào trong phòng khách.
Chu Tự Hoành buồn cười vỗ vỗ mặt vợ mình đang tức giận, cũng đừng trách Tự Hàn càng ngày càng thích nhạo báng Hựu An, sinh đứa bé xong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng mềm mại hơn, cộng thêm giữ lại một đầu con nít, nhìn qua không khác biệt lắm so với nữ sinh nhỏ tuổi, nhưng mà anh cũng không dám nói, cúi đầu ở bên tai vợ mình nói thầm một câu: "Vợ à, em đừng nhìn hiện tại Tự Hàn hài lòng, về sau em lại kết thân với vợ của nó, có lúc nó sẽ kinh ngạc thôi." Ánh mắt Hứa Hựu An sáng lên, vụt sáng hai cái, bước nhanh đi tới.
Chu phu nhân càng nhìn Sở Dĩnh càng hài lòng, dáng dấp cũng không cần nói, không xinh đẹp cũng không thể làm ngôi sao, nhưng rất khác những người phụ nữ nhiều son dầy phấn kia, rất sạch sẽ, trên mặt chỉ sử dụng đồ trang sức trang nhã, phần phong cách trên người này tương đối đặc biệt, cử chỉ hào phóng đúng mức, so với phụ nữ bên cạnh lão nhị, quả thực là khác biệt một trời một vực.
Chu phu nhân hết sức hài lòng, nháy mắt với thủ trưởng nghiêm túc ở đối diện, Chu thủ trưởng nhẹ nhàng tằng hắng một cái, thái độ cố gắng mềm một chút, bởi vì quá cố ý, cho nên giống như có chút cổ quái.
Chu Tự Hàn trợn mắt một cái nhẫn tâm châm chọc: "Ông cụ ngài vẫn nên duy trì vẻ mặt bình thường thôi, nhìn như vậy thật sự rất hù dọa người." Chu thủ trưởng trừng mắt: "Chỉ con nói nhiều, người nào đó, tiểu Sở sao, uống trà uống trà đi." Khóe miệng Sở Dĩnh có chút co rút ra, nhìn Chu Tự Hàn một cái, tuần này nhị lão nhà anh có phải quá hiền hoà hay không, một chút dáng vẻ cũng không có.
Vốn là Sở Dĩnh còn muốn, nếu là hỏi việc của cha cô, cô trả lời như thế nào, vẫn nghĩ căn bản một chữ cũng không nói, Chu phu nhân thân thiết nắm tay hỏi cô chút chuyện quay phim, sau đó liền ăn cơm, ăn trái cây, đến tám giờ, Chu Tự Hàn lôi kéo cô đứng lên phải đi, Chu phu nhân tiễn cô tới cửa, vỗ tay của cô dặn dò cô về sau thường tới chơi nhiều một chút, trong lúc đó còn chụp với chị dâu của Chu Tự Hàn vài tấm ảnh, ký một chồng hình.
Làm cho lúc Sở Dĩnh ra khỏi nhà họ Chu ngồi lên xe, còn chưa có cảm giác chân thật cái gì, Chu Tự Hàn đeo dây nịt an toàn lên cho cô, lái xe ra khỏi đại viện mới nói: "Anh nói không có sai chứ! Trên căn bản mà nói, cha mẹ anh chỉ cần nhìn thấy sinh vật giống cái có thể trở thành cô dâu của con trai bọn họ, cũng sẽ không làm khó."
Ngược lại Sở Dĩnh thật sự không nghĩ tới, bình thường gia đình Chu Tự Hàn ấm áp như thế, gia đình lớn lên như vậy, cũng nên giống như anh trai Chu Tự Hàn như vậy mới là bình thường, làm sao sẽ nhảy ra Chu Tự Hàn chuyên làm xằng làm bậy này.
"Chu Tự Hàn, có phải khi còn bé anh chịu kích thích gì hay không?" Chu Tự Hàn ngẩn người, nhất thời không hiểu lời của cô: " Kích thích cái gì?" Sở Dĩnh nói nghiêm túc khác thường: "Nếu không có bị kích thích, sao tính tình anh lại âm trầm như vậy, cũng quá khác thường rồi?"
Chu Tự Hàn tỉnh táo lại: "Tốt! Em biến đổi biện pháp giễu cợt người đàn ông của em đấy hả?" Một cước thắng xe dừng ở ven đường, nghiêng người dưới miệng liền gặm qua.