Bên ngoài mưa vẫn rất lớn, tiếng sấm vang ầm ầm.
Thương Lục rõ ràng đã chết.....Vì cái gì còn sẽ trở về!
Người kia....Thật sự là Thương Lục sao?
Theo tiếng sấm nổ vang, Xuyên Bách rõ ràng nghe được, phía sau dần dần vang lên tiếng bước chân, hơn nữa tiếng bước chân kia, cách cậu càng ngày càng gần.
Trong lòng Xuyên Bách tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, cắn răng lóe vào trong phòng học bên cạnh.
Bàn học trong phòng bày biện chỉnh tề, Xuyên Bách nghe tiếng bước chân bên ngoài, nhanh chóng trốn vào góc bàn học, dư quang lại quét đến một tầng bụi trên bàn học.
....? Buổi sáng hôm nay bọn học sinh còn đi học....Bàn học nhanh như vậy liền xuất hiện bụi bẩn sao?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Xuyên Bách co rúm lại ở góc tường, ngừng hô hấp, mắt nâu thật cẩn thận từ khe hở đánh giá xung quanh, thân thể run bần bật, không dám lên tiếng.
Gần.....! Càng gần!
Người nọ ngâm nga môt bài hát, bước chân nhàn nhã, đột nhiên, bước chân hắn dừng trước cửa phòng học, Xuyên Bách nhanh chóng che lại cái mũi, không dám thở mạnh.
“Ai nha, Tiểu Bách là muốn cùng tôi chơi trốn tìm sao? Có thể nha, chỉ cần là tâm nguyện Tiểu Bách, tôi đều sẽ hoàn thành.”
Thanh âm sâu kín vang lên ngoài cửa phòng học học, Xuyên Bách nổi da gà, cậu không dám nhìn ra ngoài cửa, chỉ có thể vùi vào bên trong khuỷu tay, cầu nguyện người nọ nhanh rời đi....
“Cho dù bảo tôi chết cũng không có vấn đề gì đâu.”
Thanh âm hắn ôn nhu, lời nói ra phảng phất chính là lời âu yếm động lòng người cỡ nào.
Xuyên Bách run đến lợi hại hơn, nước mắt lại không biết cố gắng mà rơi xuống.
Thương Lục khẳng định đang trách cậu.....Trách cậu nói ra những lời nói đó, lúc ấy là cậu nói muốn hắn biến mất a!
Thực xin lỗi.....Thương Lục, thực xin lỗi.....Đừng giết tớ được không?
“A, tìm được rồi.”
Âm thanh lạnh băng vang lên, Xuyên Bách đột nhiên mở mắt ra, Thương Lục không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trước mặt cậu, hắn đang cong eo, mắt đen tràn đầy điên cuồng nhìn về phía chính mình, khoé miệng nhếch lên cười.
“A a a a a!”
Chỉ một thoáng, toàn bộ khu dạy học quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Xuyên Bách.
Sắc mặt Xuyên Bách tái nhợt, muốn đứng dậy thoát đi, đau đớn ở ngực làm cậu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thân thể giống sắp bị rời ra, một chút sức lực cũng không có.
Thương Lục nhìn thiếu niên yếu ớt trước mặt, tình yêu trong lòng sắp tràn ra, mắt đen càng thêm ôn nhu.
“Tiểu Bách.....Tìm được Tiểu Bách rồi.....”
“Đừng giết tôi.....Đừng giết tôi.....Oa oa oa Thương Lục cậu thả tôi đi được không! Tôi sợ hãi....”
Xuyên Bách run bần bật, nước mắt rơi đầy mặt, cậu ôm chặt lấy đầu của mình, căn bản không dám nhìn Thương Lục.
Thương Lục nghiêng nghiêng đầu, đầy mặt nghi hoặc: “Tôi không muốn giết Tiểu Bách....Tôi chỉ là muốn cùng Tiểu Bách vĩnh viễn ở bên nhau a.”
Vĩnh viễn ở bên nhau.....Vĩnh viễn ở bên nhau?!
Thương Lục nhất định là muốn giết cậu, sau đó kéo cậu xuống địa ngục chung với hắn!
Cậu không muốn......Cậu còn trẻ như vậy!
Lúc này trong đầu Xuyên Bách như một cuộn chỉ rối, run đến lợi hại hơn, Thương Lục dù có giải thích cái gì thì vào trong lòng cậu đều là những lời nói uy hiếp.
“Thương Lục.....Cậu thả tôi đi, ngày mai tôi liền thắp hương, đốt tiền giấy cho cậu! Tôi thề cả đời này ăn chay niệm phật không sát sinh, coi như là chuộc tội oa oa oa...”
“Tiểu Bách đừng sợ hãi.....Tôi sẽ không làm tổn thương Tiểu Bách, trước ra đâh được không?”
Nghe vậy, Xuyên Bách đột nhiên lắc đầu, co rúm lại trong góc, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Thương Lục.
Ánh mắt như vậy, lại làm trong lòng Thương Lục phảng phất bị xé rách đau đớn.
Hắn không biết, vì sao Tiểu Bách hắn tâm tâm niệm niệm lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Hắn lúc này đầy mặt thất hồn lạc phách, vươn tay lại thu trở về.
“Tiểu Bách.....Không thích tôi sao?”
“Tiểu Bách hẳn là chán ghét tôi đi....”
“Nhưng mà......Nhưng mà tôi thật sự không có ý muốn làm tổn thương Tiểu Bách.....Đừng sợ tôi được không?”
Các câu hỏi liên tiếp làm Xuyên Bách ngốc, cậu căn bản không biết chính mình khi nào có nói thích Thương Lục....Bất quá....
.....Khi đó bởi vì Thương Lục ra đi, cậu vô cùng bất lực bàng hoàng, không còn cách nào khác, chỉ có thể coi slc là thế thân của Thương Lục....
Chính là cậu không nghĩ tới, slc cư nhiên chính là Thương Lục....!
“Tôi....Tôi....Không có chán ghét cậu....Oa!”
Lời còn chưa dứt, trong mắt Thương Lục nở rộ ra ánh sáng, một phen ôm chặt lấy cậu, trên người đối phương truyền đến nhiệt độ lạnh băng, làm Xuyên Bách cảm giác có chút hít thở không thông.
“A.....Thân thể Tiểu Bách thật ấm..... Rất thích....”
Thương Lục thấp giọng ở bên tai Xuyên Bách nỉ non, không khí trong nháy mắt liền trở nên ái muội.
“Thương Lục....Cậu buông tôi ra....Khụ khụ!”
Cái ôm của Thương Lục làm Xuyên Bách cảm thấy hít thở không thông, cậu có chút hoài nghi, người này tuyệt đối là muốn bóp chết chính mình.
“Tiểu Bách.....Cùng tôi ở bên nhau.... Được không?”
Thương Lục bắt đầu cọ lấy cậu lung tung, cánh môi lạnh lẽo dán ở xương quai xanh cậu, nhẹ nhàng mút vào.
Ý tứ bên trong rất rõ ràng, Xuyên Bách liền tính là kẻ ngốc cũng biết Thương Lục muốn làm cái gì!
“Tôi không muốn......Thương Lục, cậu thanh tỉnh một chút!”
“Khi đó đích xác là tôi coi slc là thế thân....Nhưng tôi không muốn cùng cậu ở bên nhau......Tôi chỉ là rất hoài niệm chúng ta đã từng là bạn bè..... Hơn nữa dưa hái xanh không ngọt.....Cậu hiểu được sao?” Cậu căn bản không dám nói nặng lời kích thích Thương Lục, cậu sợ Thương Lục dưới sự giận dữ mà giải quyết cậu tại chỗ.....Đến lúc đó ngay cả cơ hội hối hận cũng không có!
“Hữu nghị...?”
Thanh âm Thương Lục trầm thấp, gắt gao ôm cậu, lưu luyến dừng ở cổ cậu, hơi thở lạnh băng làm Xuyên Bách có chút không khoẻ, nhưng cậu vẫn là bộ trấn định.
“Đúng vậy, hữu nghị......Giống như trước kia, chúng ta vẫn sẽ là anh em tốt....”
“Không được a....”, Còn chưa chờ cậu nói xong, Thương Lục trực tiếp đánh gãy, tinh tế hôn vành tai Xuyên Bách, có chút hơi ngứa ngáy.
“Không đủ a.....Là bạn bè căn bản không được! Bạn bè.....Người yêu.....Bạn đời......Tôi muốn không chỉ là hữu nghị.....”
Ngữ khí âm trầm, sương đen quanh thân hắn dần dần nồng đậm, làm trong lòng Xuyên Bách vang lên chuông cảnh báo.
“Thương Lục! Đừng....Đừng như vậy.... Để tôi hảo hảo ngẫm lại được không?”
“A.....Không được.....Hiện tại liền muốn cùng Tiểu Bách ở bên nhau.”
Ngữ khí Xuyên Bách hoảng loạn, rồi lại không dám phản kháng, chỉ có thể tùy ý Thương Lục kéo áo sơ mi cậu xuống hơn nữa, bả vai trắng nõn run nhè nhẹ.
Khóe mắt cậu đỏ lên, nước mắt tích tụ trong hốc mắt, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể bất lực nắm chặt ống tay áo.
Cậu từ trước căn bản không nghĩ tới, anh em tốt của mình cư nhiên sinh ra tâm tư như vậy, hiện tại thậm chí muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Vì sao Thương Lục cứ luôn như vậy....? Luôn mồm nói cậu rất quan trọng, nói thích cậu, nhưng hắn chưa bao giờ suy nghĩ qua cảm xúc của cậu!
Từ lúc bắt đầu đã vậy, không thể hiểu được mà xuất hiện, đoạt đi ánh mắt của nhữnh người xung quanh cậu, sau đó lại trở thành học bá loá mắt nhất trường học nhất....
Hắn căn bản chưa từng để ý qua cảm xúc của cậu, mỗi một lần đều như vậy, tự cho là đúng!
Thương Lục cũng vậy, Lư Khanh Viễn cũng vậy! Bọn họ chính là cùng một loại người!
.....Từ từ! Lư Khanh Viễn...m.Lư Khanh Viễn...!
Trong đầu cậu hiện ra gương mặt Lư Khanh Viễn, còn có hành động quái dị mấy ngày nay của gã, tức khắc hiểu rõ hết thảy.
Từ sau khi Thương Lục tử vong, người luôn quấn lấy cậu khả năng đã sớm không phải Lư Khanh Viễn chân chính.....
Cậu bị bắt tiếp thu nụ hôn của Thương Lục, bả vai trắng nõn thực nhanh liền xuất hiện vệt đỏ ái muội, hô hấp cậu có chút run rẩy: “......Mấy ngày nay, thân thể Lư Khanh Viễn..... Sẽ không phải là luôn bị cậu ngươi khống chế đi?”
“Nga....Tiểu Bách nói đúng rồi....”
Ngực Xuyên Bách phập phồng, gò má bởi vì bị Thương Lục hôn mà hơi hơi đỏ lên.
Nói như vậy, hết thảy đều thấy được, Thương Lục người này, quả nhiên là ích kỷ tới cực điểm....
Lư Khanh Viễn còn trẻ tuổi như vậy! Thương Lục cư nhiên có thể xuống tay.....Lại còn mượn thân thể gã quấy rầy chính mình!
Nhưng cậu không biết chính là, lúc này ở thế giới hiện thực, Lư Khanh Viễn đã sớm vứt trò chơi ra sau đầu, đang xã giao cùng nhóm huynh đệ.
.....
Thương Lục dần dần hôn xuống phía dưới, thậm chí muốn cởi bỏ quần cậu.....Xuyên Bách trừng lớn con ngươi, tim sắp nhảy đến cổ họng.
“Chát!”
Xuyên Bách kịch liệt thở hổn hển, mắt nâu tràn đầy hoảng loạn, đầu Thương Lục bị nghiêng sang một bên, khuôn mặt tái nhợt in hằn bàn tay màu đỏ tươi, mái tóc che khuất đôi mắt hắn.
“Thương Lục.....Thực xin lỗi.....Thực xin lỗi! Tôi không muốn, tôi thật sự..... Cậu thả tôi ra được không? Tôi tìm đối tượng minh hôn cho cậu, cậu đừng quấn lấy tôi! Cầu xin cậu đấy hu hu hu....”
“Tôi còn trẻ a, cậu chết đích xác là lỗi của tôi, chỉ là tôi thật sự không biết cậu thật sự sẽ nhảy xuống!”
Xuyên Bách khóc đến không thành tiếng, gắt gao nắm chặt nửa cái áo sơ mi, con ngươi tràn đầy đề phòng nhìn Thương Lục.
Ánh mắt và lời nói tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Thương Lục.
Lúc này đau đớn trong lòng càng làm hắn cảm thấy thống khổ hơn so với đau đớn trên mặt.
“Vì sao......Vì sao.....Tôi chỉ là muốn cùng Tiểu Bách ở bên nhau mà thôi...”
“Tiểu Bác một chút cũng không thích tôi sao? Một chút cũng không sao?”
Trong lòng hắn khó chịu cực kỳ, mắt đen tràn đầy tình yêu nhỏ vụn, càng nhiều là sự cẩn thận.
Rõ ràng là Tiểu Bách hy vọng hết thảy có thể trở lại như trước kia, hắn cũng sẽ hoàn thành nguyện vọng Tiểu Bách nha....
Chỉ là Tiểu Bách vì cái gì vẫn muốn cự tuyệt chính mình? Chẳng lẽ hắn còn không đủ hoàn hảo sao?
Mặt Xuyên Bách giàn giụa nước mắt, không dám đối mặt với ánh mắt của hắn, chỉ có thể mím chặt môi.
“Tôi đã biết.....”
Trong mắt Thương Lục tràn đầy thống khổ, sương đen quanh thân dần dần dày, nhịn không được vươn tay khẽ xoa khuôn mặt trắng nõn của Xuyên Bách.
Ngoài dự kiến, Thương Lục cái gì cũng không làm, khi Xuyên Bách lại lần nữa giương mắt, phòng học lại lần nữa khôi phục bộ dạng nguyên bản, mưa bên ngoài không biết khi nào đã dừng lại, ánh trăng xuyên qua tầng mây, toàn bộ khu dạy học lúc này an tĩnh mà bình lặng.
Xuyên Bách thất tha thất thểu đứng lên, run rẩy vươn tay cầm quần áo mặc lại, che dấu vệt đỏ ái muội ở trên người, đỡ vách tường run run rẩy rẩy rời khỏi phòng học.
Thật tốt quá.....Thương Lục khẳng định là buông tha cậu.....Căn bản không có ý bá vương ngạnh thượng cung!
Cậu không cần phải chết.....Này rốt cuộc cũng không cần lo lắng sợ hãi!
Trước trở về ký túc xá.....Thương Lục hẳn sẽ không tới tìm cậu, cậu muốn về ký túc xá, hảo hảo ngủ một giấc, sau đó buổi sáng ngày mai liền về nhà!