Chắc hẳn về sau cậu phải ở đây lâu dài, vẫn nên làm quen một chút về hòn đảo này đi.
Cũng không biết ngày hôm qua Thương Lục có tức giận hay không..... Đây cũng là lần đầu tiên cậu yêu đương..... Cũng không biết nên dỗ con gái như thế nào.
Xuyên Bách đứng ở trước cửa nhà Thương Lục, chỉnh lại áo sơ mi của mình, ho nhẹ hai tiếng, hít vào một hơi, nâng tay lên nhẹ nhàng ấn chuông cửa nhà.
“Ừm......Thương Lục cô có ở nhà không?”
Thật lâu sau, trong phòng vẫn yên tĩnh một mảnh, cũng không có người trả lời cậu, xung quanh biệt thự cũng im ắng lạ thường.
Xuyên Bách tò mò xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong, cũng không biết có phải là do kéo rèm hay không, giờ phút này bên trong cư nhiên chỉ là một mảnh đen nhánh.
“Kỳ quái.....Có chuyện gì vậy.....”
Xuyên Bách đem mặt tiến gần một chút, muốn thấy rõ tình huống bên trong nhà, nhưng bên trong vẫn chỉ có một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn được.
Cậu khe khẽ thở dài, trong lòng có chút buồn bực, nói không chừng Thương Lục vẫn đang ngủ, vẫn đừng quấy rầy y, cậu đi dạo trên đảo trước vậy.
Xuyên Bách rời khỏi biệt thự, đi đến phía ngoài bìa rừng, trước mắt là một mảnh trống trải, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đã hoàn chỉnh, trên đảo H nhỏ bé, cuộc sống của cư dân thật ra lại rất dễ chịu.
Cậu thản nhiên thong dong đi dạo quanh đây, thưởng thức phong thổ thuộc về người dân đảo H.
“Đứa trẻ kia tựa hồ mới chuyển đến đây, nó chẳng lẽ không biết căn biệt thự kia đã xảy ra cái gì sao?”
“Hình như là người nước khác, khó trách không biết đến sự kiện kia..... Có nên nói cho cậu ta không?”
“Vẫn là thôi đi? Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.....”
Không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh nghị luận, phảng phất là nói về mình, Xuyên Bách nhìn sang nơi phát ra âm thanh, là mấy nữ nhân trung niên.
Biệt thự xảy ra chuyện.....Bọn họ đang chỉ biệt thự đã từng xảy ra hung án sao?
Thật ra cậu biết chuyện này, chỉ là việc nhỏ không đáng kể, cậu cũng không để tâm, nhưng sau này cậu sẽ sống ở đây.....Không bằng hỏi cho rõ ràng về việc ở biệt thự đi.
“Cái đó....”
Xuyên Bách dùng tiếng anh sứt sẹo mở miệng hỏi: “Xin chào mọi người..... Cháu là hộ gia đình mới chuyển đến, tên là Xuyên Bách......Vừa rồi cháu nghe thấy mọi người đang nói về căn biệt thự kia.....Có thể phiền toái ngài nói cho cháu một chút về căn biệt thự được không?”
Mấy nữ nhân trung niên nhìn Xuyên Bách lớn lên không tồi, nhưng tựa hồ có chút suy dinh dưỡng, trong khoảng thời gian ngắn cũng động lòng trắc ẩn, mấy người chụm đầu ghé tai một phen, cuối cùng vẫn quyết định kể ra chuyện cũ đó.
“Nhìn tuổi cậu không lớn, lá gan thì rất lớn, vài thập niên trước căn biệt thự kia đã xảy ra thảm án phi thường đáng sợ, đến nay cũng không có người dám lắc lư tới gần căn biệt thự kia.”
Một nữ nhân khác liên tục gật đầu, thần sắc sợ hãi: “Năm ấy tôi bảy tuổi, theo cha mẹ tới nhà bà ngoại, chỉ là khi chúng ta trở về, mới phát hiện đảo H bị phong tỏa, đi hỏi nguyên nhân, cảnh sát nói dân cư đảo H phát sinh tranh chấp, cầm dao chém chết đối phương.”
“Không thể nào? Quan hệ giữa người dân đảo H vẫn luôn rất thân thiết, hơn nữa nhiều ít cũng có quan hệ huyết thống, sao có thể sẽ lại động thủ với nhau?”
Nữ nhân nói xong, thân thể có chút lung lay sắp đổ, tựa hồ là nhớ tới sự việc năm đó, biểu tình từng chút một mà trở nên khó coi.
“Tôi trộm nhìn qua.....Máu trên sàn biệt thự không có cách nào lau sạch, càng làm cho người ta sởn tóc gáy chính là, toàn bộ biệt thự vẫn luôn nồng nặc mùi máu tươi. Cuối cùng cảnh sát kết án qua loa, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nguyên nhân căn bản không đơn giản như vậy.”
Xuyên Bách có chút mơ hồ; “Ngượng ngùng.....Nhỡ đâu thật sự là xảy ra ngoài ý muốn....Có phải ngài suy nghĩ quá nhiều hay không?”
Nữ nhân lắc đầu: “ Cậu là người ngoại lai, cho nên không biết, tôi may mắn còn được nghe mấy người già nói cho, kỳ thật ngày đó bọn họ đến biệt thự, là vì tiêu diệt một con quỷ vật. Con quỷ kia thường xuyên quấy phá trên đảo, làm cho nhân tâm hoảng sợ.”
“Quỷ vật?”
Nghe đến đó, thần sắc Xuyên Bách trở nên có vài phần ngưng trọng, trong lòng cũng không biết vì sao mà bắt đầu ẩn ẩn bất an.
“Đúng vậy.....Quỷ vật.....Con quỷ kia còn thường xuyên lui tới trong nhà người dân, trong miệng còn thường xuyên hát mãi một bài hát.....Lời của bài hát kia là gì....?”
“Cái này tôi nhớ rõ!” Một nữ nhân cướp lời mở miệng: “Lời hát hình như là.....Người yêu của ta.....Em khi nào mới có thể xuất hiện.....Người yêu của ta.....Ta vẫn sẽ luôn chờ em.....”
Thanh âm nữ nhân không thể xưng là dễ nghe, có chút thô lệ, nhưng ca từ lại làm trong lòng Xuyên Bách có chút không rét mà run.
Cậu dùng sức vỗ vỗ đầu, ném đi những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, thần sắc cũng trở nên có chút bất đắc dĩ.
Năm đó tuổi mấy người này hẳn là rất nhỏ, chắc là nhớ lầm gì đó......Chỉ là lời nói vô căn cứ, không cần để ý, hơn nữa nhiều năm đã qua, cậu cũng ở biệt thự mấy ngày này rồi, cũng không có gì dị thường a.
“Ừm.....Cảm ơn mọi người, đúng rồi, mọi người biết Thương Lục không? Cô ấy ở biệt thự bên cạnh cháu, thật là một người con gái ưu tú.”
Xuyên Bách chủ động cùng người dân nhắc tới Thương Lục, rốt cuộc về sau mọi người đều sống trên cùng một đảo, vẫn nên mau chóng làm quen mới được.
Hơn nữa......Cậu đã cùng Thương Lục ở bên nhau....
“Thương Lục....? Là ai?”
Mấy người phụ nữ nhìn nhau một phen, con ngươi tràn đầy nghi vấn, tựa hồ không rõ lời Xuyên Bách.
Thấy thế, cậu vội vàng giải thích nói: “Thương Lục là cô gái ở cách vách nhà cháu, ngày đầu tiên cháu tới nơi này liền gặp được.”
Mọi người vẫn không biết Xuyên Bách đang nói cái gì, nhưng các cô vẫn thiện tâm nhắc nhở: “Chàng trai.... Hiện tại đảo H chỉ có một mình cậu ở biệt thự trong rừng, không có người nào ở cùng một chỗ với cậu cả.”
“Đến nỗi người tên Thương Lục kia, xin lỗi.....Nơi này......Hình như không có người này.....”
Xuyên Bách hơi giật mình đứng lặng tại chỗ, nghe những người ở đây nói vậy, có chút không biết làm sao.
Bọn họ sao lại không quen biết Thương Lục.....? Đảo H nhỏ như vậy, không có lý do không quen biết cô ấy a!
Hơn nữa theo như lời bọn họ nói..... Hiện tại chỉ có một mình cậu ở trong rừng cây......Không có khả năng..... Thương Lục rõ ràng ở nơi cách cậu không xa....
Một nữ nhân tựa hồ nhìn ra chút manh mối, có chút muốn nói lại thôi, cánh môi bà giật giật, vẫn quyết định nhắc nhở thiếu niên nước ngoài trước mặt.
“Chàng trai trẻ.....Cháu....Bảo vệ chính mình thật tốt, chúng ta chỉ có thể nói cho cháu như vậy.”
Nói xong, bà liền lôi kéo người khác như lọt vào trong sương, nhanh chóng rời đi, dường như bên cạnh Xuyên Bách có yêu ma quỷ quái gì đó.
Xuyên Bách lúc này vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay cậu có chút phát run, cánh môi cũng không khỏi run run.
Không được.....Cậu phải đi tìm Thương Lục.....Cậu muốn chính miệng hỏi Thương Lục những việc này! Người khác nói cậu đều một mực không tin!
Xuyên Bách nắm chặt nắm tay, cắn răng một cái, bước nhanh tới phía biệt thự của Thương Lục.
******
“Thương Lục! Thương Lục cô có ở nhà không?”
Xuyên Bách thở hổn hển đứng ở trước cửa biệt thự, sắc mặt của cậu có chút trắng bệch, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi.
Lúc này biệt thự vẫn im ắng, một chút động tĩnh cũng không có, Xuyên Bách run rẩy xuống tay lấy điện thoại ra, hiện tại đã 10 giờ, vì sao biệt thự vẫn đen thù lù như vậy là?
Cậu nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực chính mình, toàn thân vô lực.
Thương Lục đâu.....Thương Lục đi đâu rồi?
Xuyên Bách thở hổn hển, trong lòng là kinh hoảng chưa bao giờ có, biệt thự thật sự tồn tại, chỉ là không tìm thấy Thương Lục.
Chẳng lẽ mấy ngày này tất cả về Thương Lục đều là một giấc mộng sao?
Cậu cắn chặt cánh môi, mắt nây tràn đầy cô đơn, cậu không để bụng Thương Lục có thật sự tồn tại hay không, cậu chỉ.....Cậu chỉ muốn Thương Lục chính miệng nói rõ ràng sự thật ra cho cậu.
Bàn tay ấn chuông cửa vô lực rũ xuống, đột nhiên phía sau nhà truyền đến thanh âm sột soạt.
Trong mắt Xuyên Bách hiện ra kinh hỉ, cậu vội vàng chạy tới về phía sau nhà.
“Tao cảnh cáo mày, đừng quá mức....”
“Cút ra khỏi thân thể của tao....!”
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp thuộc về Thương Lục, bên trong tựa hồ mang theo vài phần tức giận, lại như là nhẫn nại cực độ.
Xuyên Bách dừng chân lại, là Thương Lục......Bất quá.....Đang nói chuyện với ai?
Cậu nhanh chóng tránh ở sau vách tường, lặng lẽ dò đầu ra quan sát tình hình phía sau.
Sau biệt thự là vườn hoa hồng, lúc này hoa hồng đang nở rộ, mùi hoa hồng như có như không trong không khí làm Xuyên Bách có chút váng đầu hoa mắt.
Trước mắt là một tảng lớn hoa hồng nở rộ, như mảng máu đỏ tươi.
Cậu lắc lắc đầu, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía vườn hoa hồng, chỉ là nơi đó căn bản không còn thân ảnh Thương Lục.
“Thân ái (Anh yêu)......Đang tìm tôi sao....?”
Thanh âm của Thương Lục đột nhiên vang lên ở phía sau câuu, Xuyên Bách sợ tới mức giật mình, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Thương Lục đang cười ngọt ngào, mái tóc đen buông thả ngày thường cũng tùy ý bị buộc lên.
Hiếm khi không thấy cô mặc váy, mặc một cái áo thun, giản dị hơn nhiều so với ngày thường.
Hôm nay cô thoạt nhìn thật sự trung tính hóa.....Giống như một cậu bé.
Mà khi cậu nghe Thương Lục gọi chính mình là “Thân ái”, tim Xuyên Bách đập có chút kịch liệt, trong lòng là sự an tâm chưa bao giờ có.
Thật tốt quá.....Thương Lục thật sự tồn tại, y không phải giả, mấy ngày này cậu cũng không nằm mơ.....
Xem ra mấy cô bác kia quá mức khẩn trương đi?
Có lẽ Thương Lục không thường xuyên ra cửa......Cho nên trên đảo không có bao nhiêu người quen biết cô.
Lúc này Xuyên Bách ở trong lòng liều mạng tự an ủi mình, cậu phải tin tưởng người yêu mình nha!
“Ừm....Cô vừa rồi đang cùng ai nói chuyện? Còn có, vì sao biệt thự không kéo rèm ra, đen như mực, tôi còn tưởng rằng....”
Nói, cậu cúi đầu, ngón tay nắm chặt góc áo, làm góc áo nhăn dúm dó. ( ban trai ma nhu the nay thi dang iuu lam:))
“Thân ái.....Tôi không nghe được.....Vẫn luôn ở đằng sau chăm sóc hoa hồng, hơn nữa vừa rồi tôi cũng không nói chuyện với ai đâu nga.”
Thương Lục nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hô hấp phả vào bên tai Xuyên Bách, làm cậu nhịn không được co rúm lại một chút.
Cậu có chút thẹn thùng, duỗi tay bẻ bàn tay đang đặt ở hông cậu: “Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi nghe được....”
“Thân ái....Anh thích ở bên tôi sao?”
Lời còn chưa dứt, Thương Lục liền đánh gãy, càng tiến gần, cọ cọ mặt cậu làm cho Xuyên Bách mặt càng đỏ hơn.
Thương Lục cứ luôn như vậy.....Còn chủ động hơn một nam nhân như cậu, thật khiến người ta xấu hổ.....
“Tôi.....Tôi....Thích....”
Xuyên Bách lắp bắp nói ra mấy câu, sắc mặt đỏ bừng, một chút cũng không dám nhìn Thương Lục, người nọ sau khi nghe được lời này, càng ôm cậu chặt hơn, không muốn buông tay.
Mà một câu kế tiếp của y, cũng hoàn toàn làm Xuyên Bách kinh sợ.
“Thân ái....Đêm nay.....Tới nhà của tôi đi....”
“Anh muốn nhìn thân thể của tôi một chút không....?”