• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuyên Bách mơ màng hồ đồ, căn bản không biết chính mình về ký túc xá như thế nào, vừa mở cửa ra, cậu liền lảo đảo tới trên giường, buồn ngủ che trời lấp đất đánh úp lại.

Tinh thần căng chặt lâu dài làm cậu thật sự quá mệt mỏi, hiện tại cậu chỉ muốn ngủ một giấc.

Cậu từ trong túi lấy di động ra, trong lòng có chút khẩn trương, vẫn lựa chọn khởi động lại máy.

Ngoài dự đoán, cái gì cũng không có, những tin nhắn ban đầu cũng không thấy, ngay cả phần mềm nói chuyện phiếm với slc cũng biến mất, phảng phất hết thảy chưa bao giờ tồn tại.

Cậu hy vọng......Hết thảy đều chưa bao giờ phát sinh.....

Bất quá hiện tại.....Cậu thật sự cần ngủ một giấc, cậu thật sự quá mệt mỏi....

Di động từ trong tay cậu tuột xuống, Xuyên Bách nằm ở trên giường, ngay cả chăn cũng không đắp, cứ như vậy mà nặng nề đi vào giấc ngủ.

Độ ấm đêm hè luôn có điểm thấp, cậu ở trong ngủ say mà run rẩy mấy cái.

Chăn bên cạnh chậm rãi được mở ra, sau đó đắp lên người Xuyên Bách, trong lúc ngủ mơ, cậu yhậm chí còn chép miệng vài cái.

Một đoàn sương đen xuất hiện ở trong ký túc xá, cảnh tượng xung quanh xuất hiện dao động.

Người trong sương đen nhẹ nhàng bước đến bên giường Xuyên Bách, tình yêu trong mắt hắn càng thêm điên cuồng, hắn nhịn không được mà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cậu.

Thứ lệ quỷ yêu thích, sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ?

Chẳng sợ Tiểu Bách chán ghét hắn, không muốn tiếp cận hắn......Này cũng không quan trọng.

Không sao cả.....Chỉ cần để hắn thích cậu thì tốt rồi a.

Bọn họ nhất định sẽ thực hạnh phúc, thực hạnh phúc.....

Lệ quỷ cười ngọt ngào, ở trên mặt người hắn yêu để lại một nụ hôn.

******

Trong đầu hỗn độn một mảnh, Xuyên Bách đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậym

Cậu nhìn cảnh xung quanh, thở một hơi dài, còn tốt....Còn ở trong ký túc xá.....

Cậu nhịn không được đỡ trán, một đêm tối hôm qua, cậu ngủ cực kỳ không an ổn, thậm chí còn mơ một giấc mơ hoang đường vô lý.....

Ở trong mơ, Thương Lục không chết, bọn họ vẫn là anh em tốt của nhau.

Bọn họ cùng nhau chơi game trong ký túc xá, cùng huấn luyện ở đoàn hợp xướng......Phảng phất như quay về thời gian trước kia.

Chỉ là không biết vì sao, đang chơi game, Thương Lục liền kéo cậu lên giường.....Liền tính ở đoàn hợp xướng, Thương Lục cũng không chịu buông tha, thừa dịp sau khi huấn luyện kết thúc, kéo cậu vào phòng thay quần áo, khóa trái cửa....

Mà cậu ở trong giấc mơ, rõ ràng biết đối phương là Thương Lục, cư nhiên cũng không cự tuyệt, mà là lựa chọn thuận theo hắn.....

Những cảnh tượng tươi đẹp hoang đường trong mơ hiện lên trong đầu, trong khoảng thời gian ngắn, cậu có chút hoảng loạn.

Xuyên Bách lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, một phen kéo bức màn ra. Ngoài cửa sổ lúc này đã sáng chói, chỉ là thời tiết vẫn rất âm u, thậm chí nổi lên sương mù, toàn bộ trường học lặng ngắt như tờ, có chút trầm tịch đáng sợ.

Xuyên Bách cầm lấy di động mở dự báo thời tiết, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Kỳ quái.....Dự báo thời tiết rõ ràng nói hôm nay trời nắng a.....Sao trời lại đầy mây, còn nổi lên nhiều sương mù như vậy?

Mặc kệ, trước về nhà rồi nói sau, chỉ cần về nhà, hết thảy đều có thể trở nên tốt đẹp.....

Xuyên Bách tính toán thu thập hành lý, trước đó bởi vì gia hoả Thương Lục kia, ba lô cậu cũng không biết vứt ở nơi nào, còn tốt bên trong không có vật gì đang quý.

“Cốc cốc cốc”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng đập cửa, Xuyên Bách lập tức dừng động tác trong tay, biểu tình khẩn trương nhìn về phía cửa ký túc xá.

Ngày hôm qua học sinh trong trường học trên cơ bản đều đã nghỉ, hiện tại vì sao sẽ có người gõ cửa phòng ký túc xá cậu?

Không thể mở cửa, tuyệt đối không thể mở cửa!

Cậu căn bản không biết, hiện tại ngoài cửa đến tột cùng là người.....Hay là quỷ...

“Tiểu Bách.....Không phải đã hẹn mhau hôm nay chơi game sao?”

Ngoài cửa vang lên âm thanh quen thuộc, là Thương Lục!

Xuyên Bách run đến lợi hại hơn, cậu liền biết, Thương Lục người này vẫn không chịu buông tha cậu!

Còn có.....Chơi game cậu gì! Cậu chưa từng có nói là muốn cùng hắn chơi game a!

Trong đầu cậu cầm lòng không đậu mà hiện ra cảnh tưởng trong mơ tối hôm qua.

Hai người ngồi ở mặt đất chơi game, kỹ thuật của cậu không địch lại Thương Lục, thực nhanh liền thất bại.

Trong lòng cậu có chút giận dữ, không ngừng hướng về Thương Lục oán trách hắn không chịu nhường chính mình.

Ai ngờ Thương Lục không nói hai lời, một phen bế cậu lên giường, mà biểu tình cậu biệt nữu mà vòng lấy cổ hắn.

Xuyên Bách tưởng tượng đến cảnh này, sắc mặt càng đỏ.

Này......Này cũng quá cảm thấy thẹn! Tuyệt đối không thể để Thương Lục biết những việc này!

Thanh âm ngoài cửa lại lần nữa vang lên: “Đã tỉnh ngủ chưa? Tiểu Bách?”

Xuyên Bách chậm rãi bước đến trước cửa, tim đập như nổi trống, cậu lặng lẽ đem lỗ tai tới gần sát cửa.

“Thương Lục, còn chờ sao? Xuyên Bách ngày nào cũng dậy trễ, nếu không cậu vào phòng ký túc xá tớ ngồi tạm đi?”

“Cảm ơn, không cần, tôi đứng ở cửa chờ là được.”

“Rồi rồi, cậu sốt ruột thì gọi điện thoại cho Xuyên Bách xem sao.”

Ngoài cửa lại lần nữa vang lên thanh âm, chẳng qua lần này là của vài người khác, tựa hồ đều là bạn học.

Này......Đây là có chuyện gì? Ngày hôm qua không phải mọi người đều rời đi rồi sao?

Còn có.....Thương Lục rõ ràng đã chết! Bọn họ sao có thể nhìn thấy Thương Lục??

Xuyên Bách run rẩy đôi tay, muốn vặn khoá cửa, nhưng lý trí lại ngăn cản cậu.

Cậu dư quang liếc ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn là sương mù mênh mông, bất quá phía dưới ký túc xá bắt đầu có học sinh hoạt động.

Cậu bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ những gì trải qua mấy ngày nay đều là giả sao? Không có khả năng a.....Những việc đó đều là chính cậu trải qua, không có khả năng là giả....

Cậu hung hăng nhéo đùi mình một phen, cảm giác đau đớn đánh úp lại, xem ra cậu không nằm mơ.....

Nếu không, mở cửa xem tình hình một chút?

Xuyên Bách sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy, chậm rãi mở cửa a.

“A, Xuyên Bách tỉnh! Được rồi, tớ cũng không quấy rầy hai người nữa, đi trước đây, hẹn gặp lại.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Ngoài ý nghĩ của cậu, ngoài cửa không có quái vật với lệ quỷ, chỉ có Thương Lục cùng bạn học kia.

Mà bạn học kia thần sắc như thường, sau khi thấy Xuyên Bách mở cửa cũng không hề ở lại, cùng Thương Lục chào hỏi liền rời đi.

Thương Lục ngoài cửa lại bình thường đến quỷ dị, trên mặt hắn không có bất luận vết thương gì, vết máu cũng biến mất, thi đốm ở cổ như chưa bao giờ tồn tại.

“Thương Lục.....Cậu.....Cậu còn sống?”

Trong mắt Thương Lục hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó “Phụt” một tiếng, bật cười.

“Sao cơ, Tiểu Bách đang nói cái gì, tôi vẫn luôn rất tốt a!”

“Không có khả năng.....Sao có thể?”

Xuyên Bách không thể tin tưởng, cậu lảo đảo ra sau hai bước, chẳng lẽ việc phát sinh mấy ngày nay đều là ảo giác sao?

Thương Lục rõ ràng đã chết.....Ngày hôm qua mọi người cũng đã rời trường......Này rốt cuộc là có chuyện gì!?

Mắt đen Thương Lục tối sầm lại, chậm rãi bước vào trong phòng ký túc xá, khoá trái cửa một phen.

“Thương Lục, tôi cảnh cáo cậu, đừng xằng bậy!”

Hắn tiến lên một bước, ôm eo Xuyên Bách, ngữ khí ái muội.

“Hôm nay không phải đã hẹn nhau cùng.....Chơi game sao?”

Thương Lục nhẹ nhàng ở bên tai Xuyên Bách lẩm bẩm, thanh âm trầm thấp giàu từ tính, ám chỉ cái gì không cần nói cũng biết.

Xuyên Bách giờ phút này đã sâp hỏng mất, vì sao ngủ một giấc tỉnh lại, tất cả đều có chút không thích hợp?

Thương Lục rốt cuộc có chết hay không? Hắn là quỷ hay là người??

Đúng rồi! Quỷ sẽ không hô hấp! Cũng không có tim đập! Cho nên chỉ cần biết rằng Thương Lục có dấu hiệu đó hay không, hẳn liền có thể phán đoán ra hắn là người hay quỷ đi?

Nghĩ tới đây, trong lòng cậu hoảng loạn, cắn chặt môi dưới, run rẩy vươn tay, đặt ở dưới mũi Thương Lục, hơi thở ấm áp của đối phương phả vào đầu ngón tay cậu.

Có hô hấp......Chỉ có người sống mới có hô hấp.....

Trước đó cả người Thương Lục lạnh băng, hơn nữa còn có một loại mùi hư thối.

Nhưng hắn lúc này đang đứng trước mặt cậu, hô hấp ấm áp, ngay cả thân thể cũng vậy.

Chẳng lẽ những gì đã xảy ra đều là cậu mơ tới sao?

Thương Lục bị bộ dạng cậu chọc cười, cầm tay cậu đặt ở ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Muốn nghe nhịp tim đập của tôi không?”

Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp, trong lồng ngực Thương Lục truyền đến tiếng tim đập, một chút một chút, tràn đầy sức sống.

Xuyên Bách hơi giật mình nâng mắt lên, đánh giá bộ dáng Thương Lục bộ dáng.

Hắn vẫn là bộ dạng kia, khuôn mặt tinh xảo, một đôi mắt đen sâu thẳm, phảng phất có thể hút hồn cậu.

Thương Lục là người sống.....Thương Lục không chết...?

“Tiểu Bách hôm nay có phải không thoải mái hay không....?”

“Thương Lục, tôi hỏi cậu, cậu rốt cuộc là người hay quỷ!”

Xuyên Bách đánh gãy lời hắn nói, mắt nâu nhìn thẳng hắn, lòng bàn tay nắm chặt ống tay áo hắn.

Thương Lục tựa hồ cũng sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn thấp giọng cười ra tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Tôi sao có thể là quỷ a? Tôi là Thương Lục, cậu là Xuyên Bách, chúng ta là người yêu a, cậu không nhớ rõ sao?.”

“Người yêu?”

Xuyên Bách cảm thấy thế giới quan sụp đổ, trước mắt tối sầm, cậu khi nào cùng Thương Lục trở thành người yêu?

Nhưng Thương Lục thật sự là người sống, tiếng hít thở tiếng tim đập, này đó tuyệt đối không phải giả.....

“Đúng vậy.....Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu a. Lúc trước tôi chuyển trường tới cao trung Tín Đức, liền đối với Tiểu Bách nhất kiến chung tình, khi đó tôi đã theo đuổi Tiểu Bách rất lâu...”

“Bất quá còn tốt, Tiểu Bách cũng thích tôi nha....”

Trong mắt Thương Lục tràn đầy ôn nhu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Xuyên Bách.

Xuyên Bách cảm giác gò má chính mình truyền đến cảm xúc ấm áp, là đầu ngón tay Thương Lục truyền đến độ ấm.

Nhìn Thương Lục sống sờ sờ trước mắt, trong lòng cậu dần dần bình tĩnh trở lại.

Khả năng......Khả năng những việc trước đó.....Đều là mơ đi?

Thương Lục kỳ thật không chết.....Hết thảy chẳng qua là cậu ảo giác....Có lẽ gần đây cậu thật sự quá mệt mỏi.

“Thương Lục.....Tôi....Tôi có chút không thoải mái, tôi muốn ngủ tiếp một lát.”

Thương Lục nhìn Xuyên Bách đầy mặt mệt mỏi trước mặt, mắt đen lóe lóe, ngay sau đó ôn nhu nói: “Tiểu Bách nghỉ ngơi trước đi, lúc sau găp lại.”

Hắn xoa xoa sợi tóc hơn cong lên của Xuyên Bách, xoay người rời đi.

Xuyên Bách vô lực tê liệt ngã xuống giường, một bên cầm di động.

Trên màn hình di động là ảnh chụp chung của cậu và Thương Lục, hai người cười rất vui vẻ, cậu run rẩy mở Wechat, slc đã biến mất, tin nhắn đáng sợ lúc trước cũng không có, phảng phất hết thảy là ảo giác của cậu.

Lúc này giao diện Wechat rất sạch sẽ, chỉ có một đối tượng nói chuyện là 【 Thương Lục 】.

Cậu click mở tin nhắn hai người, trong lòng kinh hãi.

Lịch sử trò chuyện có thể kéo dài đến năm trước, hai người chưa bao giờ liên lạc qua, nội dung nói chuyện thoạt nhìn cũng rất ái muội, thậm chí đêm qua, chính mình còn gửi tin nhắn tới Thương Lục, bảo hắn hôm nay đến ký túc xá chính mình chơi game.

Phía trước cậu cũng mời hắn tới chơi game lời nói, nhưng ngữ khí hôm nay của Thương Lục có chút ái muội, tựa hồ không phải trò chơi bình thường....

Xuyên Bách sinh ra cảm giác hoài nghi, cậu thật sự cùng Thương Lục là người yêu sao?

Trong lịch sử trò chuyện, đều là miệng lưỡi của chính mình, hơn nữa còn kéo dài tới năm trước, này cũng không làm giả được.....

Lúc này, tất cả mọi việc đều nói cho cậu, Thương Lục không chết, mà những gì cậu trải qua, bất quá chỉ là ảo giác.

Vận mệnh chú định, cậu tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng..... Nhưng lại không thể nói nên lời.....

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là một mảnh sương mù mênh mông, cậu nhìn thoáng qua thời gian, đã 11 rưỡi, từ tối hôm qua đến bây giờ, cậu chưa ăn cái gì cả.

Nếu như vậy, không bằng đi dạo trong trường học xem sao, nếu có chỗ nào không thích hợp, lập tức liền về nhà!

Xuyên Bách sửa sang lại tóc cùng quần áo, trong mắt hiện lên một tia kiên định, ngay sau đó rời khỏi ký túc xá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK