Ngày tháng cứ thế trôi đi, nhờ có thêm bé con trong bụng mà mùa đông năm nay đối với Tô Minh Viễn và Dạ An mà nói trôi qua rất nhanh, hệt như một thước phim tua nhanh vậy.
Sau mùa đông lại là tết, lần này Tô Minh Viễn quyết định đưa bạn nhỏ đến nhà chung đón tết cùng đám em kết nghĩa của mình.
“Bé cưng lại đây mặc áo đẹp nào.” Tô Minh Viễn nhẹ giọng gọi người, trên tay là chiếc áo hoodie màu đỏ đô in hình chibi lân rồng.
Bạn nhỏ lon ton từ trong phòng ăn đi ra, trên tay là một giổ dâu tây ngon ngọt, trong miệng là quả dâu tây vẫn còn đang ngậm.
“Chụt… mặc áo đẹp rồi chúng ta về nhà chung nào.” Hắn đưa tay ôm lấy người thơm nhẹ lên má nhỏ sau mới mặc áo cho.
Tiểu cưng của hắn vẫn còn trong giai đoạn đầu thai kỳ nên phải lưu ý đủ thứ, nhưng may mà không bị ốm nghén nên việc hắn bồi bạn nhỏ ăn hoàn toàn không bị gián đoạn.
Áo hoodie nằm gọn gàng trên cơ thể tiểu cưng, bụng nhỏ cũng được che đậy bảo vệ hẳn hoi “Chồng ơi bế bế.”
“Ừ, bế.” Tô Minh Viễn cúi người ôm người lên, tiểu cưng nhà hắn từ ngày mang thai đã trở nên cực kỳ bám người, cứ hễ một chút là lại đòi thơm thơm ôm ôm mãi thôi.
Tối nay là đêm giao thừa nên đường xá đông đúc thường ngày giờ đây đã trở nên vắng lặng, thi thoảng mới bắt gặp được vài chiếc xe đang bon bon trên đường. Hôm nay những người em của hắn ngoại trừ những người vẫn còn người thân gia đình ra thì tất cả đều tập trung tại nhà chung.
Xe bảo mẫu bon bon đi đến nhà chung mà không bị bất cứ một vật gì gây cản trở, rất nhanh sau hơn 20 phút chiếc xe liền dừng trong sân nhà chính. Nơi đây rất rộng lớn, sân vườn với đầy cây xanh và các bồn hoa, ở giữa sân là một bồn phun nước lớn bên trong có vài con cá cảnh. Ngôi nhà được trang trí rất đơn giản, tông màu chủ đạo là trắng xám, một số khu vực thì được giáp vàng.
“Anh Tô, tiểu An.” Ngay khi cánh cửa lớn cao 3 mét rộng 1 mét rưỡi được mở ra liền có tiếng nói được truyền đến từ bên trong, tiếp đó là một vật thể chạy đến với tốc độ rất nhanh.
Tô Minh Viễn kịp thời phản ứng, hắn ôm lấy bạn nhỏ tránh sang một bên đồng thời đưa chân gạt đối phương ngã lăn ra sàn “Lạc Thành ý tứ chút đi.”
“Mồ~ anh Tô thật là, em chỉ muốn ôm ôm bé cưng Tiểu An chút thôi mà.” Lạc Thành đứng dậy bĩu môi nói với hắn bằng giọng điệu oán trách, sau lại giọng ngọt quay sang bắt truyện bạn nhỏ “Tiểu An lại đây chị ôm ôm nào~”
“Ôm ôm.” Dạ An ngoan ngoãn rời khỏi vòng tay hắn lon ton chạy đến nhào vào vòng tay cô nàng Lạc Thành. Từ lúc mang em bé đến giờ bạn nhỏ trở nên ngây ngô hơn, cứ ai nói gì đều làm theo, có lần bạn nhỏ bị người ta bắt nạt ở trung tâm thương mại rồi bị yêu cầu đền tiền cũng ngoan ngoãn mà đưa cái thẻ ngân hàng ra, cũng may mà người của hắn đến kịp thời để giải quyết.
Cô nàng Lạc Thành bề ngoài là một kẻ lạnh lùng ít nói nhưng thực ra lại chính là kiểu người cuồng những thứ dễ thương đáng yêu. Từ lúc gặp gỡ bạn nhỏ xong cứ hễ có dịp cô nàng liền viện cớ chạy đến nhà hắn chơi.
“Anh Tô.”
“Anh, Dạ An hai người đến rồi.”
“Lạc Thành lại độc chiếm tiểu An rồi.”
“Lại nữa rồi sao.”
Những người còn lại cũng đi ra đón hai người, đám em kết nghĩa của hắn rất đông, những người có mặt ở đây hơn tận 20 người, còn chưa tính những người đang ở với gia đình. Trong số đấy thì nữ chiếm rất ít, số lượng nữ chưa đến 5 người còn đâu đều là đàn ông.
Anh em của hắn ngoài số lượng ra thì còn là chất lượng nữa, trong đây ngoài có người làm CEO ra còn có người bên mảng pháp luật, có người tham gia vào giới giải trí làm minh tinh ca sĩ người mẫu, có người bên y tế hay võ thuật. Phải nói là ai cũng đều rất thành công, bọn họ giờ đều đang đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp nhờ sự giúp đỡ từ hắn trước đây.
“Anh Tô và Dạ An đến rồi vậy là đông đủ rồi, chúng ta mau vào ăn cơm tối thôi.” Cô nàng Lệ Chi nhẹ giọng lên tiếng, sau lại nhanh tay dắt bạn nhỏ đi trước.
“Tiểu An của chị mau lại đây nào, chị làm nhiều món ngon lắm đấy.”
Phải nói là Dạ An rất được lòng mọi người ở đây đặc biệt là các cô gái này, một bạn nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời luôn vâng dạ trong mọi hoàn cảnh thì bảo sao mọi người không cưng cho được.
“Anh Tô xem ra phải chịu thiệt một chút rồi.” Một người trong nhóm nam lên tiếng, anh chàng còn không quên bồi thêm tiếng thở dài sau khi nói xong.
“Thiệt thòi nhưng mà vẫn vui mà đúng không anh Tô?” Bạch Khải toe toét miệng cười ha hả, nói xong cũng không thèm đợi câu trả lời của hắn mà chạy vào trong ngồi với Bạch Quân luôn.
“Mấy cái đứa này.” Tô Minh Viễn chỉ kịp để lại câu nói bất lực khi chứng kiến từng người một tranh nhau ghế ngồi.