“Phải, là em bé, là một bé trai.” Châu Nghi cẩn thận kiểm tra một lúc khi xác nhận không có vấn đề gì mới quay sang nói chuyện với anh lớn “Lần sau nên làm ít lại, sức lực của Dạ An không có trâu bò như anh đâu.”
Tô Minh Viễn không thèm đám lại lời của cô nàng mà trực tiếp ôm người rời đi, trước khi đi cũng không quên để lại cái thẻ ngân hàng và cầm lấy giấy kết quả đưa cho bé cưng.
Hiện giờ đã biết giới tính của em bé trong bụng vậy thì việc mua đồ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ngồi trên xe Tô Minh Viễn truy cập vào một trang web bán đồ cho trẻ em sau lại đưa cho bé cưng chọn.
Dạ An ngúc ngúc đầu nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tay nhỏ vuốt lên vuốt xuống, miệng cười khanh khách “Chồng ơi xinh xinh nè.” Bạn nhỏ cứ nhìn trúng cái nào là lại đưa cho hắn xem chứ bạn nhỏ này làm gì biết sử dụng thiết bị điện tử như hắn đâu.
“Một lát về chúng ta lại chọn tiếp nha. Giờ mau xuống nào.”
“Dạ.”
Tô Minh Viễn ôm người ra khỏi xe, chân dài sải bước vào bên trong tiến thẳng lên khu vực bán đồ em bé.
Vừa lên đến nơi Dạ An đã rất phấn khích, cứ nhìn Đông ngó Tây mãi thôi “Chồng ơi kia kìa, đẹp đẹp.” Dạ An chỉ tay vào một shop đồ đã được cậu nhìn trúng háo hức muốn hắn đến đó.
Thấy bé cưng phấn khích như vậy hắn cũng chiều theo ý muốn bé cưng mà tiến vào shop quần áo đó.
Có rất nhiều đồ đẹp dễ thương ở đây dẫn tới việc bạn nhỏ không biết nên chọn như nào được, cuối cùng kết quả là Tô Minh Viễn rút ra tấm thẻ đen mua hết nguyên đống đồ trong shop này luôn.
Quần áo đã xong thì lại đến bao tay, bao chân, giày dép, khăn lau, giường nhỏ, đồ chơi và một số vận dụng khác. Tất cả đều được hắn chốt trong vòng một nốt nhạc và đều nhanh chóng được xếp lên xe mang về nhà.
“Dạ An.” Xuống đến sảnh cả hai lại vô tình gặp gỡ lại Lục Cường, sau lão là hai nam nhân nữa.
“Bé cưng, mau chào cậu đi.” Tô Minh Viễn nhẹ giọng yêu cầu bé cưng chào hỏi người lớn.
Dạ An mặc dù vẫn chưa hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà dạ thưa "An chào cậu ạ."
"Ngoan lắm, hôm nay đến mua đồ mới sao?" Lục Cường rất hài lòng với thái độ vừa rồi của hắn lẫn bạn nhỏ, gương mặt khó chịu thường ngày nay đã nở nụ cười tươi.
Nghe lão hỏi vậy Dạ An thành thành thật thật trả lời không chút dấu diếm "Mua… mua cho em bé ạ."
"Em bé?!" Lão Lục Cường như có chút kinh ngạc khi nghe bạn nhỏ nói vậy, hướng mắt nhìn Tô Minh Viễn lại thấy hắn gật đầu thừa nhận lão càng sốc hơn. Đứa cháu trai nhỏ của lão mới có 17 tuổi mà đã có chồng đã làm mẹ rồi sao, thật không biết nên vui hay nên buồn đây.
Thấy không khí có vẻ có chút không đúng nam nhân đằng sau lão bỗng lên tiếng "Cha, đây là ai vậy ạ."
"Khụ… Bạn nhỏ đang được bế là con trai của bác trai con, hiện giờ tên Dạ An. Người còn lại là chồng của thằng bé tên Tô Minh Viễn."
"… Rất vui được gặp hai người, em là Lục Nhiên Bắc năm nay 16 tuổi ạ." Cậu ta nhẹ giọng giới thiệu bản thân, khi nói xong liền trao ánh mắt với Tô Minh Viễn trong lòng xuất hiện không biết bao nhiêu ý đồ không nên.
Như nhận ra điều bất thường ở người con trai nuôi này lão Lục Cường liền kêu hai người rời đi “Chú ý thân phận đi.” Lão để lại lời nói này cho cậu ta sau cũng cùng thư ký rời đi luôn.
Lục Nhiên Bắc đứng một chỗ dậm chân đầy tức giận, cậu ta hướng mắt nhìn chằm chằm chiếc xe đang rời đi của bạn nhỏ và Tô Minh Viễn “Hạ Tuệ San… mày còn xuất hiện làm gì nữa, sao không ch.ế.t quách ở xó xỉnh nào luôn đi.”
Phải, Lục Nhiên Bắc cậu ta chính là không ưa bạn nhỏ. Cậu ta được nhận nuôi vào lúc 5 tuổi, khi về đấy sống nhìn thấy khắp nơi đều được treo toàn ảnh của người tên Hạ Tuệ San trong lòng cậu ta có phần tức giận, lúc còn nhỏ những lúc làm sai lại bị đem ra so sánh khiến cậu ta càng trở nên ghen ghét đố kỵ hơn.
Lục Nhiên Bắc biết rõ một khi người tên Hạ Tuệ San xuất hiện đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ bị mất quyền thừa kế tài sản. Nên sau khi gặp nhau ý đồ xấu xa liền loé lên trong đầu cậu ta.
Phía bên này, sau khi lên xe rời khỏi Tô Minh Viễn liền rơi vào trầm tư, hắn sợ cái người tên Lục Nhiên Bắc kia sẽ dở trò với bé cưng của mình “Lục Nhiên Bắc sao… vừa nhìn đã biết là đi.ế.m”
“Chồng ơi kẹo ạ.” Dạ An giọng ngọt gọi khiến hắn thoát ra khỏi đống suy nghĩ kia.
“Không ngon sao?”
“An cho chồng mà.”
“Khụ… vậy tôi xin.”
…----------------…
“Thư Ký Tần cho người theo dõi Nhiên Bắc đi, thêm nữa là cho người đi theo bảo vệ Dạ An, người như Lục Nhiên Bắc chắc chắn sẽ dở trò với thằng bé.” Lục Cường lạnh đạm ra lệnh cho vị thư ký bên cạnh mình. Thư Ký Tần nghe xong mau chóng nhận lệnh.
Mặc dù là con nuôi hơn 10 năm nhưng lão vẫn là không tin tưởng cậu ta hoàn toàn, trước giờ những việc cậu ta làm dù có muốn che dấu đến mức nào thì tất cả đều được lão moi ra hết. Chuyện xấu chuyện tốt đều có, vậy nên lão lo cho Dạ An chính là điều hiển nhiên.