• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

27: Đế Vương

Thái giám cai quản đến truyền báo hiển nhiên không ngờ Tưởng Húc cũng có mặt tại đây. Dường như sự việc thực sự khẩn cấp, hắn cũng chẳng hỏi han gì nhiều, vừa đi vừa dẫn hai người đến chỗ xe ngựa, thẳng tiến về phía cung môn.

Đã gần đến giờ Ngọ, bầu trời vẫn còn ủ ê mây thấp phủ kín thành. Minh La trầm ngâm suy nghĩ, giờ này Lý Sùng Nhượng hẳn đã viết xong bài sách luận đầu tiên rồi, thật hiếm khi nàng còn nhớ đến hắn vào lúc này.

Xe ngựa trong cung vốn luôn di chuyển chậm rãi, sợ làm xóc những vị quý nhân bên trong, vậy mà lúc này lại phóng như bay, tưởng như muốn cán sâu vết bánh xe trên đường sỏi đá.

Tưởng Húc nhắm mắt dưỡng thần, mi tâm hơi nhíu lại, hiển nhiên hắn cũng không ngờ cung đình lại phái người đến đón Minh La, hay nói cách khác, ngày này đến quá nhanh.

Hai người một đường không nói năng gì, cho đến khi tiếng nhạc tơ trúc vang vọng bên tai. Phía trước là Kim Các trăm trượng, ba mươi chín bậc thang Vân Long.

Thái giám bên cạnh thúc giục: "Hôm nay điện thí do Tứ điện hạ chủ trì, Hoàng thượng hiện đang đợi ngài trong điện, Quận chúa và Lục điện hạ mau mau đi lên thôi."

Trên ghế rộng chạm rồng dát vàng đang ngồi đương kim Thiên tử, Vạn Hi đế, người chống đầu cụp mi, híp mắt nhìn xuống đám nhạc công ôm đàn tỳ bà, eo thon uyển chuyển phía dưới.

Chỉ nghe người nói: "Hàm ca phá trận nhạc, cộng thưởng thái bình nhân."

Minh La và Tưởng Húc thân hình gần như phủ phục xuống đất, nhưng vẫn chưa được nghe Thiên tử một câu miễn lễ.

Vạn Hi đế nhấp một ngụm rượu trong chén, đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên nửa phần tỉnh táo, "Là trời không cho trẫm cơ hội làm kẻ thái bình này", người nhìn về phía tả hạ thủ, "Ngẩng đầu lên đi, nữ nhi Tương Dương."

Nói xong người ném về phía nàng những tấm gấm màu hoàng kim dính máu, hàng loạt nét bút mực cứ thế trải ra trước mặt nàng, "Tự đọc đi."

Minh La chưa kịp đứng dậy, quỳ gối nhặt lấy những tấm gấm, từng trang từng trang đọc: "...Tháng hai ngày hai mươi bảy, gặp dân biến Hoàng Hà, lương thảo một trận cướp sạch..."

"Tháng ba ngày mồng năm, triều đình cấp lương bốn vạn thạch, đủ dùng hơn một tháng."

"Tháng ba ngày mười sáu, Khương địch đêm tập lương thảo."

"Tháng tư, Yến Vương tại Bình Khương Quan tam khẩu chính diện giao phong, đại thắng, ba ngày sau, Yến Thế tử Tưởng Định Diệu dẫn một vạn kỵ binh thâm nhập Bình Khương Quan, Yến Vương sau đó dẫn đại quân chi viện."

"Bảy ngày... bảy ngày, Yến Vương gặp phục kích, băng.

Yến Thế tử, tung tích không rõ."

Trong đầu nàng trống rỗng, làm sao có thể? Đạo lý cùng khấu vật bức, phụ tử họ Yến trấn thủ biên cương hơn hai mươi năm làm sao có thể không hiểu, huynh trưởng dẫn kỵ binh thâm nhập quan ải đã là nguy hiểm, phụ thân dù có thương con đến mấy, làm sao có thể, làm sao có thể cùng chi viện?

Nàng không nhịn được run rẩy, hàm răng cắn chặt, mồ hôi lạnh túa ra từ sau lưng, rồi bên cạnh Tưởng Húc cũng nhặt lên tấm gấm nàng đánh rơi, từng chữ từng câu đọc: "Là có nội gian đấy, Nam Bình. Nhưng, kẻ phản tặc dường như đã bị một phó tướng tên Lưu Thượng tiễu trừ rồi."

"...Kẻ phản tặc, là?"

"Tham tướng, hiệu úy cộng bốn người."

Minh La gạt tay Tưởng Húc, quỳ về phía gần Vạn Hi đế hơn, "Hoàng thượng, Hoàng thượng, Lưu Thượng không thể lưu—"

Giọng gấp gáp của nàng đột ngột ngừng lại, nàng đã nhớ ra, Lưu Thượng, là năm Tấn Bình mười ba, triều đình tự phái xuống làm phó tướng.

Cung nữ nhạc công sớm đã lui ra ngoài điện, điện đường rộng lớn, chỉ còn hai người quỳ ngồi và Vạn Hi đế ở thượng thủ.

"Đúng vậy, ngươi trông chẳng có nửa phần giống mẫu thân ngươi." Vạn Hi đế bỗng nhiên thốt ra một câu không đâu.

Tà áo dài lê thê trên từng bậc cung điện, từng bước đi đến gần nàng.

"Lưu Thượng là người có bản sự gì, ngươi hiểu rõ hơn trẫm nhiều. Bắc Cương nếu giao cho hắn, trẫm một ngày cũng ngủ không yên. Sợ là chưa đầy một tháng, Trương Dịch Tửu Tuyền đều sẽ đổi chủ đổi chủ."

Đôi mắt âm trầm của người nhìn chằm chằm vào Minh La lúc này sắc mặt tái nhợt giả vờ trấn định, tin dữ không đánh gục được nàng. Mới mười sáu tuổi thôi, là đứa trẻ lớn lên dưới cánh che chở của phụ huynh, dẫu có giỏi cưỡi ngựa bắn cung, mưu lược đương hành, làm sao đối mặt với muôn dặm hoàng sa?

"Trẫm nghe nói, ngươi mười bốn tuổi đã lấy được thủ cấp của Gia Luật Tố?" Vạn Hi đế khẽ cười, lộ ra một chút quan tâm của bậc trưởng bối, "Yến Vương phi sợ ngươi không gả được chồng, nên đã ghi công lao cho đứa cháu của trẫm."

"Vạn Hi năm thứ ba, Yến Vương đích thân dẫn quân bắt được những kẻ hàng tặc, là chủ ý của ngươi?"

......

Minh La không hiểu ý, chỉ trầm giọng đáp một tiếng "Phải".

"Đứng dậy đi."

Vạn Hi đế nhìn người thiếu nữ trước mặt, thân hình cao ráo, thanh tú mạnh mẽ, nhìn nàng, như thể đang nhìn vị huynh đệ vừa băng hà của mình.

Người từng chữ từng câu, nói như búa đánh vào tai: "Nếu trẫm muốn ngươi, gánh trách nhiệm của phụ huynh ngươi, chặn vạn địch ngoài Bình Khương, tiếp nối nửa trăm năm thái bình trong quan nội, ngươi nguyện hay không nguyện?"

Không chỉ nàng không có lựa chọn, mà Vạn Hi đế cũng vậy, người khi còn gối cao ngủ kỹ hưởng thái bình thịnh thế, cũng không ngờ được phụ tử Yến Vương giờ một người chết, một người mất tích. Thực sự là mấy trăm năm sùng văn ức võ đến nay không tướng có thể dùng, nếu không làm sao phải để một tiểu nữ tử mười mấy tuổi gánh vác trọng trách.

Tưởng Húc liếc nhìn nàng, lúc này lại nghĩ, không biết là muộn một bước, hay là đúng thời cơ.

Nàng chỉ im lặng trong chốc lát, hai vái một quỳ, cung kính cúi đầu, là quân lễ chưa mặc giáp trụ, lấy vô thanh tuyên cáo câu trả lời của nàng.

Nửa miếng hổ phù rơi xuống bên chân nàng, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Vạn Hi đế, "Nay ban cho ngươi hổ phù, thống lĩnh hai mươi vạn quân Bắc Cương, vị đồng phiên vương, không có chiếu chỉ, không được vào kinh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK