• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3. Ngập ngừng

Sớm hôm sau, vừa bước vào cửa Trúc Ảnh đã thấy quận chúa nhà nàng ngồi xếp bằng bên giường với vẻ mặt như kẻ thù không đội trời chung, quầng thâm dưới mắt đủ thấy đêm qua nàng chắc chắn đã thức trắng đêm.

Nàng chỉ nhớ tối qua sau khi lảo đảo đẩy Lý Sùng Nhượng ra, đã chạy một mạch về chỗ ở của mình, trong đầu chỉ nghĩ đến việc nghiền xương nát thịt hắn. Nhưng sau một đêm vật vã không ngủ, nàng vẫn quyết định xin lỗi tên đó, nàng tự nhận mình không phải là người không biết điều.

Bạch Ngọc Lâu là kỹ viện nổi tiếng ở Hàng Châu, nghĩ lại... chắc là lấy nhầm rồi.

Bên ngoài viện đã vang lên tiếng lật sách xào xạc, Minh La đành ngồi dậy, đám người đó từ sáng sớm đã lớn tiếng đọc sách, làm nàng cũng không ngủ được nữa.

Đón lấy chén trà thanh Trúc Ảnh đưa tới, Minh La lại sụp xuống giường, than thở oán hận: "Hắn sao dám đối với bổn quận chúa phóng túng như vậy."

Trúc Ảnh thì không hiểu chuyện gì, cứ nghĩ là Lý Sùng Nhượng lại tóm được đuôi quận chúa nhà mình, chỉ là nàng không để ý thấy vành tai đỏ ửng Minh La đang giấu dưới chăn.

Hôm nay là buổi giảng của Cố lão tiên sinh, ông từng là môn sinh của Lý gia Hàng Châu, lại là thầy của Lý Sùng Nhượng, nghĩ là hôm nay hắn sẽ không thể không đến nghe giảng, Minh La đã sớm lên kế hoạch, đến lúc đó sẽ chờ ở cửa hông, tóm được người xin lỗi rồi đi luôn.

Nàng thật sự đợi chán quá, nhàm chán mà nghịch con dao găm của mình, trong lòng chỉ nghĩ, chắc chắn là lão Cố tiên sinh kéo dài giờ học, lão già dông dài mới dạy ra được người chậm chạp như Lý Sùng Nhượng.

Dù sao cũng không có việc gì làm, Minh La liền nhìn vào trong qua bức bình phong, chỉ thấy Lý Sùng Nhượng ngồi nghiêm chỉnh ở một góc, khóe môi mang theo nụ cười, chỉ là trong mắt nàng, dường như mang theo vẻ mỉa mai, chỉ là người khác chắc chắn không nhìn ra được.

Nàng giật mình, từ khi nào lại hiểu rõ hắn đến thế?

Chỉ nghe bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc -

"Nếu như lấy thuế thay lương bổng có thể trị được quan tham lại nhũng, không vào quốc khố, thì các nha môn thiên hạ tồn tại để làm gì? Huống chi không bàn đến thuế suất các nơi không đồng đều, chỉ riêng tuyến tiếp tế ngắn từ Nam Bắc trực lệ đến các địa phương đã trùng trùng chướng ngại, các châu huyện đối ứng với quân đội bao nhiêu, nếu theo ngươi nói vùng giàu có thuế dân trực tiếp đối ứng với quân sĩ, chỉ sợ công văn của Hộ bộ chất thành núi mất."

Lý Sùng Nhượng mang giọng điệu trêu đùa, nàng nhìn theo hướng của Lý Sùng Nhượng, một thiếu niên bị hắn bác bỏ đến đỏ mặt tía tai, người này nàng cũng biết, là út của Hộ bộ Thị lang, khó trách Lý Sùng Nhượng trêu đùa.

Nàng vẫn luôn nghĩ Lý Sùng Nhượng là người chỉ thích thư họa, không ngờ hắn ở học đường lại là bộ dạng này.

Lý Sùng Nhượng đứng dậy chậm rãi nói: "Dân nghèo thực không phải giảm thuế là có thể giải quyết, thủy họa Hoàng Hà đã có ba năm, trong khoảng thời gian này thuế suất lưu vực Hoàng Hà đã chỉ còn ba phần của những năm trước, bách tính vẫn lưu lạc không nơi nương tựa. Gốc rễ chằng chịt đó há phải một câu giảm thuế là có thể thay đổi, chỉ là đương kim--"

Tiếng ho nhẹ của Cố lão tiên sinh đã ngắt lời Lý Sùng Nhượng, ông biết đứa trẻ này có chí lớn, chỉ là Giang Nam này rốt cuộc đã nuôi hắn quá thuần thật rồi, chỉ mong hắn yên ổn làm một Hàn lâm viện tu soạn là đủ rồi, ngàn vạn lần đừng chen chân vào chốn quan trường kia.

Gần đến giờ Dậu, Lý Sùng Nhượng cuối cùng cũng ra khỏi cửa.

Thiếu nữ dáng người thẳng tắp như ngọc, chắp tay sau lưng quay lưng về phía hắn, mặt trời lặn phía tây kéo bóng nàng dài ra.

Hắn không ngờ, Minh La hôm nay sẽ đến tìm hắn, cũng không biết nàng đã đợi bao lâu.

Minh La nghe tiếng nhìn về phía hắn, trong lòng lại nổi giận, người này sao cứ đối đầu với nàng thế, hôm nay lại cố tình mặc cùng nàng một bộ đối khâm hoa văn vạn tự màu nguyệt bạch, chẳng phải tiệm kia nói vải chỉ đủ may một bộ sao.

Không kịp nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn làm xong việc chính rồi đi người.

Minh La sơ sài thi lễ, nàng chỉ biết tướng sĩ trong quân làm lễ như thế nào, đành để Lý Sùng Nhượng chịu khó theo cách tục của nàng vậy.

"Chuyện hôm qua là ta sai, ngươi đừng để bụng, ta vốn tưởng đó là Tam Nhật Túy, không ngờ... không ngờ lại mua nhầm xuân dược."

Lý Sùng Nhượng nhìn sắc mặt trong trẻo của nàng, không nhịn được cười, nàng thật là quang minh lỗi lạc.

"Ta biết, nàng muốn bồi thường ta thế nào?"

Minh La ngẩng mắt nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Bồi thường? Hôm qua ta cũng chịu thiệt mà."

Thực ra sau chuyện hôm qua, thêm việc hôm nay nghe lén, nàng luôn cảm thấy Lý Sùng Nhượng dường như cũng không đáng ghét như vậy.

Nàng chu môi, hơi miễn cưỡng nói: "Ngươi nói đi."

Lý Sùng Nhượng trên mặt là vẻ phong quang tươi sáng như trăng trong, cụp mắt che giấu thần sắc: "Ta đêm qua chịu khổ vì "Tam Sinh Túy" của nàng cả đêm không ngủ, mệt mỏi lắm. Nghe nói quận chúa khi ở trong quân đã học qua châm cứu, không biết tối nay ta đến thăm, quận chúa có sẵn lòng châm cứu cho ta, để điều hòa âm dương?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK