Mặc Thủy: "..."
Công tử, người có biết hiện giờ người rất giống một thiếu niên mới biết yêu lần đầu hay không?
"Những năm gần đây ta luôn gặp ác mộng. Ở trong mộng dường như ta đã trải qua vô số lần sinh ly tử biệt. Mỗi một lần đều đau đớn thấu tâm can, chỉ đến hôm nay.. Sau khi gặp được nàng, trong giấc mộng của ta mới không còn đau khổ nữa."
"Công tử.." Mặc Thủy có chút đau lòng nhìn công tử nhà mình.
"Đáng tiếc, nàng yêu cầu ta không thể làm được." Mặc Thiên Cừu buồn rầu nói: "Ta chỉ biết làm thực lực thăng tiến như thế nào chứ không hề biết.. Cách làm cho thực lực lùi lại."
Mặc Thủy suy nghĩ một lát nói: "Công tử, người có thể tự phế chính mình."
Ánh mắt Mặc Thiên Cừu lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mặc Thủy: "Nàng nói không muốn thực lực so với nàng quá kém cỏi. Nếu ta phế đi, càng không có biện pháp để nàng tiếp nhận ta."
"..."
"Ngươi lập tức đi trói mấy luyện đan sư trong bảng xếp hạng đại lục đến đây cho ta, làm cho bọn họ nghiên cứu phát minh ra đan dược có thể làm giảm thực lực lại."
"Công tử.." Mặc Thủy sắp khóc mất: "Tốt xấu gì thuộc hạ.. cũng là một người đứng đắn, sao người có thể sai thuộc hạ đi làm loại việc như thế này?"
Ánh mắt Mặc Thiên Cừu càng lạnh hơn khiến Mặc Thủy sợ đến mức cả người phát run, biểu tình của hắn trở nên nghiêm túc hẳn.
"Được rồi công tử, bây giờ thuộc hạ sẽ đi trói những lão già đó đến đây cho công tử!"
"Ừ, sự thụt nùi này chỉ là tạm thời. Nếu không may sau này nàng ấy đổi ý yêu cầu ta trở thành chỗ dựa cho nàng thì ta còn có thể khôi phục lại được." Ánh mắt Mặc Thiên Cừu ngóng nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Phượng Tầm.
Đêm nay, cuối cùng hắn đã có thể an tâm mà ngủ..
* * *
Sáng sớm hôm sau, trong Tần gia truyền đến một tiếng động ầm ĩ.
Nhưng so sánh với bên ngoài đang ầm ĩ thì bên trong phòng Phượng Tầm ngủ thật sự yên ổn.
Lúc trước khi nàng vừa thu nhận những lão đồ đệ đó, bọn họ đều chăm chỉ hiếu học, cho nên trời còn chưa sáng bọn họ đã đến gặp nàng mà học hỏi.
Vì thế trước khi đi vào giấc ngủ nàng đã có một thói quen đó là lập một trận pháp cách ly nàng với tạp âm ở bên ngoài, một người ngủ đến trời đất mù mịt.
Lúc này ở bên trong sảnh lớn, khuôn mặt tiểu vương gia xanh mét, Thẩm Lan ngồi một bên không dám nói câu nào. Chỉ có một người là Tần Ngọc Nhu can đảm dám mở miệng khuyên nhủ, ánh mắt nàng nhu hòa, dịu dàng như nước.
"Tiểu vương gia, Tầm nhi còn đang nghỉ ngơi. Hẳn là hôm qua muội ấy không phải cố ý, mong tiểu vương gia đừng tính toán với muội ấy."
Khuôn mặt tiểu vương gia lạnh tanh nói: "May mắn ta chữa trị kịp thời, nếu không thật sự không có cách nào để nối dõi tông đường! Phượng Tầm đúng là quá to gan, dạy mãi không chịu sửa. Tần phu nhân, theo ý của bổn vương, Phượng Tầm này.. Cho nàng ta về nông thôn sống sẽ tốt hơn."
Thẩm Lan hơi giật mình, sắc mặt thay đổi.
Phượng Tầm không thể rời đi, bà còn trông cậy vào Phượng Tầm sẽ gả cho người què đến từ Phượng đô kia!
"Tiểu vương gia.. Quả thật Tầm nhi không hiểu chuyện, ta sẽ dạy dỗ con bé nhiều hơn. Mong tiểu vương gia đừng so đo tính toán với nó, ta lập tức kêu con bé đến đây quỳ xuống nhận lỗi với tiểu vương gia!" Thẩm Lan đưa ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh nói: "Mau đi gọi con bé Phượng Tầm đó đến đây cho ta!"
Khuôn mặt tuấn tú của tiểu vương gia xanh mét, cái loại cảm giác mất hồn đoạn tử tuyệt tôn này, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều không thể chịu nổi.
Nữ nhân Phượng Tầm đáng chết!
Tần Ngọc Nhu thở dài một tiếng: "Chuyện này thực ra phải trách ta. Trong khoảng thời gian này ta chỉ lo luyện chế đan dược cho Quân nhi mà không để ý đến Tầm nhi. Nếu ta chịu quan tâm muội ấy nhiều hơn một chút thì muội ấy cũng sẽ không như thế."
"Ngọc Nhu." Thẩm Lan nhíu mày: "Chuyện này sao có thể trách con được? Là do bản chất của nó gian tà, dạy cũng không thể tốt lên. Huống chi con lại bận rộn như thế, làm sao có thời gian quản giáo nó? Nếu không nhờ con Quân nhi cũng không thể tu luyện."