• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt nhỏ của Tần Quân ấm ức. Cậu tận mắt nhìn thấy rõ ràng, vì sao không có người nào tin tưởng cậu?

"Nhóc con." Phượng Tầm cất bước tiến lên, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Tần Quân: "Đệ đừng xen vào chuyện của ta, đây không phải là chuyện đệ nên quản."

Khóe miệng Tần Quân bẹp lại, nhị tỷ tỷ thật sự ghét cậu như thế sau? Tỷ ấy lại không cho cậu quản chuyện của tỷ.

Nhưng mà..

Ngày đó rõ ràng nhị tỷ tỷ cứu cậu ra khỏi tay con sư tử hung ác kia.

"Oh."

Tần Quân cúi đầu, không tình nguyện lên tiếng.

Nếu cậu không nghe lời.. nhị tỷ tỷ sẽ càng không thích cậu sao?

Tần Ngọc Nhu tay hơi nắm váy lại, đôi mắt xinh đẹp của nàng chứa đầy lạnh lẽo nhưng trong giây lát đã biến mất, trên mặt lại tươi cười nhu hòa: "Tầm nhi, muội vẫn nên xin lỗi tiểu vương gia trước đi. Muội yên tâm, những chuyện khác tỷ sẽ giúp muội giải quyết hậu quả thật tốt."

Khuôn mặt tiểu vương gia căng chặt. Tần Ngọc Nhu suy nghĩ vì Phượng Tầm như thế, nhưng Phượng Tầm này lại không biết tốt xấu như vậy!

"Được."

Phượng Tầm cười tủm tỉm.

Sau khi Tần Ngọc Nhu nghe được lời này trong lòng yên lặng thở ra nhẹ nhàng. Phượng Tầm còn có chút tác dụng đối với Tần gia, không thể để tiểu vương gia trừng trị nàng.

Khi Tần Ngọc Nhu vừa thở phảo nhẹ nhõm chưa được bao lâu, thân hình Phượng Tầm bỗng đi tới trước mặt tiểu vương gia. Nàng nắm lấy tóc đen của tiểu vương gia, hung hăn ấn đầu của hắn xuống mặt đất.

Phanh một quyền nện ở trên đầu hắn, khiến hắn thấy sao bay đầy mắt, suýt chút nữa đã ngất đi.

Lần trước hắn một mình đi tìm Phượng Tầm, không có mang theo thị vệ, lúc này cũng giống như thế.

Dù sao Phượng Tầm cũng là phế vật. Hôm qua hắn bị đánh lén cho nên mới bị thương, hôm nay cho dù thế nào Phượng Tầm cũng không thể lại đả thương hắn được.

Cho nên tiểu vương gia hùng hùng hổ hổ một mình đến tính sổ.

Tần Dương bỗng đứng lên, hô hấp có chút dồn dập. Hắn vung tay lên, bất ngờ đánh một chưởng về phía Phượng Tầm.

Mèo con nhỏ nhận ra chưởng phong của hắn, động tác ưu nhã liếm móng vuốt của nó dừng lại, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, toàn bộ thân hình nhảy lên, thay Phượng Tầm hóa giải chưởng phong của Tần Dương dễ như trở bàn tay.

Khi Phượng Tầm đang đánh người thì bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy! Nó cũng sẽ không cho người khác quấy rầy đến A Tầm!

Giờ phút này Tần Dương và Thẩm Lan đều tức giận nên không rõ, chỉ có ánh mắt Tần Ngọc Nhu dừng ở trên người Nãi Bao, trong mắt hiện lên ánh sáng nhất định phải có được.

Phượng Tầm nhìn tiểu vương gia bị nàng đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe môi treo nụ cười lưu manh tà ác: "Sau này ngươi tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta thấy ngươi một lần thì sẽ đánh một lần!"

Khuôn mặt tuấn tú của tiểu vương gia đầy bẩn thỉu. Lửa giận của hắn vừa mới trào ra thình lình liền đối diện với con ngươi không có độ ấm của Phượng Tầm, hắn sợ tới mức cả người run lên, vội vàng câm miệng lại.

"Tiểu vương gia!" Tần Ngọc Nhu phục hồi tinh thần, hoảng sợ chạy đến bên tiểu vương gia, trên mặt nàng đầy gấp gáp hỏi: "Người thế nào rồi?"

Tiểu vương gia bụm mặt, sau khi hắn thấy được sự quan tâm trên mặt Tần Ngọc Nhu thì đau đớn cũng giảm bớt không ít.

"Ngọc Nhu nàng không cần lo lắng, ta khá tốt.. Nhưng mà Phượng Tầm nàng.."

Hắn còn chưa nói hết câu, phía sau đã truyền đến một trận gió lạnh căm. Đột nhiên hắn run lên, cắn răng nói: "Tần gia các ngươi tự mình giải quyết đi!"

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Đợi hắn quay về cung dưỡng thương thật tốt xong, hắn sẽ lại đến tìm Phượng Tầm báo thù!

Trong mắt Tần Ngọc Nhu đầy trách cứ, quay đầu nhìn về phía Phượng Tầm:" Tầm nhi, lần này muội thật quá đáng! Thân phận tiểu vương gia là gì muội không biết hay sao? Muội đang dĩ hạ phạm thượng, nhất định sẽ liên lụy đến cửu tộc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK