Một khắc đó bỗng nhiên tiểu vương gia lại xuất hiện sự hoảng hốt. Thế mà hắn cảm thấy Phượng Tầm lúc này không còn dáng vẻ quê mùa của ba năm trước mà ngược lại cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Ngươi làm việc như thế nào vậy?" Khuôn mặt Tần Dương lạnh lùng, nghiêm giọng quát lớn: "Bản tướng quân kêu ngươi đi gọi nhị tiểu thư đến đây, vì sao lại lâu như vậy?"
Thị nữ sợ đến mức từ phía sau Phượng Tầm đi ra, cả người run lên, quỳ gối trên mặt đất: "Tướng quân, là tiểu thư.. Tiểu thư vừa mới rời giường, con mèo của nàng không cho nô tỳ gọi nàng dậy."
"Tầm nhi!" Tần Dương nhíu mày, xác thực con bé này cần phải quản giáo lại thật tốt, bằng không sẽ nhanh chóng vô pháp vô thiên, khiến cho tiểu vương gia đợi nó lâu đến thế.
Phượng Tầm cất bước đi vào ngạch cửa, cười tủm tỉm: "Ta vừa nghe nói có người muốn quỳ xuống xin lỗi ta đúng không? Người đâu? Xin lỗi thì không cần, quỳ xuống gọi cha là được rồi."
Mặt tiểu vương gia tái lại. Một khắc vừa rồi tại sao hắn lại cảm thấy Phượng Tầm có khí chất cao quý?
Kết quả là, nàng vẫn không thay đổi được sự thô tục của mình.
"Phượng Tầm, ngươi đừng quá đáng. Ngày hôm qua ngươi đá ta thê thảm như thế, nếu hôm nay ngươi không xin lỗi, ta sẽ có mấy trăm loại biện pháp khiến cho ngươi biến mất khỏi kinh đô này!"
Tiểu vương gia hừ lạnh. Nếu không phải vì Ngọc Nhu, đến cả xin lỗi hắn cũng sẽ không tiếp nhận.
Một lời xin lỗi quá tiện nghi cho Phượng Tầm.
"Không phải ngươi quỳ xuống xin lỗi ta sao?" Phượng Tầm nghiêng đầu nhìn về phía tiểu vương gia hỏi.
"Ngươi.."
"Tầm nhi!" Mắt thấy tiểu vương gia sắp bùng nổ, Tần Dương lạnh mặt quát lớn: "Là con đắc tội với tiểu vương gia, vừa rồi Ngọc Nhu đã vì con mà giải vây, con mau qua đó nói xin lỗi. Còn nữa, tiểu vương gia là hoàng tộc, con quỳ xuống trước tiểu vương gia cũng không tính là quá đáng."
Dân quỳ trước vua chính là lẽ thường.
Tiểu vương gia là con trai của vua, theo lý có thể nhận một quỳ này.
Tần Ngọc Nhu mím môi, đi đến bên cạnh Phượng Tầm: "Tầm nhi, muội đừng cáu kỉnh, việc này vốn dĩ là muội đã sai rồi."
"Phượng Tầm, con mau đến nhận sai đi, đừng liên lụy Ngọc Nhu!" Thẩm Lan nhíu mày, không tức giận nói.
"A Tầm.."
Nãi Bao ngẩng đầu, nhìn dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ.
Nó cảm thấy.. Hiện giờ A Tầm có chút đáng sợ..
"Phụ thân, mẫu thân."
Một âm thanh mềm mại từ ngoài viện truyền đến.
Thẩm Lan hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một bánh bao nhỏ từ ngoài cửa đi vào, theo sau là một thị vệ.
Khuôn mặt cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu, vóc dáng nho nhỏ, nhìn thật giống một cái bánh bao.
"Tần Quân đệ đệ."
Thời điểm nhìn thấy Tần Quân, sắc mặt tiểu vương gia dịu đi không ít. Dù sao thì Tần Quân vẫn là đệ đệ ruột của Nhu nhi, hắn tự nhiên sẽ không lấy sắc mặt đối diện với cậu bé.
"Ta nghe nói đệ đã có thể tu luyện đúng không?" Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tươi cười hỏi.
Tần Quân hung ác trừng mắt nhìn tiểu vương gia: "Ngươi là người xấu. Ngày hôm qua ta nhìn thấy ngươi bắt nạt nhị tỷ tỷ trước. Ngươi là người xấu, tránh ra!"
Trong chớp mắt, không chỉ tiểu vương gia mà cả mọi người trong viện đều thay đổi sắc mặt.
Thẩm Lan có chút tức giận: "Quân nhi, con đang nói bậy bạ cái gì đó? Mau lại đây!"
"Con không có gạt người, chính hắn bắt nạt nhị tỷ tỷ! Hắn là người xấu, con không thích hắn!" Tần Quân mím cái miệng nhỏ nhắn.
"Quân nhi."
Lúc này người mở miệng chính là Tần Ngọc Nhu. Ánh mắt nàng nhìn Tần Quân, sau đó nhìn đến Phượng Tầm đang đứng ở cửa, đôi mắt lạnh lùng.
Khi nàng chuyển hướng qua Tần Quân đã cười ôn hòa trở lại nói: "Tầm nhi làm tổn thương tiểu vương gia xác thật là đã sai trước. Đệ tuổi còn nhỏ, dễ dàng không phân rõ đúng sai phải trái, điều đó cũng là bình thường. Ta tin tưởng lòng dạ tiểu vương gia rộng lớn, sẽ không trách tội đệ."