• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明



Nhạc Chính Nhị chôn ở trong chăn làm mộng đẹp, trong mộng cậu đang cùng anh em trước đây ngồi bên nhau ăn uống thả cửa, Nhạc Chính Nhị trong lòng cực kì vui, giống như trở lại ngày tháng trước kia, cho đến khi có một tiểu đệ chạy đến bưng chén rượu nịnh nọt nói với cậu: “Chị dâu, em mời anh một ly, sau này cùng đại ca vui vẻ sống bên nhau.”

“!” Nhạc Chính Nhị bưng ly bia cả người lại lần nữa bị kinh hãi, lúc vừa định hỏi đại ca là ai, cậu đã bị bản thân dọa tỉnh, nhìn tình cảnh xung quanh, Nhạc Chính Nhị lau mồ hôi lạnh, tại sao lại là giấc mơ này, nhìn thời gian cũng không khác biệt lắm nên thức dậy, mơ màng mặc xong quần áo, Nhạc Chính Nhị kéo dép lê mở cửa định dọn dẹp một chút rồi đi làm, chỉ là vừa mở cửa ra, đầu của cậu rốt cuộc không thể tiếp tục mơ màng.

Nhìn thấy người đàn ông quấn tạp dề con thỏ đang bưng nồi ở trong phòng bếp nhìn cậu cười cười: Thức dậy.”

Nhạc Chính Nhị: …

Ký ức tối hôm qua cuối cùng cũng trở về não của cậu, thằng cha Hách Liên Lâm không biết xấu hổ kia chiếm phòng cậu, còn vô cùng tự giác mang theo chăn đệm, vì an toàn bản thân, Nhạc Chính Nhị tối hôm qua tắm rửa xong liền lẻn vào phòng đóng cửa giả bộ ngủ, giả vờ một chút thì thật sự ngủ, vốn tưởng rằng là ác mộng, hiện tại xem ra ác mộng này trực tiếp biến thành sự thật.

“Ừm.” Nhạc Chính Nhị ỉu xìu trả lời, phản kháng vô lực, chỉ có thể ngoan ngoãn đi rửa mặt đánh răng, ngửi mùi thơm thức ăn trong không khí, Nhạc Chính Nhị cảm thấy thằng cha này tốt xấu còn có chút tác dụng.

Nhìn thấy trên bồn rửa tay nhiều thêm một bộ đồ rửa mặt, Nhạc Chính Nhị trong lòng lại lần nữa cảm nhận được cảm giác vô lực thật sâu.

“NGAO…OO.” Mộc Mộc không biết lúc nào cũng lách vào, ghé vào trên bồn rửa tay tò mò cách tấm gương nhìn Nhạc Chính Nhị, rất vui sướng đứng trước tấm gương ngao ngao kêu, hoàn toàn không chú ý tới chủ nhân của nó đang hụt hẫng.

Đợi Nhạc Chính Nhị sửa soạn bản thân xong, Hách Liên Lâm cũng bưng bữa sáng lên bàn, có cháo có đồ ăn, thật sự là cực kì hiền huệ.

Nhạc Chính Nhị vừa nghĩ tới cậu mấy hôm trước còn đang khen ngợi nói ai gả cho Hách Liên Lâm tuyệt đối có phúc, lại so sánh tình huống hiện tại liền muốn cào tường, loại đào hầm cho bản thân nhảy vào thật sự là vô cùng phức tạp.

“Tới ăn đi.” Hách Liên Lâm ngồi ở bên bàn bày xong bát đũa, cười nhẹ nói.

Nhạc Chính Nhị: …

Cuộc sống muốn làm ngươi, nếu phản kháng không được, như vậy cũng chỉ phải nằm xuống, Nhạc Chính Nhị nhìn cháo trên bàn hương thơm bay bay còn có trứng gà vàng tươi, rất đáng xấu hổ quyết định nằm xuống, không cam lòng hai mắt trừng Hách Liên Lâm, đi tới bên cạnh bàn hì hục ăn.

Hách Liên Lâm nhìn bộ dáng kia của cậu thỏa mãn sờ cằm, cho nên không đáng tin cậy cũng có chỗ tốt, ít nhất dễ lừa.

“Em hôm nay đến chỗ tôi đi làm?”

“Có ý gì? Tôi không phải vẫn luôn ở chỗ anh đi làm?” Nhạc Chính Nhị bị đồ ăn chẹn họng, tò mò nhìn Hách Liên Lâm hỏi, chỉ có điều trong lòng vẫn là vô cùng khó chịu, vốn hai người còn có thể là đối thủ cạnh tranh, hiện tại ngược lại, trực tiếp tở thành làm việc dưới quyền thằng cha này, còn chỉ có thể làm công việc vật biểu tượng.

“Không phải, đến làm thư kí cho tôi.”

“Không được.” Nhạc Chính Nhị lập tức chối bỏ, lông mày cũng nhíu lại, thư kí gì đó vừa nghe liền rất kỳ quái, mấu chốt nhất chính là cậu có thể cùng Hách Liên Lâm hoà thuận nói chuyện, lại không thể chịu được loại tình hình rõ ràng bị người áp chế, loại cảm giác tiểu bạch kiểm này khiến cậu rất phản cảm, có thể nói là dẫm lên điểm mấu chốt alpha trong lòng cậu.

“Em đừng cuống cuồng, hãy nghe tôi nói.” Hách Liên Lâm hiển nhiên rất hiểu rõ cậu, thuận theo vuốt lông nói: “Tôi làm như vậy không có ý khác, chuyện tối hôm qua tin tưởng em cũng đoán ra, tôi cảm thấy cũng không cần gạt em, trong công ty cũng không yên ổn, có người tay duỗi quá dài, trước đó trọng tâm của tôi đều là yên ổn nội bộ bang phái, đám thủ hạ của em cũng không khiến tôi ít lao tâm khổ trí.”

Nếu Hàn Ninh nghe nói như thế khẳng định liền khóc, lời nói này giống như tiểu đệ của anh có bao nhiêu không tẫn trách, có trời mới biết, những chuyện này đều là y làm. Mà Hách Liên Lâm lão đại này cũng chỉ là giây phút mấu chốt giúp một chút, thời gian còn lại trên cơ bản đều là một người nhốt trong phòng, làm hại Hàn Ninh còn cho rằng lão đại của y cũng sắp bị chứng hậm hực, khích lệ Hách Liên Lâm đến Chính Lâm giải sầu, không nghĩ tới lần giải sầu này liền không thể quay đầu lại nữa.

“Khụ khụ, cái đó, bọn họ đều rất an phận, anh không cần quan tâm.” Nhạc Chính Nhị đương nhiên không biết cong cong quẹo quẹo ở trong đó, nghe thấy Hách Liên Lâm nói lời này nhanh chóng tranh luận một chút, tục ngữ nói một đời vua một đời thần, Hách Liên Lâm có thể giữ lại mệnh những anh em kia của cậu là tốt rồi, Nhạc Chính Nhị cũng không trông cậy vào cái khác, cho nên chỉ có thể tranh thủ mức độ lợi ích lớn nhất: “Chỉ cần giữ lại mệnh của bọn họ là được, cái khác không cần quá để ý, anh ngồi lên vị trí này, bọn họ cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác người, nhất định sẽ theo lời căn dặn của anh.”

“Người em để lại tôi đương nhiên phải chăm sóc tốt.” Hách Liên Lâm thuận miệng tiếp lời, thật sự là lúc nào cũng không ngừng xoát độ thiện cảm, nhìn vẻ mặt Nhạc Chính Nhị mang theo cảm kích, trong lòng vô cùng vui vẻ, đùa giỡn một chút thủ đoạn gì đó xác thực cũng rất hàm chứa cảm giác: “Bởi vì khoảng thời gian kia tôi quản lý hời hợt, hơn nữa người bên trong chưa từng gặp tôi, cả đám đều cho rằng người phía sau màn nhất định là đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên có người không an phận, đám người kia cũng bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, tôi nghĩ nếu em tiếp tục ở lại khẳng định đám người kia sẽ bị phiền toái, cho nên không bằng trực tiếp đến bên chỗ tôi làm, đối với Nam gia cũng có thể nói rõ.”

“…Tôi lại nghĩ một chút.” Nhạc Chính Nhị trầm mặc một lát, tiếp tục cúi đầu ăn sáng vốn một mình cậu cái gì cũng tùy tiện, nhưng là việc liên quan đến người khác cậu thật sự không sẵn lòng làm.

“Ừm.” Hách Liên Lâm gật đầu trả lời, khóe miệng cũng lơ đãng lộ ra bộ dáng tươi cười đạt được mục đích, với người anh nhìn trúng anh tự nhiên hiểu rõ, tuy đường về não không quá đáng tin, nhưng là người rất trượng nghĩa, thực sự bởi vì như vậy, mới có thể quen biết nhiều anh em trung tâm như thế, mới khiến anh giống như thiêu thân nhiệt tình lao vào lửa, mới lại dễ…bị lừa, tuy cách làm này không quá vẻ vang, nhưng Hách Liên Lâm biểu thị theo đuổi người yêu không cần vẻ quang, bằng không thì chỉ có thể cô độc một mình.

Nhạc Chính Nhị trầm mặc ăn xong, lúc để đũa xuống mới quyết định nói: “Tôi đồng ý với anh.”

“Được, không cần căng thẳng.” Nhận được câu trả lời trong dự liệu, chỉ có điều Hách Liên Lâm vẫn là rất vui vẻ cong lên khóe miệng cười cười.

Đáng thương Nhạc Chính Nhị liền như vậy bị người lừa gạt, cậu cũng không nghĩ, cậu một omega như vậy bỗng nhiên liền biến thành trợ lý tổng giám đốc, chẳng phải là càng dễ khiến cho người chỉ trích hơn? Còn có Hách Liên Lâm loại người này thật sự sẽ bởi vì người khác uy hiếp dễ dàng như vậy liền nhượng bộ? Anh làm lão đại hắc bang là làm chơi sao?

Hách Liên Lâm lừa dối xong xuôi, tâm tình thật tốt, sau khi ném chó cho Hàn Ninh, liền chở Nhạc Chính Nhị chạy về phía công ty.

Xét thấy Nhạc Chính Nhị bị gọi chị dâu đến sắp thần kinh, cho nên đến công ty liền cùng Hách Liên Lâm mỗi người một ngã, thuận tiện dự tính lén lút thu dọn đồ xong thì chuyển đến tầng trên.

Chỉ tiếc, khuôn mặt này của cậu nhất định cậu không thể điệu thấp.

Công ty Chính Lâm mặc dù đối với nhân viên yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng là nghiêm khắc cũng không quản nổi thuốc nổ nhiều chuyện trong lòng bọn họ, hơn nữa mega xinh đẹp trong truyền thuyết kia, gần đây còn liên quan đến việc để lộ bí mật thương mại, Nhạc Chính Nhị có thể nói là ở trong công ty liền hoàn toàn bạo hồng.

Đợi cậu điều chỉnh tất cả phương diện đến 100% bước vào công ty, nghênh đón cậu chính là các loại ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét hoặc khinh bỉ.

Sờ không được manh mối Nhạc Chính Nhị chỉ phải giả vờ bình tĩnh, gia tăng bước chân vào văn phòng, trong lòng oán thầm, công ty này đoán chừng thật sự sắp phải đóng cửa, nhân viên một người so với một người còn kì quái hơn.

Đã trải qua thường ngày #mỗi ngày bị đồng sự quấy rối#, Nhạc Chính Nhị mới thở dài ngồi xuống ghế.

Thuận tiện bắt đầu cẩn thận từng tí thu dọn đồ, sợ bị người phát hiện, chỉ là cậu động tĩnh lớn như vậy không bị người phát hiện mới là không thể nào.

“Ôi, Tiểu Ninh, cậu đây là muốn làm gì?” Người đầu tiên phát hiện là Dương Diệp, cái thằng suốt ngày không có việc gì làm, còn đặc biệt nhiều chuyện, một tiếng hô này của hắn, tự nhiên cũng thu hút người bên cạnh đến.

“Tiểu Ninh, em đây là từ chức?” Hoa Liên khẩn trương bu lại, sợ nhận được đáp án khẳng định.

“Không có, tôi thu dọn một chút.” Nhạc Chính Nhị cúi đầu hàm hồ nói, đi làm thư kí tổng giám đốc gì đó nghe rất kì quái, vẫn là câm miệng không nói thì tốt hơn.

“Bị tổng giám đốc quy tắc ngầm đi, trên tiểu thuyết đều nói như vậy.” Mắt kính nương vẫn luôn nói đúng tim đen, nâng mắt kính rất sắc bén nói.

Nhạc Chính Nhị:…

Đám đồng sự này có thể hay không đứng đắn một chút, Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu đối với thế giới này sắp tuyệt vọng.

“Không phải chứ?” Hoa Liên sợ hãi thán phục một tiếng, nhìn thấy Nhạc Chính Nhị cũng không phản bác, lúc này cũng rất không bình tĩnh nói: “Trách không được quản lý Vương nhanh như vậy từ chức, Tiểu Ninh em quả nhiên cùng tổng giám đốc có một chân, chị ngày hôm qua nói thật đúng, chỉ có điều tổng giám đốc lợi hại như vậy, chị còn muốn đi thử một chút, Tiểu Ninh cũng chạy rồi, cuộc sống này thật sự không có cách nào tiếp tục trải qua.”

Nhạc Chính Nhị:…

“A Ninh, sau này sẽ là bà chủ của chúng ta, quả nhiên vẫn là gả cho người tốt thì thoải mái hơn.” Ngự tỷ lớn tuổi rất ưu thương cảm thán nói.

Nhạc Chính Nhị vẻ mặt đờ đẫn, lập gia đình cái gì cậu sớm đã thành quen.

“Bà chủ, sau này nhất định phải chăm sóc tốt ông chủ, ông chủ tâm tình tốt, cuộc sống của chúng tôi cũng tốt.” Dương Diệp đáng thương chắp tay trước ngực nói.

“Tiểu Ninh, chúc em hạnh phúc.” Văn Chi vẫn luôn trầm mặc nghe bỏ thêm một câu, hiển nhiên đối với chuyện người trong lòng bị cướp đi cảm thấy rất đau đớn.

“…Ừ.” Nhạc Chính Nhị chẳng muốn giải thích, chỉ phải mặt quan tài gật đầu, động tác dưới tay cũng nhanh hơn, tình trạng đồng sự buồn bã chia tay gì đó là hoàn toàn không có, thật sự là bọn người này quá không đáng tin cậy.

Mọi người ngược lại là rất nhiệt tình, cả một đám vẫy khăn tay đưa tiễn Nhạc Chính Nhị, thuận tiện ngoài miệng còn hô hào chăm sóc tốt tổng giám đốc, thật sự là rất tràn trề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK