• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

Kát quá hÃnh ánh cho bÃnh chng

Mặc dù hơi trễ nhưng vẫn chúc mọi người năm mới vui vẻ

“Vợ, em không sao chứ?” Hách Liên Lâm dàn xếp xong khách mời, liền đi qua đỡ lấy Nhạc Chính Nhị.

Nhạc Chính Nhị vốn đang trấn an con trai, vừa nghe Hách Liên Lâm nói lời này, vốn đang sái chân thiếu chút nữa không đứng vững, xoay người trừng mắt Hách Liên Lâm, nghiến răng nói: “Anh gọi em là gì?” Vợ cái gì đó vừa nghe liền rất kì lạ, nhất định không thể nhẫn nhịn.

“Tiểu Nhạc.” Hách Liên Lâm nét mặt rất vô tội, Mộc Mộc ở bên cạnh liếc nhìn anh, thở phì phò một tiếng, trong ánh mắt đen bóng kia biểu đạt ra khinh thường của nó vào lúc này, từ sáng đến tối chỉ biết hung dữ với nó, đối với chủ nhân thì sợ hãi.

“Hừ.” Nhạc Chính Nhị trừng mắt liếc Hách Liên Lâm, rồi xoay đầu đi.

“Con trai, con không sao chứ?” Mẹ Nam vội vàng cuống cuồng chạy qua hỏi, vừa nói vừa sờ trái sờ phải Nhạc Chính Nhị, mà ba Nam đứng ở vên cạnh không rên một tiếng nhìn Hách Liên Lâm, dùng ánh mắt tỏ ý khiển trách, rõ ràng vỗ ngực nói sẽ không để cho con trai ông bị thương, vừa kết hôn thì bị thương thật sự vừa nghĩ thôi thì không đáng tin cậy.

“Không có việc gì, lắc trái lắc phải có thể hoạt động gân cốt.” Nhạc Chính Nhị dựa vào Hách Liên Lâm, vội vàng xua tay ý bảo không có việc gì, còn làm bộ muốn đá đá chân, may Hách Liên Lâm ở bên cạnh ngăn cản cậu, vừa rồi mới bị trẹo chân cũng đừng đá ra chuyện gì, Nhạc Chính Nhị cũng là vì để cho hai phụ huynh không lo lắng, hơn phân nửa cũng là làm bộ, cho nên cũng không có tiếp tục kiên trì.

Mẹ Nam nhìn thấy cậu bộ dáng vui vẻ như vậy, vuốt ngực, con trai không dễ dàng gả ra ngoài, đừng lại xảy ra sự cố gì, vỗ bả vai Nhạc Chính Nhị, vẫn là có chút lo lắng nói: “Nếu không thì trước đi nghỉ ngơi một chút, bên này còn có anh cả con.”

Được.” Nhạc Chính Nhị vội vàng gật đầu, dù cho không bị thương cậu đã sớm muốn rời đi, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cậu vừa vặn có cớ, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, hơn nữa chân cậu thật sự có hơi đau.

“Ba mẹ, hai người bận bịu, tất cả có con rồi.” Hách Liên Lâm đón lấy ánh mắt có thể so với tia sáng X quang của ba Nam lời nói đúng mực, tuy trong lòng anh thật ra cũng rất bực bội áy náy, nhưng ở trước mặt ba vợ nhất định phải chống đỡ, hơn nữa anh cũng biết tâm tư của Nhạc Chính Nhị, thuận theo lời nói mà tiếp lời.

“Ừ, cẩn thận một chút.” Mẹ Nam không yên tâm dặn dò.

“Yên tâm đi.” Hách Liên Lâm mỉm cười trả lời, liền rất tự nhiên duỗi tay ôm chặt eo Nhạc Chính Nhị, phòng ngừa cậu đi đường không bình thường bị mẹ Nam nhìn ra, hai người cứ như vậy từng bước nhỏ bước ra khỏi cửa.

Chỉ có điều trước khi ra ngoài, Hách Liên Lâm và Nam Thịnh chào hỏi, liền thu hoạch được ánh mắt lạnh lùng của Nam Thịnh.

“Úi da, chân của em.” Nhạc Chính Nhị ra khỏi khách sạn, liền bắt đầu hô đau, thuận tiện không khách khí khoát tay đến trên bả vai Hách Liên Lâm.

“Ngoan, đợi một lát nữa thì không đau nữa.” Hách Liên Lâm mắt hàm chứa áy náy nói, cũng không để ý dáng vẻ không được tự nhiên của Nhạc Chính Nhị ôm cậu: “Đến, anh cõng em, một lát nữa thì đến bệnh viện rồi.”

“Được rồi.” Nhạc Chính Nhị cũng không cự tuyệt, cười hì hì nằm úp sấp trên lưng Hách Liên Lâm, vừa đi vừa thầm thì: “Lại ném con trai, ai, trở về nhất định phải đền bù cho nó.”

“Ừ.” Hách Liên Lâm nhẹ nhàng trả lời, bước chân dưới chân lại biến thành lướt nhẹ, rất nhanh thì cõng người đến trên xe.

Lúc hai người rời đi tuy là giờ cơm, nhưng trên đường ngược lại cũng không kẹt xe lắm, hơn nữa bệnh viện cách chỗ này cũng không xa, Hách Liên Lâm lái xe rất nhanh thì đã đến bệnh viện, thuận tiện ở trên đường gọi điện thoại để cho người ở bệnh viện chuẩn bị tốt.

Xuống xe vẫn là Hách Liên Lâm cõng Nhạc Chính Nhị, đi thang máy rất nhanh thì đã đến phòng chuẩn đoán bệnh.

“Ông, nhanh một chút qua đây.” Hách Liên Lâm cũng không khách khí, sau khi đặt Nhạc Chính Nhị đến trên giường bệnh bắt đầu chỉ vào bác sĩ ra lệnh.

“Này, anh khách khí một chút.” Nhạc Chính Nhị nhéo Hách Liên Lâm nói, đắc tội ai cũng không thể đắc tội bác sĩ cái này là chưa từng nghe nói sao, hơn nữa lúc chân mới trẹo không cảm thấy, thời gian càng dài Nhạc Chính Nhị cảm thấy càng đau, trước đây cậu cũng không phải chưa từng bị bệnh vặt bị thương nhỏ, chẳng qua lúc này trẹo một chân cậu cũng cảm thấy đau có chút chịu không nổi, không biết là nên trách thân thể omega này hay là trách có một người luôn ở bên cạnh quan tâm cậu, cho nên thái độ đối với bác sĩ nhất định phải tốt một chút, bằng không cái chân này của cậu phải gặp tai ương.

“Không có việc gì, tôi chính là bác sĩ Hách Liên tiên sinh đặc biệt mời.” Bác sĩ kia ngược lại là không có ý kiến gì, ông lão cười tỉm tủm nói với Nhạc Chính Nhị.

“…Ồ.” Nhạc Chính Nhị vô vị trả lời, cậu thật sự không biết Hách Liên Lâm thằng cha này còn có bác sĩ riêng.

“Bây giờ là bác sĩ trong bang.” Hách Liên Lâm bị nhéo cũng không để ý, thuận tiện tiến đến bên tai Nhạc Chính Nhị giải thích.

Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời này của anh cũng đã hiểu, Long Bang tuy hiện tại tận sức tẩy trắng, nhưng rất nhiều việc vẫn là cần dùng vũ lực giải quyết, nhân viên trong bang bị thương gì đó cũng là chuyện bình thường như cơm bữa, đương nhiên cần có một bác sĩ có chuyên môn đến chữa bệnh.

“May mắn không gãy xương.” Ông lão bác sĩ kia sờ sờ mắt cá chân Nhạc Chính Nhị nói, ngẩng đầu cười tủm tỉm với Nhạc Chính Nhị: “Chỉ có điều có hơi sai vị trí, tôi nắn cho cậu một chút.”

“Ừ.” Nhạc Chính Nhị gật đầu cũng không coi là chuyện quan trọng, chi có điều rất nhanh trong phòng chuẩn đoán bệnh liền truyền ra một tiếng tru.

“Được rồi.” Ông lão kia vẫn cười tủm tỉm, chẳng hề nhìn ra là người vừa mới mạnh mẽ ra sức nắn chân kia: “Tôi lại nắn cho cậu, trở về xoa một chút, dùng chút thuốc dán lên, chỉ có điều thương gân động cốt phải 100 ngày, vẫn là phải chăm sóc tốt.”

Nhạc Chính Nhị:…

Nhìn ông lão trước mắt, Nhạc Chính Nhị trong lòng run rẩy một chút, còn nắn, cậu thật sự sợ ông lão này nắn chết cậu, này tuyệt đối là đang trả thù câu nói vừa rồi của Hách Liên Lâm.

“Ông nhẹ một chút.” Hách Liên Lâm nhìn bộ dáng vợ nhíu mày, trong lòng càng bực bội hơn, đối với ông lão kia giọng điệu không tốt.

“Khà khà, chưa từng nghe một câu, đau dài không bằng đau ngắn.” Ông lão kia ăn không nói có nói, chẳng qua trên tay nhưng chẳng hề chậm lại, rất có lực giúp Nhạc Chính Nhị nắn.

Hách Liên Lâm ánh mắt không tốt  nhìn cái tay đang xoa nắn ở trên chân Nhạc Chính Nhị, không hiểu sao cảm thấy anh lúc đầu không nên vì theo đuổi y thuật mà tìm một bác sĩ tính tình đặc biệt thối nát như vậy, may mắn giây phút này không duy trì quá dài, xoa nắn chừng 10 phút, ông lão kia lắc lắc cổ tay, than thở: “Già rồi, cái tay này thật sự không có sức lực, thật vất vả mới nắn xong.”

Nhạc Chính Nhị:…

Nhìn trên cổ chân một vùng đỏ rực, Nhạc Chính Nhị khóe miệng co rút, ông già này thật sự là trợn trắng mắt nói dối, vừa rồi cậu gần như hét lên, chỉ có điều ông già kia đoán chừng thật sự từng nắn không ít chân, Nhạc Chính Nhị xoay xoay mắt cá nhân, phát hiện cái chân này thật sự không đau nữa.

“Nhìn không ra ông già này thật sự có tay nghề, quả nhiên là có nghiên cứu kĩ năng học thuật.” Nhạc Chính Nhị tuy vừa rồi cực kì đau, nhưng ngược lại cũng không keo kiệt khen ngợi.

“Khách khí khách khí, không có lỗi với  tiền lương Hách Liên tiên sinh đưa cho.” Ông lão kia cười tủm tỉm xua tay, sau đó bắt đầu vung bút viết đơn thuốc, sau khi ghi xong mới nhìn chằm chằm Hách Liên Lâm nói: “Hách Lâm tiên sinh, hôm nay không phải hôn lễ của cậu sao?”

“Ừ.” Hách Liên Lâm cảm thấy anh càng nhìn ông lão này càng chướng mắt, dùng giọng mũi khẽ nói.

“Vị này chắc chắn chính là người yêu của ngài, ôi chao, lớn lên thật xinh đẹp.” Ông lão này trả lại một câu khen ngợi, ánh mắt lướt qua Nhạc Chính Nhị, trong ánh mắt hiện lên một tia ranh mãnh: “Nay là hôn lễ của Hách Liên tiên sinh nhưng lại đến chỗ tôi ủng hộ, ông lão tôi hôm nay cũng phải tặng một món quà.”

Nhạc Chính Nhị:…

Cậu khẳng định ông lão này chính là đến báo thù, lão tử đây là đẹp trai được không? Đẹp cái gì thật sự nghe thì rất không thoải mái, huống chi đến cùng ai muốn đến chỗ của ông lão này. Đây là đến xem bệnh lại không phải trúng thưởng, Nhạc Chính Nhị cảm thấy thật sự là lần đầu tiên nghe nói, chẳng lẽ lại là khám một chân tặng một chân?

“Không cần.” Hách Liên Lâm không khách khí nói, hơn nữa quyết định sau khi trở về nhất định phải đổi ông lão này.

“Hách Liên tiên sinh đừng hối hận, tôi thật sự là có lòng tốt, ngài xác định người yêu của ngài không có vấn đề khác?” Ông lão ngược lại cũng không để ý, vẫn mỉm cười nói.

Hách Liên Lâm cao thấp dò xét ông lão, lại nhìn vợ ở bên cạnh, tuy anh cảm thấy ông lão này rất biết lừa bịp, chẳng qua y thuật của ông lão này anh vẫn là rất tán thưởng, sợ vợ thật sự có chuyện, Hách Liên Lâm cắn răng, giọng điệu không tốt nói: “Mau đến đây.”

Ông lão bình thản ngồi đến bên cạnh Nhạc Chính Nhị, tay cũng sờ lên mạch Nhạc Chính Nhị, vừa bắt mạch vừa tán gẫu: “Hách Liên tiên sinh, tôi có hay không từng nói tôi là bác sĩ trung y.”

“Không biết.”

“Ai, trước đây lão còn từng làm ở khoa phụ sản, còn chạy đến khoa hậu môn, trên cơ bản các loại khoa đều chạy một lần. Lúc trẻ tuổi nghĩ muốn làm trung y kết hợp, hiện tại già rồi mới phát hiện rất nhiều việc không phải cậu muốn làm thì có thể làm được.”

“Ngài thực sự bác học.” Nhạc Chính Nhị khóe miệng co rút nói, hậu môn phụ sản cái gì nghe một chút thôi liền rất hung tàn.

“Cũng tàm tạm.” Ông lão khách khí xua tay nói: “Hiện tại thời gian này thực ra cũng an ổn, ngược lại không tệ, chính là không theo kịp các cậu những người trẻ tuổi bây giờ, chính là có thể lăn qua lăn lại, mà còn có tinh lực tốt,  mấu chốt là còn có sức sống.” Ông lão vừa nói vừa cười tủm tỉm thu tay về.

Đến cùng xảy ra chuyện gì?” Hách Liên Lâm không kiên nhẫn hỏi.

“Hách Liên tiên sinh chính là nóng lòng sốt ruột, người trẻ tuổi như vậy không tốt.” Ông lão chậm rãi nói.

“Ông già ông đừng lắc lư nữa, rốt cuộc là chuyện gì?” Nhạc Chính Nhị bị bộ dạng giả thần giả quỷ của ông lão làm bực mình, cậu sẽ không thật sự có bệnh gì chứ.

“Không có việc gì, chính là có đứa nhỏ mà thôi.” Ông lão sờ lên râu không tồn tại nói.

“Hở?” Nhạc Chính Nhị trợn mắt há hốc mồm nhân sinh quan lại lần nữa vỡ nát.·

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK