• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Về chuyện tuổi tác thì không thành vấn đề, mình thấy không có chỗ nào mà không thích hợp hết." Lâm Nghiên nói thuận tay đưa cho Thịnh Như Ỷ cái bánh kem nhỏ, "Ăn thử đi."
Thịnh Như Ỷ nếm thử, độ ngọt vừa vặn, thanh ngọt mà không chán, cô không thích ăn đồ ngọt nhưng cảm thấy cái này cũng không tồi.
Lâm Nghiên sẽ rất biết chiều chuộng người khác, lúc trước học làm bánh cũng để dỗ đối tượng thôi, đặc biệt là mấy cô gái trẻ, luôn thích cái này.
Cho nên đối tượng yêu đương của Lâm Nghiên, có không ít người nhỏ hơn cô rất nhiều.
Lâm Nghiên là một người nhiệt tình, lấy chuyện lên giường làm ranh giới, chuyện nên làm sẽ làm, mà về sau cũng dứt khoát chia tay.
"Không phải về tuổi tác." Thịnh Như Ỷ cúi đầu, nhấn mạnh.
Trong lòng Thịnh Như Ỷ rất rõ, người thích hợp với Kha Nhược Sơ, nhất định phải là người chung tình, trước sau chỉ có một, chứ không phải dạng người ham vui như Lâm Nghiên, trêu hoa ghẹo nguyệt không có biên giới.
Nếu Kha Nhược Sơ ở bên Lâm Nghiên, cái cô gái ngốc kia lại là kiểu người chung tình, hơn phân nửa sẽ bị tổn thương.
Lâm Nghiên không phục cách nói của Thịnh Như Ỷ, "Còn chưa ở bên nhau, làm sao mà biết không hợp?"
Thịnh Như Ỷ, "Em ấy quá trong sáng."
Đây làm sao có thể là cái lý do không thích hợp, Lâm Nghiên cười, "Không sao, mình thích người ngây thơ trong sáng, mặc dù không hiểu tình thú cho lắm, nhưng đáng yêu."
Thịnh Như Ỷ liếc cô một cái, cảm thấy không thể đả thông được Lâm Nghiên, lại cảm thấy bản thân hình như quá để ý đến chuyện của Kha Nhược Sơ, nếu đứa ngốc kia có ý gì với Lâm Nghiên, cô có tư cách gì mà can thiệp?
Trong lò nướng đang nướng bánh quy, mùi thơm toả khắp nơi.
Lâm Nghiên khom lưng nhìn nhìn, vẫn còn chưa đạt, trong lúc rảnh rỗi, cô xoay người nhìn Thịnh Như Ỷ, cảm thán mà nói, "Thịnh Như Ỷ, có đôi khi mình không biết nên nói cậu tra, hay vẫn nói cậu chung tình."
Về những chuyện đã từng xảy ra với Thịnh Như Ỷ, Lâm Nghiên cũng biết được chút ít.
Chung tình sao? Thịnh Như Ỷ cười khẩy, cái từ này dùng ở trên người cô hình như rất buồn cười, không ổn tí nào.
"Trong lòng cậu còn có người kia à?" Lâm Nghiên nhắc đến chuyện xưa, người kia chính là người mà Thịnh Như Ỷ đã từng yêu thầm nhiều năm.
"Chuyện đã bao lâu rồi, còn nhắc làm gì." Nhưng mà nghĩ lại, lúc trước là người chung tình, chung tình đến mức cảm thấy bản thân thật xa lạ.
"Cậu không phát hiện sao? Mấy đối tượng sau này của cô đều giống cô ấy, ví dụ như...!tuổi phải lớn hơn cậu." Lâm Nghiên thật sự không tìm được lý do tại sao lại như vậy, vì sao mà Thịnh Như Ỷ nhất định phải quen người lớn tuổi hơn, hơn nữa còn đem cái này làm thành nguyên tắc.

Vừa mới bắt đầu, đúng là như vậy.

Dường như mỗi đoạn tình cảm đều mang theo bóng hình của người kia, sau này thì thành thói quen, Thịnh Như Ỷ cảm thấy kết giao với người trưởng thành, có thể bớt chút phiền toái không cần thiết.
"Mình thì ngược lại, cảm thấy cậu nên tìm người nhỏ tuổi hơn." Lâm Nghiên nghiêm túc phân tích cho Thịnh Như Ỷ, "Tốt nhất là tìm cô gái ngây thơ đáng yêu, làm cho cậu biết thế nào...!cảm giác của mối tình đầu."
"Quý cô Lâm này, đã bao lớn rồi còn lên mặt nói về tình yêu hả?" Thịnh Như Ỷ ôm cánh tay, nhướng mày, "Mình còn cần cậu dạy sao?"
Lâm Nghiên cười, "Về mấy chuyện khác thì mình không dám nói, nhưng mà ở phương diện này mình tuyệt đối am hiểu hơn cậu.

Cậu là thật lòng yêu đương sao? Hay cậu chỉ đơn giản vì bớt cô đơn mà cần có người bên cạnh?"
Thịnh Như Ỷ không phản bác.

Cô thừa nhận Lâm Nghiên nói không sai.
"Cậu đã quen không biết bao nhiêu người, đã từng...!có cảm giác gì đặc biệt với một người nào chưa?" Lâm Nghiên cảm thấy quý cô Thịnh chắc chắn không có, "Cái loại thích, hận mỗi ngày không thể ở bên cạnh nhau suốt 24 giờ ấy."
Thịnh Như Ỷ mắng, "Không ngờ cậu từng tuổi này rồi, vẫn là yêu đương theo cảm xúc."
"Yêu đương thực dụng chẳng có gì thú vị." Lâm Nghiên tay bận rộn nhưng miệng vẫn nói, "Cậu có biết tại sao bao năm rồi, mình không xuống ta với cậu không? Chính là ngoài cái gương mặt ra thì cậu chẳng có gì thú vị."
Thịnh Như Ỷ hàm hồ, nói trắng ra, "Cậu không xuống tay với mình, chẳng phải không theo đuổi được mình à, ai cho cơ hội mà xuống tay?"
Một cái nguyên tắc khác trong chuyện kết giao của cô, chính là không kết giao hay dây dưa không rõ ràng với đồng nghiệp hoặc bạn bè, bởi vì một khi có yếu tố tình cảm vào đó sẽ ảnh hưởng đến công tác và mối quan hệ của nhau.
Lâm Nghiên nghẹn lời, lúc mới quen biết nhau không bao lâu, cô cũng từng theo đuổi Thịnh Như Ỷ, cảm thấy người phụ nữ này khi lên giường...!tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.

Sau hai người thân với nhau, cô cũng hiểu được tính cách của Thịnh Như Ỷ, cảm thấy cái cực phẩm chỉ là bề ngoài mà thôi.
"Thịnh tổng, cho dù bây giờ cậu cho mình đây cơ hội, mình cũng không thèm."

Thịnh Như Ỷ không nói, không muốn tiếp tục cái đề tài vô bổ này, liếc mắt nhìn lò nướng, "Đừng làm bánh quy nướng đến cháy."
...
8 giờ tối tại toà nhà JM.
Có không ít phòng ban vẫn còn sáng đèn, vẫn tăng ca như thường lệ.
Thịnh Như Ỷ đi ngang qua văn phòng của Lâm Nghiên, phát hiện đèn vẫn còn sáng, vì thế gõ cửa, rồi đẩy cửa đi vào, "Lâm tổng, hôm nay tăng ca à, nể mặt cùng nhau đi ăn đi."
"Xin lỗi, hôm nay không thể đi cùng cậu rồi." Lâm Nghiên giơ giơ cái điện thoại trong tay lên, "Lát nữa, cô bé đáng yêu nhà mình hẹn mình ăn tối."
"Khi nào lại thoát ế?" Thịnh Như Ỷ cười hỏi, cô quả nhiên là nhìn thấu tính cách của Lâm Nghiên, mới hôm trước miệng còn nói muốn theo đuổi Kha Nhược Sơ, nào ngờ hôm nay đã có bạn gái.
"Vẫn chưa thoát ế, nhưng mà sớm thôi." Lâm Nghiên giải thích, còn bổ sung thêm, "Chính là cô gái lần trước."
Nụ cười trên mặt Thịnh Như Ỷ cứng đờ, "Kha Nhược Sơ?"
"Mình không đến trêu chọc em ấy, nhưng mà em ấy lại chủ động liên hệ, nói muốn mời mình đi ăn."
Thịnh Như Ỷ nhớ đến buổi liên hoan hôm trước, Lâm Nghiên nói giỡn muốn Kha Nhược Sơ mời cô ấy ăn cơm, cô gái này cho là thật à? Đúng là một cô gái thành thật.
"Cơm còn chưa ăn, đã biến thành của cậu à?" Thịnh Như Ỷ dựa người lên bàn làm việc, cười lanh, nhắc nhở, "Người ta đem cậu là chị gái mà thôi, cậu suy nghĩ đơn giản chút đi."
"Chị gái?" Lâm Nghiên không có lý do gì mà không tự tin, cô cũng đứng lên, đấu mắt với Thịnh Như Ỷ, hừng hực khí thế, "Cậu có tin trong vòng một tháng mình làm cô bé ở trên giường gọi mình là chị không?"
"Lâm Nghiên." Nụ cười Thịnh Như Ỷ càng lạnh hơn, "Cậu muốn tìm ai chơi cũng được, đừng tìm em ấy."
Giọng nói cực kỳ nghiêm túc.
"Đùa thôi mà." Trong lòng Lâm Nghiên có một loại cảm giác gì đó, hình như Thịnh Như Ỷ rất phản đối việc cô theo đuổi Kha Nhược Sơ.

Nếu không phải Thịnh Như Ỷ không kết giao với người nhỏ tuổi, Lâm Nghiên thật sự hoài nghi, có phải Thịnh Như Ỷ thích cô gái này không?"

"Nhưng mà, mình thấy cô bé có hứng thú với mình đó.

Không nói nữa, mình phải đến đúng giờ." Dứt lời, Lâm Nghiên cầm lấy túi chuẩn bị rời đi.
Thịnh Như Ỷ đi theo sau Lâm Nghiên ra khỏi văn phòng.
Tan tầm, Thịnh Như Ỷ lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đúng lúc nhìn thấy xe của Lâm Nghiên.
Đáng lẽ cô phải rẽ trái, nhưng nhìn chằm chằm bản số xe quen thuộc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi theo.
....
Buổi tối, Lâm Nghiên hẹn Kha Nhược Sơ ở một nhà hàng Âu rất lãng mạn.
Các cô ngồi xuống không bao lâu, đang chuẩn bị gọi món, Lâm Nghiên nhìn thấy một dáng người quyến rũ xinh đẹp, xuất hiện ở cửa nhà hàng....
Cái này cũng trùng hợp quá đi thôi.
"Trùng hợp vậy, hai người cũng đến đây ăn tối à?" Khả năng diễn xuất của Thịnh Như Ỷ xưa nay rất tốt.
Lâm Nghiên thấy Thịnh Như Ỷ một mình, biết cô ấy không thích đi ăn một mình, không nhịn hỏi lại, "Cậu đến đây một mình à?"
Thịnh Như Ỷ tỏ như không có việc gì, "Vốn dĩ hẹn khách hàng, nhưng tạm thời người ta có việc không đến."
Người cảm thấy vui vẻ ngoài ý muốn chính là Kha Nhược Sơ, cô không ngờ có thể gặp được Thịnh Như Ỷ.

Lúc cô mời Lâm Nghiên đi ăn, còn không biết lấy cớ gì đã tiện thế hẹn Thịnh Như Ỷ luôn, nhưng mà nghĩ lại làm vậy không tốt.
"Hôm nay, em mời chị Nghiên ăn tối." Biểu hiện của Kha Nhược Sơ rất tích cực, thấy Thịnh Như Ỷ đi một mình, "Chị, hay là chúng ta ăn cùng nhau đi, lần trước em còn thiếu chị một bữa cơm."
Thiếu Thịnh Như Ỷ bữa cơm, Kha Nhược Sơ vẫn còn canh cánh trong lòng, không biết khi nào có cơ hội trả, chỉ là nhút nhác không dám hẹn.
Thịnh Như Ỷ liếc liếc Lâm Nghiên, "Cậu để ý sao?"
Lâm Nghiên nhìn nụ cười yêu nghiệt kia, thực sự hoài nghi có phải người phụ nữ này theo dõi cô không, nhưng mà nghĩ lại, con người này không nhàm chán đến vậy đi?
"Đã gặp thì cùng ăn đi." Lâm Nghiên cười nói.
Cứ như vậy, buổi tối lãng mạn hai người thành ba người.
"Bây giờ, em còn đang đi học à? Chắc mệt lắm nhỉ?" Trên bàn cơm, Lâm Nghiên chủ động chọn đề tài.

"Thực tập năm hai, vẫn còn ổn ạ."
"Ban ngày đi làm ở bệnh viện sao?"
"Vâng." Đối phương hỏi một câu, Kha Nhược Sơ đáp một câu, không thêm chút nhiệt tình nào.
Nghe hai người nói chuyện, Thịnh Như Ỷ ngồi bên cạnh nhàn nhã mà cắt miếng bít tết, lại bỏ vào trong miệng, từ từ mà nhai, trên mặt còn có ý cười, quý cô Lâm có phải tự mình đa tình quá không, cái này gọi là có hứng thú à?
Lúc ăn được một nửa.
"Tối nay, chúng ta đi xem phim đi." Lâm Nghiên vừa nói xong, lại nhìn về phía Thịnh Như Ỷ, cười khanh khách, "Đêm nay, chắc cậu không có thời gian đâu nhỉ, không phải nói tối nay còn tăng ca à?"
Lập tức đánh phủ đầu.
"Chị Nghiên." Vừa nghe được Thịnh Như Ỷ không có thời gian, Kha Nhược Sơ cũng lập tức nói, "Xin lỗi chị, em cũng không có thời gian, tối em còn phải về trường sửa luận văn."
Câu nói này của Kha Nhược Sơ không phải nói dối, xác thực đêm nay cô không có thời gian.
Thịnh Như Ỷ nhìn Lâm Nghiên ăn mệt, ý cười càng sâu, đâu phải cô chừng dụ dỗ Kha Nhược Sơ chứ, cái đứa ngốc này y chang người gỗ, ngoại trừ đỏ mặt thì lúc nào cũng nghiêm túc, giống như tiểu cán bộ vậy, có thể nói cách khác là không hiểu tình thú.
Coi như lúc say cũng hiểu hiểu chút ít.
Ăn xong không bao lâu, Kha Nhược Sơ đứng dậy lập tức đi ngay, Lâm Nghiên nói muốn đưa cô đi, Kha Nhược Sơ lại khăng khăng từ chối lần này hẹn Lâm Nghiên ăn tối là vì lần trước Lâm Nghiên chắn rượu giúp cô, cô không muốn thiếu nhân tình của người khác.
Không chỉ có thế, Kha Nhược Sơ còn thanh toán luôn.

Sau đó, Kha Nhược Sơ lại nhắn cho Lâm Nghiên, nói cảm ơn cô lần trước đã chắn rượu.
Nhắn xong, Kha Nhược Sơ mới trút được gánh nặng, cảm thấy không còn nợ người ta cái gì nữa.
Sau khi Kha Nhược Sơ rời đi, Thịnh Như Ỷ tay cầm ly, uống miếng nước, nhìn Lâm Nghiên, bên môi cô còn cong cong, chọt một đao đúng chỗ, "Sao mình cảm thấy em ấy đối với cậu không có hứng thú gì hết nhỉ?"
Lâm Nghiên cảm thấy lúc này Thịnh tổng cười cực kỳ vui vẻ, "Thịnh Như Ỷ...."
"Hửm?"
Lâm Nghiên quan sát biểu cảm trên mặt đối phương, từ lần trước cô đã cảm giác có gì không đúng rồi, "Mình nói mình muốn theo đuổi em ấy, cậu làm gì mà gấp gáp vậy hả?"
Thịnh Như Ỷ trầm mặc chút, "Có sao?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK