• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Em thích người như chị.
Quả nhiên, mấy lời này suy nghĩ thì dễ mà nói thì khó, cuối cùng Kha Nhược Sơ cũng không thể nói ra.
Nói đùa không phải là sở trường của cô.
Mà nói nghiêm túc thì cô lại sợ, sợ tự mình đa tình, sợ nói xong rồi về sau đến làm bạn cũng không làm được, so với chủ động tỏ tình, cô luôn hiểu rõ việc âm thầm thích sẽ trả giá thế nào.
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ đột nhiên quay lại, rồi đứng ngây ngốc âm ừ gì đó, nửa câu còn lại không chịu nói ra, "Cái gì?"
Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Cố ý chạy đến trước mặt người ta, đến cuối cùng vẫn không nói ra được, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô cúi đầu tìm ở trong túi xách.
Là viêm ngậm thông cổ họng.
Cô mua đã lâu rồi nhưng không có cơ hội đưa cho Thịnh Như Ỷ.
"Cái này cho chị."
Thịnh Như Ỷ nhìn chăm chú.
"Lần trước, chị nói mở họp lâu cổ họng không thoải mái." Kha Nhược Sơ giải thích, đem hai hộp kẹo đặt vào tay Thịnh Như Ỷ, "Chị ngậm thử cái này đi, rất tốt."
Làm nhiều hơn nói, từ phương diện tình cảm hay chuyện khác, đây chính là phong cách của Kha Nhược Sơ.
Sẽ không nói lời lay động, cũng không hiểu phong tình, chỉ biết một lòng một dạ đối tốt với người ta.
Thịnh Như Ỷ cầm lấy.
Là lần trước uống say nói, nếu không phải Kha Nhược Sơ nhắc cô cũng đã quên mất, đã là chuyện của một tháng trước, chỉ thuận miệng nói ra thôi, đứa ngốc này cư nhiên lại nhớ rõ như vậy.
Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm hộp kẹo, lại ngước mắt nhìn Kha Nhược Sơ mà hỏi, "Cố tình mua cho chị sao?"
Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ.
"Vâng." Cô nhấp miệng gật đầu, trên mặt còn có nụ cười thẹn thùng, "Nếu cổ họng khó chịu, chị ngậm một viên nha."
Không phải đối với một người chị nào cô cũng ân cần như vậy, cho dù chỉ đơn thuần xem Thịnh Như Ỷ là chị gái, thì ở trong lòng cô Thịnh Như Ỷ cũng là người đặc biệt nhất.

Chỉ là thản nhiên vâng một tiếng, lại làm lòng Thịnh Như Ỷ ấm lên, "Chị nhớ rồi."
Kha Nhược Sơ cười vui vẻ, cô đứng ở bên cạnh Thịnh Như Ỷ không chịu rời đi, "Em đứng đây chờ xe cùng chị."
"Em không mệt à?"
"Bị thang máy doạ tỉnh rồi."
Lá gan thật nhỏ, Thịnh Như Ỷ nhớ bộ dáng sợ hãi lúc nãy Kha Nhược Sơ ở trong lòng ngực của cô.
Trong bóng đêm, hai người sánh vai đứng ở bên đường chờ xe, rõ ràng cùng một phong cảnh, một người đứng sẽ cảm thấy rất cô đơn, nhưng khi hai người đứng cùng nhau thì lại có một sự ấm áp lạ kỳ.
"Chị." Kha Nhược Sơ yên lặng một lát, lại hỏi, "Ngày mai, chúng ta...!đi ăn lẩu thật sao?"
Kha Nhược Sơ cảm thấy lời ở trong thang máy, chỉ là lời an ủi của Thịnh Như Ỷ mà thôi.
Thịnh Như Ỷ quay đầu, "Chị lừa em làm gì hả?"
Kha Nhược Sơ cong môi lên, cười rất tươi.
"Ăn lẩu thôi mà vui vẻ vậy sao?" Thịnh Như Ỷ cũng không hề hay biết, mỗi lần thấy Kha Nhược Sơ cười, cô cũng sẽ cười theo.
"Đúng vậy." Kha Nhược Sơ cũng không phải thèm ăn, nhưng bởi vì là Thịnh Như Ỷ, cho nên bỗng dưng "thèm ăn", sẽ tìm chỗ ăn ngon, rồi kéo Thịnh Như Ỷ đi ăn.
Chờ đến khi Thịnh Như Ỷ lên xe, Kha Nhược Sơ mới xoay người rời đi, đi vào ký túc xá.
Thịnh Như Ỷ ngồi trên xe taxi, hay liếc nhìn qua hộp kẹo trong tay, bất giác lại cười lên.
Tài xế là một người nhiều chuyện, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua gương chiếu hậu nhìn thấy Thịnh Như Ỷ cười, một bên lái xe một bên hỏi, "Cô gái, có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Vui vẻ sao? Thịnh Như Ỷ nhìn ngoài cửa sổ, ở chung với thỏ con rất vui vẻ, nếu không sẽ không luôn mong được gặp Kha Nhược Sơ, hơn nữa, không phải chỉ đơn thuần muốn tìm người đi chung mới hẹn Kha Nhược Sơ.
Đêm dài.
Kha Nhược Sơ nằm ở trên giường, nghĩ rằng chỉ cần đặt lưng lên giường là ngủ được rồi, nhưng mà lại không ngủ được.
Kha Nhược Sơ ôm cái gối đầu, trong đầu hồi tưởng lại cái ôm của Thịnh Như Ỷ vào lúc tối.
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa gặp một người như vậy, chỉ cần thấy cô buồn rầu, sẽ xuất hiện trước mặt cô ngay.
Này là quan tâm sao?

Thịnh Như Ỷ nhất định rất quan tâm cô, Kha Nhược Sơ đều cảm nhận được.

Lúc các cô ở trong thang máy ôn nhau, thân mật mà nói chuyện, thực sự rất ái muội, ái muội giống như....!Không như là chị chị em em.
Chỉ là Kha Nhược Sơ không rõ, cái cảm giác này chỉ là một mình cô cảm nhận được không.
Có một số việc, Kha Nhược Sơ không dám nghĩ nhiều, nhưng lại nhịn không được mà vẫn nghĩ nhiều....!Thịnh Như Ỷ thích cô sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nghĩ đến vấn đề này, nằm hồi lâu cũng không ngủ được, cô biết rằng kể từ đêm nay, trong lòng cô lại thêm một nỗi lòng.
...
Bạch Mông và bạn trai cãi nhau, giận dỗi nói muốn đến ký túc xá Kha Nhược Sơ ngủ.
Kha Nhược Sơ cho rằng Bạch Mông chỉ nói mà thôi, nào ngờ đến tối, quý cô này thật sự đến ký túc xá của cô.
Bạch Mông và bạn cùng phòng bất hoà, cho nên cô ấy đã sớm dọn ra khỏi ký túc xá, mà phòng của Kha Nhược Sơ vốn dĩ có hai người ở, nhưng bây giờ cũng chỉ có một mình cô ở đây, vừa lúc còn trống một giường.
Kha Nhược Sơ nhìn thấy Bạch Mông thật sự muốn ở lại, cho nên cầm một bộ chăn drap mới, giúp cô trải ra.
Tắm rửa xong, hai người nằm ở trên giường, vừa đắp mặt nạ vừa tán gẫu.
"Hay là mình dọn đến đây ở với cậu, sẵn tiện giúp cậu bớt cô đơn nhỉ."
Kha Nhược Sơ không thèm để ý, dù sao Bạch Mông nghĩ gì thì sẽ làm cái đó, hai ngày sau sẽ thay đổi thôi.

Nhưng mà ở một mình cũng thấy cô đơn thật.
"Đúng rồi." Nói đến chuyện cô đơn lẻ bóng, Bạch Mông đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô vội vàng hấp tấp bò lên giường Kha Nhược Sơ, "Này nhóc, gần đây vận đào hoa của cậu đang đến à?"
"Cái gì mà vận đào hoa, cậu chỉ thích nói hươu nói vượn." Kha Nhược Sơ ngăn chặn, không cho Bạch Mông nói tiếp.
Bạch Mông chọc chọc ngón trỏ vào đầu Kha Nhược Sơ nói, "Nhìn cậu chậm chạp chưa kìa, người ta theo đuổi cậu mà cậu còn không biết."
Người khác theo đuổi cậu mà cậu còn không biết....!Cái người khác ở đây, làm Kha Nhược Sơ liên tưởng đến Thịnh Như Ỷ đầu tiên.

Kha Nhược Sơ nhìn Bạch Mông, tim đập hơi nhanh, cô nhỏ giọng hỏi, "Ai theo đuổi mình?"
Bạch Mông rào trước đoán sau, "Ai theo đuổi cậu, chính cậu còn không biết à? Còn tới hỏi mình."
Kha Nhược Sơ đúng thật là không biết, giống như lúc Thịnh Như Ỷ nói Lâm Nghiên muốn theo đuổi cô, cô cũng không có cảm nhận được, mặc dù Lâm Nghiên cũng hẹn cô đi ăn nhiều lần, cô cảm thấy có thể là lần trước cô mời Lâm Nghiên đi ăn, cho nên người ta nghĩ còn thiếu chút nhân tình thôi, căn bản không nghĩ nhiều.
Bản thân cô thật sự quá ngốc à?
Do dự một lát, Kha Nhược Sơ có chút ngại ngùng hỏi Bạch Mông, "Mông Mông, mình hỏi cậu một chuyện...."
Cô cảm thấy kinh nghiệm của Bạch Mông rất phong phú, cho nên về phương diện tình cảm chắc hiểu biết hơn cô nhiều.
"Cậu nói đi."
"Cái này...." Kha Nhược Sơ ấp a ấp úng, trong lòng có chút loạn, không biết nên sắp xếp câu thế nào, "Nếu có một người, mỗi lần có thời gian rảnh đều hẹn mình đi ăn, chỉ cần nghe được tâm trạng mình không tốt thì lập tức đến tìm mình, hơn nữa người đó cũng thường hay để ý quan hệ của mình với người khác, cậu nói xem...!người đó có thể đang thích mình không?"
Khi nói ra câu cuối, Kha Nhược Sơ không có tự tin, thậm chí cảm thấy bản thân khá "tự luyến".

Bởi vì cô thực sự không nghĩ ra Thịnh Như Ỷ thích cô ở điểm nào, nói cho cùng thì người ấy cũng là người phụ nữ xinh đẹp chín chắn.
Quả nhiên là vận đào hoa mà, Bạch Mông cảm thấy cái đề tài này rất hứng thú, "Chắc chắn là thích cậu rồi đồ ngốc, có thể nói rõ hơn nữa không?"
Kha Nhược Sơ nghĩ lại, rồi lắc đầu, "Chị ấy lớn tuổi hơn mình rất nhiều, cũng trưởng thành chín chắn, có lẽ chị ấy chỉ xem mình là em gái, cho nên mới đối xử tốt với mình."
"Kha Nhược Sơ, cậu ngốc chết đi được." Bạch Mông không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà mắng Kha Nhược Sơ, "Nếu chị ấy chỉ xem cậu là em gái lại có thể đối xử tốt với cậu như thế à? Mình chỉ từng nghe qua thiếu bạn gái chứ không thiếu em gái nghen....!Chưa chắc chị ấy đối với em gái chị ấy tốt như vậy đâu."
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Bạch Mông, lúc Bạch Mông nói câu đó, cô cảm thấy rất vi diệu, bởi vì Bạch Mông là em họ của Thịnh Như Ỷ.
Mặc dù, Kha Nhược Sơ cảm thấy lời Bạch Mông rất đúng, nhưng mà....
Thịnh Như Ỷ không chấp nhận người nhỏ tuổi hơn cô ấy, đây chính là lời mà Bạch Mông nói trước kia, trong lòng Kha Nhược Sơ đều nhớ rõ.
"Này khoan đã, cậu nói cho mình biết, người ấy là ai?" Trong lòng Bạch Mông đã có đáp án, cô câu cổ Kha Nhược Sơ, "Người này có phải mình cũng biết không?"
Kha Nhược Sơ nín thinh, không nói, có đánh chết cũng không nói.
"Cậu không nói mình cũng biết...."
Kha Nhược Sơ nghe xong, trong lòng căng thẳng.
Bạch Mông lại nói, "Là chị Nghiên, đúng không?"
Đột nhiên, trong lòng Kha Nhược Sơ mất mát, thực ra cô muốn nghe Bạch Mông nói "Là chị của mình sao?", chứ không phải là Lâm Nghiên,.


Nghe Thịnh Như Ỷ và Bạch Mông nói như vậy, xem ra Lâm Nghiên muốn theo đuổi cô thật rồi.
"Không phải chị Nghiên đâu." Kha Nhược Sơ phản bác.
"A, không phải chị ấy sao?!" Điểm này làm cho Bạch Mông ngạc nhiên, mới vừa rồi trong lòng cô rất tin tưởng người kia là Lâm Nghiên, nào ngờ lại không phải, "Vậy chị ấy là ai hả? Mình có quen biết không?"
"Cậu...! không quen." Kha Nhược Sơ hồi hộp lo sợ nói dối, cũng may là đang đắp mặt nạ, chứ nếu không chỉ cần Bạch Mông liếc mắt một cái đã biết cô nói dối rồi.
"Vậy cậu nói cho mình nghe xem, chị ấy là dạng người gì?" Đêm đã khuya, rất thích hợp để nói mấy chuyện tình cảm, đặc biệt là chuyện tình cảm của Kha Nhược Sơ, Bạch Mông cảm thấy rất hứng thú.
"Chị ấy rất đẹp, lại ôn nhu, còn biết an ủi dỗ dành nữa, nấu cơm cũng rất ngon...." Kha Nhược Sơ từ tốn nói, mỗi cái từ đều không nhịn được mà cười ngây ngô, bởi vì nhớ đến những chuyện đã qua.
"Cậu thích chị ấy đúng không?" Trước kia, khi Bạch Mông nghe Kha Nhược Sơ kể về nữ thần mà cô ấy yêu thầm, đều không có cảm giác say mê như vậy.
Kha Nhược Sơ thẹn thùng, "Mình không biết...."
"Chậc chậc chậc, nói đến chị ấy là cậu muốn chảy nước dãi rồi, còn nói không biết, Kha Nhược Sơ cậu giả vờ cái gì thế." Bạch Mông cười, duỗi tay chọt chọt Kha Nhược Sơ, "Này? Có thừa nhận thích hay không."
"Thích! Mình thích chị ấy! Cậu đừng có chọt nữa, nhột." Kha Nhược Sơ bị chọt chọt mà cười khanh khách, cô né tránh Bạch Mông, "Nhưng mà trước kia mình vẫn xem chị ấy là chị gái mà thôi...."
"Mẹ ơi, cậu đúng là sát thủ thu hút mấy chị gái mà." Bạch Mông cảm thán, duyên phận của quý cô Kha với mấy chị gái thật tốt quá mà.
Trước kia, Kha Nhược Sơ thật sự xem Thịnh Như Ỷ là chị gái, chỉ là dần dần, không biết từ lúc nào mà bản thân đối với người chị này lại có cảm giác khác.
"Cho nên mình thấy là chị ấy cũng xem mình là em gái.

Hơn nữa mình nhỏ tuổi hơn chị ấy nhiều, chắc chắn chị ấy sẽ không chấp nhận mình." Kha Nhược Sơ càng nói càng không có tự tin.
Bạch Mông nhìn cái dáng vẻ này của Kha Nhược Sơ, chẳng lẽ lại muốn yêu thầm nữa à? "Tuổi tác không thành vấn đề, cậu ở đây lo lắng cái gì, thích thì theo đuổi đi, mình thấy chị ấy cũng có thích cậu đó."
Làm sao mà tuổi không thành vấn đề chứ, Kha Nhược Sơ nhìn Bạch Mông, giả vờ như không để ý, vô tình mà hỏi, "Vậy chị của cậu...!cũng không chấp nhận người nhỏ tuổi hơn chị ấy sao?"
"Đó là chị của mình, chị ấy là trường hợp ngoại lệ.

Cũng đâu phải ai cũng giống chị ấy đâu." Bạch Mông thản nhiên nói.
Kha Nhược Sơ trầm mặc, cho nên là Thịnh Như Ỷ thật sự không thể chấp nhận yêu đương với người nhỏ tuổi sao?
Thất thần trong chốc lát, Kha Nhược Sơ không nhịn được hỏi Bạch Mông, "Tại sao chị cậu lại không chấp nhận người nhỏ tuổi?"
"Cậu có thích chị mình đâu, hỏi nhiều làm cái gì...." Bạch Mông nói một nửa, đột nhiên im bặt, cô lấy mặt nạ xuống, nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ, "Này, người cậu thích, đừng nói là chị của mình nha?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK