- " Việc gì sớm thế, tôi muốn ngủ thêm tí...". truyện tiên hiệp hay
- " Đi theo bảo vệ tôi, tôi có chuyến đi công tác xa vài ngày..."
- " Được được... được đó, tôi về chuẩn bị hành trang liền... "
- ----
Mộng Lâm chạy như bay, tốc độ hôm nay của cô có thể sánh ngang chiếc xe đua đang tăng tốc trên đường đua.
Hàng vệ sĩ đứng ngoài phòng không kịp nhìn ra vật thể gì mới vừa bay sang họ.
Họ tập trung trong giây lát thì thấy Mộng Lâm xách túi quần áo đã được một người hầu chuẩn bị sẵn. Cô về phòng chỉ bỏ thêm một số vật dụng cô muốn đem theo thôi.
Thời gian sống ở Hiện Đại khá lâu rồi, cô cũng quen dần, lại phần lớn bị bắt đọc sáng, xem tin tức. Ai đó đang cố dồn hết kiến thức cả ngàn năm vô đầu cô đây mà. Nhưng lúc đầu cô ghét cay ghét đắng, mà bây giờ không đợi hắn kêu cô cũng tự động làm theo.
Mộng Lâm cứ nghĩ mãi không ra, Phương Vỹ bỏ bùa mê thuốc lúa gì mà cô lại nghe lời hắn như vậy.. Hay do được hắn nuôi cơm hằng ngày nên giờ cô thành sủng vật của hắn lúc nào không hay, nên mới bất giác tuân lệnh chủ nhân. Cô rầu thầm...
- ----
Mộng Lâm không nghĩ ngợi nhiều chạy như tên bay sang phòng Phương Vỹ. Cô tự nhiên mở cửa phòng chạy vào như phòng của mình không ai quản vậy....
" Á..... Anh....không...."
- " Im lặng..!!! Đóng cửa..."
Phương Vỹ gầm mặt nhìn ai kia đang xấu hổ che mặt lại, mắt nhắm hít...
Chuyện gì thế, chuyện gì mà cô tiểu yêu đó phản ứng thế kia..
Thật là có một nam thanh niên, thân hình bắt mắt, body hoàn hảo vừa mới tắm ra.. Trên người hắn chỉ có 1 tấm khăn quấn ngang..
Trời ạ...!!! Có khăn chưa có rớt xuống như nhiều phim ngôn tình khác là may rồi, cô ấy còn la lối cái gì nhỉ..
- --
" Anh... Anh... Y phục không chỉnh tề..."
Cô vừa nhắm mắt vừa đưa tay đóng kín cửa vừa úp mặt vô cửa nói với hắn...
Đột nhiên cô nghe có hơi thở nóng hổi ngay sau mình.. Lại có một vài giọt nước rớt lên chạm vai cô... Cảm giác này khiến người đang úp mặt vào không khỏi phải rùng mình...
" Nhớ cho kỹ, đây là phòng của tôi... cô tự ý vào, tôi chưa lên tiếng, cô xấu hổ gì chứ..."
- " Tôi... tôi...!!!! Anh mau mặc y phục vào đi..."
Vừa nói Mộng Lâm vừa cảm nhận hắn càng tiến lại gần cô hơn. Lời cô ra lệnh mắc gì hắn phải nghe. Cô còn to gan dám ra lệnh cho hắn nữa. Người thời cổ như cô thật không thể diễn tả nổi độ ngốc mang chất đáng yêu mà...
- --
" Anh....!!! "
Chưa kịp phản kháng, một cánh tay ôm ngang thắt lưng siết chặt, mạnh tay kéo gương mặt nhỏ nhắn kia hướng về mình, buông nhẹ một cái môi liền chạm môi. Rồi ai đó nhếch mép cười:
" Đừng hòng ra lệnh cho tôi...!!! "
Tiểu cô nương thời cổ kim mềm nhũn cả chân khi môi chạm môi. Tim cô đập như muốn rớt ra, nhưng kì lạ thay, cô không chút phản kháng, hơi ấm và mùi hương khi gần ai đó thật thoải mái...
" Không phản kháng à... thật dễ dãi..."
Mộng Lâm vừa nghe hai từ đó thốt ra từ Phương Vỹ cô cau mày. Cô dễ dãi lúc nào chứ. Chỉ là do cô mặc định rằng hắn là phu quân tương lai, lại đâu phải bị hôn lần đầu, gì đâu phải hét lên nữa. Không có gì bất ngờ.
" Chỉ là tôi nghĩ,anh có tư cách đó.."
Phương Vỹ nghe xong quay đầu đi, trên môi hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.. Hắn mà phải đợi cô cho hắn tư cách ư.. Thật không biết nên cười hay nên khóc đây.
Hắn vốn có tư cách đó, thậm chí hắn đủ khả năng muốn gì ở cô thì là vậy, cô không có quyền phản kháng lại hắn..
Sự lạnh lùng trong mắt hắn lại hiện lên... Cô gái nhỏ của chúng ta sau khi bị tấn công đột xuất, chưa hoàn hồn.. Cô đứng ôm cánh cửa chính, mặt hơi đỏ, đầu nghĩ ngợi lung tung cả lên...