Tiếng "Ding" vang lên trong nháy mắt, Trần Hạo thiếu chút nữa nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
Thật không dễ dàng mà, làm nhiều như vậy, mong đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng kích hoạt được nhiệm vụ thứ hai.
Mẹ kiếp, quả nhiên mình đoán không sai, nhiệm vụ thứ nhất là nhiệm vụ phúc lợi, qua thời gian tân thủ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mạnh mẽ kìm nén kích động trong lòng, ánh mắt Trần Hạo sáng quắc nhìn Lý Mộng nói:
- Xem ra cậu nghĩ thông suốt rồi, nói nghe thử, chấp niệm của cậu là gì?
Biểu tình Lý Mộng có chút bi thương, nhỏ giọng nói:
- Em muốn gặp mẹ.
Hả?
Trần Hạo ngẩn ra, muốn gặp mẹ? Chẳng lẽ mẹ của thằng nhóc này không ở bên cạnh nó?
Trần Hạo liền vội vàng hỏi:
- Nói chi tiết một chút.
Lý Mộng đem thân thế của mình nói ra một lần. Trần Hạo nghe đến trợn mắt hốc mồm.
Gia đình Lý Mộng quả thật phức tạp, nếu như nói đến, vậy phải nói từ thời của ông của Lý Mộng.
Ông của Lý Mộng thời thiếu niên là một tên du thủ du thực, mèo mả gà đồng, đánh nhau ẩu đả như cơm thường, về sau hạo kiếp xuất hiện, ông nội Lý Mộng cũng khôn khéo, đầu phục một tên quan to chức lớn ở trong vùng, trở thành một tên Hồng Vệ Binh(1) vào thời kỳ đó, sau đó lợi dụng thân phận này làm không biết bao nhiêu chuyện ác, thậm chí còn hại chết vài người.
Về sau tràng hạo kiếp kia kết thúc, ông nội Lý Mộng lại thông minh "chim khôn chọn cành mà đậu", xoay người lại trở thành thành lương dân.
Cha của Lý Mộng thường hưởng tất cả tật xấu của cha mình nhưng lại không có sự khôn ngoan khóe léo kia, bản tính không đổi, lỗ mãng xung động, rốt cục gây họa, đánh người ta thành người thực vật, phải chạy trốn tha hương.
Sau đó Lý Mộng ra đời.
Vào lúc Lý Mộng hơi chút hiểu chuyện, nó biết có một người phụ nữ quan tâm che chở nó, thế nhưng không biết vì sao về đến cố hương, trong lúc nó chầm chậm lớn lần, nó phát hiện mình chỉ có cha mà không có mẹ, lúc nó bảy tuổi cha nó lấy một người phụ nữ khác, đó cũng là mẹ kế của nó, mặt ngoài thì người đàn bà kia hết mực yêu thương nó, thế nhưng thực tế lại luôn đánh đập mắng chửi nó, làm cho Lý Mộng chịu khổ vô cùng.
Lý Mộng thích cô gái Lý Tuyết Kỳ hơn mình tám tuổi ở nhà bên cạnh, bởi vì Lý Tuyết Kỳ từ nhỏ luôn đối tốt với Lý Mộng, mang đến sự ôn nhu ấm áp cho tuổi thơ bất hạnh của nó, chính vì thế cho nên nó không có bước vào con đường du thủ du thực như cha ông mình.
Mà Lý Mộng sở dĩ xuống nước cũng là bởi vì biết được Lý Tuyết Kỳ ngã bệnh, muốn đi xuống Liễu Hà bắt một con rùa cho Lý Tuyết Kỳ bổ thân thể, nhưng ý định này của nó lại bị oán niệm bao trùm trong nhà ảnh hưởng, mượn tay quỷ hồn Liễu Hà hại chết, làm cho Lý gia triệt để tuyệt hậu.
Nói đến đây, không thể không nói bởi vì ông nội làm ác, cha của Lý Mộng đi tha hương nên mới sinh ra hắn, sau khi cha Lý Mộng tái giá lần nữa, người mẹ kế liên tiếp mang thai ba người con gái, trong đó có hai người sinh non chết yểu, người con gái còn lại kia thân thể yếu ớt nhiều bệnh, quanh năm đều phải uống thuốc, bởi vậy, cho dù mẹ kế không thích Lý Mộng, nhưng chỉ cần cha Lý Mộng còn sống thì bà ta cũng không dám làm gì quá phận.
Trong giây phút đối mặt với cái chết, Lý Mộng nhớ đến không phải là người cha hay ông nội, cũng không phải Lý Tuyết Kỳ nó hằn thầm thương, mà chính là người mẹ nó không thể nào nhớ được dung mạo của mình.
Tổng kết lại, đây là cố sự của một thiếu niên thiếu khuyết tình thương của mẹ, mặc dù tình cảm có một chút nương tựa vào chị gái hàng xóm, thế nhưng đối với tình cảm mẫu tử thiêng liêng kia, không có bất cứ thứ gì có thể thay thế được.
Giờ khắc này, trong nội tâm Trần Hạo cũng không khỏi chua xót, vành mắt có chút ướt át.
Hắn nhớ tới cha mẹ trong nhà.
Nhiều năm qua luôn quan tâm lo lắng cho hắn, khi kiếm được công việc rồi thì hắn chỉ biết cắm đầu đi làm, bây giờ nghĩ lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, bởi vì hắn không có mấy khi nhớ đến cha mẹ trong nhà, mặc kệ dùng lý do gì đều không thể che giấu nội tâm của mình, đây là bất hiếu, có lẽ sau khi giải quyết xong vấn đề ở Thạch Thành phải dành thời gian về với cha mẹ một chuyến, quan tâm đến gia đình nhiều thêm chút, bằng không cho dù kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
- Tôi đã hiểu, chấp niệm của cậu chính là muốn gặp lại mẹ của mình đúng không?
Trần Hạo hỏi.
Lý Mộng gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn Trần Hạo nói:
- Có thể chứ? Em cũng không còn nhớ tướng mạo của mẹ ra sao, ba không nói cho em biết tên hay địa chỉ của mẹ.
Trần Hạo cười nói:
- Yên tâm đi, anh sẽ giúp em.
Lý Mộng vui mừng, một hàng lệ dài lăn dọc trên khuông mặt vẫn còn non nớt kia, mong ước hơn mười năm qua, tuy rằng đã chết nhưng vẫn không thể nào quên đi được mẹ, vừa nghĩ đến điều đó thì trái tim của nó lại rung động lên, đó là tình cảm máu mủ không thể nào chặt đứt được.
Bên này nói chuyện với nhau làm cho trường sam quỷ hồn rơi vào trầm tư, sau đó hình như hiểu ra cái gì, trường sam quỷ hồn cũng cười lên, nhãn thần trong lúc nhất thời trở nên sáng sủa không gì sánh được.
Ding: Quỷ hồn Triệu Nguyên, oan hồn một trăm lẻ sáu năm, hoàn thành di nguyện được thưởng 10 năm đạo hạnh.
Bá!
Trần Hạo lập tức đứng dậy, toàn bộ sắc mặt thay đổi.
Đạo hạnh, rốt cục thấy đạo hạnh, đù mé đù mé, nhận, đánh chết cũng phải phải nhận!
Trần Hạo kích động khó kìm lòng lại được, ánh mắt cực nóng nhìn trường sam quỷ hồn.
Đây là ông trời mở mắt sao? Không đến thì thôi, đến một lần là cả đôi! Trong đó còn có thứ mà mình khát vọng nhất, đạo hạnh! Bạo, boss lớn bạo đồ rồi!
Trường sam quỷ hồn Triệu Nguyên lại càng hoảng sợ, không hiểu vị đại sư này vì sao kích động như vậy.
- Anh cũng biết chập niệm của mình rồi sao? Nói nghe một chút.
Trần Hạo nỗ lực bình phục tâm tình, sau đó ngồi xuống, dường như trở thành một đạo sư chuẩn mực, ân cần hướng dẫn.
Triệu nguyên không dám chần chờ, liền vội vàng nói ra cố sự của mình.
Khác với Lý Mộng, Triệu Nguyên này đúng là một đời bi kịch. Bất quá đồng dạng, chấp niệm cũng là mẫu thân của hắn.
Hơn một trăm năm trước, khi đó là thời kì giao thoa giữa cũ và mới, xã hội phong kiến đang dần lui về phía sau của dòng sông lịch sử, Triệu Nguyên được sinh ra trong một gia tộc khổng lổ, Triệu gia. Đó là đại gia tộc chiếm cứ một phương thổ địa.
Cha của Triệu Nguyên là một người con chi thứ trong gia tộc Triệu gia, vốn phía trên có gia tộc che chở, dưới có ruộng tốt sinh sống, cha của Triệu Nguyên lại là một thợ săn giỏi, tạm thơi vẫn không có gì trở ngại.
Thế nhưng thời đại kia chiến loạn xảy ra là chuyện bình thường, Triệu gia vì bảo đảm gia tộc phồn vinh, cũng gây dựng một đội hộ vệ. Cha của Triệu Nguyên bởi vì là một xạ thủ giỏi, muốn kiếm thêm một chút tiền cho gia đình nên lựa chọn gia nhập. Đáng tiếc đao kiếm không có mắt, trong một lần thổ phỉ liên hợp công kích, cha của Triệu Nguyên bỏ mình trong chiến loạn, tuy rằng thổ phỉ bị đánh lùi thế nhưng nhà Triệu Nguyên đột nhiên mất đi trụ cột, càng ngày càng sa sút.
Cũng may Triệu Nguyên từ nhỏ đã thích học, thể hiện ra thiên phú trên phuong diện học hành, Trần mẫu đem hi vọng ký thác vào trên người hắn, nỗ lực nuôi lớn Triệu Nguyên.
Nếu như lúc đó không phải là thời buổi loạn lạc thì Triệu Nguyên đã có thể làm rạng rỡ tổ tông, trở thành một chi thứ khổng lồ quan trọng của Triệu gia.
Thế nhưng sau khi Triệu Nguyên lớn lên, vương triều phong kiến tan vỡ, mất đi cơ hội khảo thủ công danh, hơn nữa thời đại càng trở nên hỗn loạn hơn, hắn chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt, vào cái thời đại đó cũng chỉ có thể làm lục bình mặc do dòng đời đưa đẩy, không nói trọng chấn gia đình, ngay cả cuộc sống còn phải khó khăn duy trì.
Không có biện pháp, Triệu Nguyên không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận lời mời của một người bạn tốt cùng đọc sách, đi tới một nhà phú thương ở huyện thành, làm gia sư riêng cho người ta, kiếm chút tiền sống qua ngày.
Bọn họ nào ngờ đến được, lần này đi là âm dương cách biệt, hai tên thư sinh ở trên đường gặp phải thổ phỉ, giết người cướp của, xác nơi Liễu Hà.
Lại nói tiếp, hai người đọc sách này không hổ là đệ tử Thánh Nhân, tuy rằng chết oan chết uổng nhưng không hóa thành ác quỷ, âm thân luôn núp dưới Liễu Hà, nhờ linh khí Liễu Hà che chở.
Thế nhưng thời gian là sát khí đáng sợ nhất, vào khoảng một năm trước, người bạn tốt của Triệu Nguyên rốt cuộc không nhịn được nỗi cô quạnh nơi đáy sông nữa, hắn nghĩ đến một biện pháp độc ác.
Đó chính là tìm một kẻ chết thay, sau đó hắn sẽ được chuyển kiếp đầu thai, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp thịnh thế phồn hoa.
Triệu Nguyên khổ sở khuyên ngăn nhưng không có kết quả, cuối cùng lại hại chết Lý Mộng.
Đáng tiếc ý nghĩ của người bạn tốt kia thất bại, sau khi hại chết người cũng không có xuất hiện cơ hội đầu thai luân hồi, tính tình liền trở nên táo bạo ác độc, thậm chí bắt đầu nổi lên kế hoạch càng thâm độc.
Sau đó Trần Hạo xuất hiện, một quả pháp khí liền trực tiếp đem người bạn tốt kia đánh trở về nguyên hình, đừng nói kế hoạch ác độc gì, lúc này tên kia vẫn còn núp ở dưới đáy Liễu Hà không dám thò đầu ra ngoài.
Chấp niệm của Triệu Nguyên chính là có thể một lần gặp lại người mẫu thân ngậm đắng nuốt cay đem hắn dưỡng dục nuôi lớn.
- Đù mé, không phải chứ??
Trần Hạo vẻ mặt không biết nói gì.
MnhLâm - Lục Đạo
___________
Chú thích (1): Hồng Vệ Binh là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội, nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nạn nhân của các Hồng vệ binh bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp trong Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, Hồng vệ binh đã gây hỗn loạn cho xã hội Trung Quốc, đình đốn sản xuất, hàng trăm ngàn đảng viên bị thanh trừng, nhiều bậc lão thành cách mạng, danh nhân văn hóa bị tra tấn, sỉ nhục hoặc phải chết tức tưởi. Trong chiến dịch Bốn dọn dẹp và tiêu diệt Bốn cái cũ, nhiều danh thắng và giá trị văn hóa truyền thống của Trung Hoa bị lực lượng này phá hủy. Đến khi cách mạng văn hóa kết thúc vào đầu thập niên 1970, lực lượng này bị giải tán.