- Tôi chọn thủy đạo.
Long đại sư quyết đoán mở miệng.
Trần Hạo nhìn ba con đường một chút, ánh mắt lóe lên.
Ba con đường này, con đường ở giữa là dễ đi nhất, một con đường nối thẳng vào bên trong cung điện, tên này cư nhiên lựa chọn chiếc cầu chật hẹp trên ao? Đây là vì sao? Lẽ nào Long đại sư biết con đường kia an toàn, lại không dự định nói cho mình biết?
Không có khả năng? Ngay cả hung vật còn chưa xác định có tồn tại hay không, dùng cạm bẫy để bóp dái đồng đội, Long đại sư cũng không phải là người ngu như vậy.
Như vậy chắc là Long đại sư biết một phần tin tức, đoán được tỷ lệ thủy đạo an toàn cao hơn, cho nên lúc này mới chủ động chọn lấy, để cho mình đi dò xét hai con đường còn lại.
Trời đụ, kiểu nào mình cũng bị chơi! Không được, mình phải cùng hắn... không đúng, có vấn đề.
Tên này chẳng lẽ là cố ý chọn trước, sau đó tốt dụ dỗ mình, để cho mình đổi đường với hắn? Nói cách khác, thủy đạo rất không an toàn, hắn chỉ cố ý lựa chọn, sau đó lợi dụng tư duy suy đoán của mình để hố mình.
Đậu mé, nhưng tên này thoạt nhìn cũng không có âm hiểm như vậy? Có phải là mình suy nghĩ nhiều rồi hay không?
- Trần đại sư, suy nghĩ kỹ chưa? Nếu mà cậu cảm thấy thủy đạo an toàn, tôi cũng có thể tặng cho cậu.
Long đại sư cười ha hả nói, một bộ dạng dễ dàng thương lượng.
Trần Hạo nhếch mày lên, trong lòng hừ lạnh, mở miệng nói:
- Tôi chọn quảng trường.
Mặc kệ từ góc độ gì suy nghĩ, thủy đạo đều rất không an toàn, một khi kích hoạt cạm bẫy, trốn đều không có chỗ để trốn.
Mà quảng trường lại bất đồng, chí ít diện tích lớn, hiện nay đã có thể miễn cưỡng thi triển ra ba bước đầu trong Thiên Cương Bộ, hoàn cảnh như vậy là thích hợp nhất, dù cho có cạm bẫy cũng có không gian để tránh né.
Cho nên mặc kệ Long đại sư là tâm tư gì, Trần Hạo quyết định cứ dựa theo vốn liếng của mình mà chọn, không cần lo lắng cái khác.
- Quảng trường? Trần đại sư chắc chắn chứ?
Long đại sư truy vấn, dường như rất muốn đổi.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Long đại sư hay là chuẩn bị một chút đi, chúng ta không có thời gian đâu.
Nói xong Trần Hạo đi hướng quảng trường bên kia.
Bạch Như theo bản năng muốn theo sau, Trần Hạo liền mở miệng nói:
- Cô đường đi theo, chờ tôi gọi thì cô hãy đến.
Bạch Như do dự một chút, gật đầu đáp ứng.
Tín niệm duy nhất trong lòng nàng lúc này chính là cơ hội trở mình mà Trần Hạo nói lúc trước, cho nên lời Trần Hạo nói đối với cô như là thánh chỉ, ai cũng không so được.
Đi đến bên cạnh quản trường, Trần Hạo tỉ mỉ quan sát.
Toàn bộ quảng trường không nhỏ, chiều rộng hơn 10 mét, dài hơn 30 mét, mặt đất bày ra đá phiến chỉnh tề, hai bên có một hàng pho tượng chiến sĩ thân mặc khôi giáp, cầm đao thương trong tay bảo vệ xung quanh, sau đó chính là hai hàng binh khí. Mặt trên đao thương côn bảng, mười tám món binh khí, mọi thứ đầy đủ hết, chỉ bất quá yên lặng dưới đất mấy trăm năm, lại đã bị sát khí cùng hơi nước ăn mòn, thoạt nhìn đều đã bị phế.
Từ mặt ngoài nhìn vào, quảng trường này hoàn toàn không có cạm bẫy gì.
Bất quá trí tuệ cổ nhân không thể coi thường, càng là địa phương an toàn, càng có vấn đề.
Trần Hạo cố gắng ổn định tâm tình, yên lặng nhìn thoáng qua Long đại sư bên kia, nhất thời phát hiện Long đại sư cũng đứng ở chân cầu, đang nhìn hắn.
Hai người đều mang mặt nạ phòng độc, thấy không rõ biểu tình đối phương, thế nhưng trong lòng hai người đều biết.
Lần này xông vào, chính là dùng mạng để đánh bạc.
Long đại sư đã tiếp nhận hậu lễ, không thể cự tuyệt, dù cho liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của này.
Trần Hạo lại bị Long đại sư sở kích, dù sao cũng đã đáp ứng sinh ý, người ta còn không sợ, nếu như hắn lùi bước, con đường đại sư này còn chưa bắt đầu đã xuất hiện vết bẩn rồi. Đây là thứ Trần Hạo không cho phép.
Gần như là đồng thời, hai người động. Bạo phát ra tốc độ nhanh nhất, trực tiếp xông vào.
Long đại sư bên này, đi cầu uốn lượn, hắn chỉ có thể vừa cố gắng chạy vừa xoay người nhìn xung quanh, quan sát động tĩnh, cố gắng xác định phương hướng đúng đắn.
Trần Hạo thì dứt khoát hơn nhiều, thẳng tắp chạy nhanh, trực tiếp vọt tới trước mặt.
Trong vòng mấy giây đó, cả hai người đều đã tiến vào giữa con đường mà mình đang đi.
Đúng lúc này, Trần Hạo đột nhiên một cước đạp xuống, ca một tiếng, cả người đều ngã nhào về phía trước.
Bỏ mọe, quảng trường là tử lộ!
Trần Hạo trong lòng cả kinh, sau đó mi tâm cảm ứng được một loại đau đớn không rõ, hắn theo bản năng xoay người.
Hưu hưu!
Hai đồ vật từ sau lưng mang theo cường lực gào thét đánh tới, từ chỗ Trần Hạo đứng lúc trước xuyên qua, sau đó đóng đinh lên trên vách tường.
Voãi nồn con chồn, hù chết bố!
Trần Hạo cảm thấy hết hồn, cả người như nhũn ra, bàng quang đều có chút bành trướng.
Bất quá còn không chờ hắn thở phào, cánh tay trái đang chống lên đá phiến lại phát sinh âm thanh rắc rắc.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, liền thấy đá phiến chậm rãi thấp xuống.
Thôi bỏ mọe, lại tới rồi! Mé nó sao tới hoài không hết vậy.
Sắc mặt Trần Hạo đại biến, trong lòng tức giận mắng, bất quá thân thể cũng không dám chậm chạp, trực tiếp dùng chân đạp mạnh một cái nhảy ra thật nhanh.
Chỉ là rất nhanh, Trần Hạo liền sợ ngây người.
Âm thanh rắc rắc bên tai không dứt, dùng mắt thường có thể nhìn thấy từng cục đá phiến đang hạ xuống.
Rất hiển nhiên, không phải là mình kích hoạt, mà là kích hoạt một khối sẽ phản ứng dây chuyền một đám.
Quả nhiên là tử lộ a!
Trong lòng Trần Hạo kêu rên một tiếng, cũng không kịp đoái hoài cái khác, tinh thần tập trung hết công suất, thân thể theo bản năng thi triển ba bước đầu của Thiên Cương Bộ, chiêu thức vừa ra, gián tiếp na di vài mét, thân ảnh thay đổi liên tục.
Hưu hưu! Hưu hưu! Hưu hưu!
Tên sắt bắn sau lưng bay vèo vèo, vừa nhanh vừa ác.
Bất quá may mắn là bộ phận cơ quan mỗi khi kích hoạt đều truyền ra một lần tiếng vang, Trần Hạo không hiểu những âm thanh kia là gì thế nhưng Thiên Cương Bộ vào lúc âm thanh vào lên liền kích thích điều khiển Trần Hạo, lúc ám khí bay đến khiến cho hắn nhảy lên một cái, sau đó Thiên Cương Bộ liền tự thân vận động.
Liên tục vài lần sau đó, Trần Hạo rất là ngạc nhiên mừng rỡ.
Không nghĩ tới trải qua nguy hiểm lại có lợi như thế, lại có thể kích thích thân thể thích ứng với Thiên Cương Bộ.
Dù sao hắn hoàn toàn hiểu tinh diệu cùng nghĩa sâu xa của Thiên Cương Bộ, chỉ là thân thể quá kém không theo kịp phản ứng, dù cho mấy ngày qua tu luyện mấy trăm lần nhưng vẫn chỉ là mới nhập môn.
Nhưng vào lúc này, dưới nguy cơ sinh tử, thật giống như bộ xương cả người bị kích hoạt, bản năng dựa theo bộ pháp Thiên Cương Bộ, sau khi cảm nhận được cơ quan kích hoạt liền tự động tổ hợp phối hợp, sau đó linh xảo sử dụng ra, dễ dàng né tránh.
Giờ khắc này, Trần Hạo hoàn toàn cảm nhận được Thiên Cương Bộ tinh diệu và thần kỳ, loại tự thể nghiệm này so với tri thức truyền thừa là hoàn toàn khác nhau.
Động tĩnh bên này dọa đám người quan sát phía sau hết hồn.
Thật sự bên trong có cạm bẫy? Mấy người có lòng muốn biểu hiện một phen trước mặt Tiết Xông, lúc này chỉ cảm thấy may mà không có lỗ mãng, bằng không lúc này thi thể đều bắn cho tơi bời hoa lá.
Nhìn nhìn lại đại sư, chậc chậc, không hổ là đại sư à, cái này chẳng lẽ chính là khinh công trong truyền thuyết?
Long đại sư cùng Trần Hạo đồng thời lên đường, cũng đang quan sát Trần Hạo.
Lúc cơ quan trong quản trường kích hoạt thì hắn đã dừng bước. Lúc thấy bộ pháp Trần Hạo né tránh, sắc mặt Long đại sư giấu dưới mặt nạ phòng độc hiện lên vẻ khiếp sợ.
Người ngoài xem náo nhiệt, trong nghề nhìn môn đạo.
Trần Hạo thi triển ra Thiên Cương Bộ ẩn chứa sự tinh diệu, tam tan pha hợp, ba mươi sáu biến hóa kết hợp vào trong đó, thay đổi liên tục, đây chính là bộ pháp thần thông đó, dù cho sư môn hắn tồn tại đã mấy trăm năm cũng không có thần thông truyền thừa như thế, tiểu tử này không phải chỉ là một tên thuật sĩ hay sao? Từ đâu học được bộ pháp này?
Đang lúc kinh ngạc, đột nhiên tâm sinh cảnh báo, Long đại sư theo bản năng lui ra phía sau, sau đó biến sắc, lại xông về phía trước.
Thế nhưng lúc này, cái ao vốn yên ắng lại đột nhiên ào ào, từng con quái ngư dài chừng một thuớc, trong miệng mọc đầy răng nanh dữ tợn vọt ra, từ hai bên giáp công Long đại sư.