- Ơ thằng nhóc này... Nó đi đâu thế?
- Kệ nó đi Payna. Cái thằng ăn hại... À quên nữa! NGƯƠI!
Tel'Annas bất ngờ nổi giận đùng đùng. Payna xanh mặt hoảng hốt:
- Oái nữ vương!
- Nhà ngươi nói thằng nhóc kia còn trợ thủ giỏi hơn ngươi, thế mà làm việc gì cũng không xong.
- Nữ vương này, giỏi thì giỏi nhưng nó chỉ mới làm trợ thủ lần đầu thôi mà. - Payna vẫn cố bào chữa cho tôi. Nhưng Tel'Annas thì chẳng quan tâm đây là lần thứ bao nhiêu.
- Ta nhắc lại với ngươi, nếu như ngươi mà trốn việc là ta "trảm" ngươi đấy rõ chưa?
- Thần... thần có trốn việc đâu ạ? Chỉ là...
Tel'Annas cắt lời:
- Không có nói gì nữa!
- Ơ nhưng mà thần...
Tel'Annas bỏ đi không nói tiếng nào. Chỉ còn lại mỗi Payna đứng ngơ ngác không hiểu việc gì:
- Cái gì đây trời?
*
Tôi bỏ chạy thẳng vào trong rừng không nhìn bất cứ thứ gì xung quanh. Tâm trạng tôi đang vô cùng ức chế khi tôi bị chửi là "ăn hại". Mặc dù tôi không làm được gì, nhưng có cần phải chửi tôi đến như thế hay không? Đây là lần đầu của tôi mà.
- TỨC QUÁ! - Tôi đá một phát vào cây cổ thụ - Ư... ĐAU QU.Á..AAAAAA!!!
Tôi ôm chân mà nhảy lò cò một lúc. Chân tôi đau khủng khiếp, đau như chưa từng được đau vậy. Không còn đủ sức mà đứng nữa, tôi nằm xuống đau đớn.
- Này!
- Tiếng này - Tôi ngóc đầu lên - Krixi!
Đúng là cô ấy. Krixi ngồi xuống nhìn tôi và hỏi:
- Ngươi làm sao thế?
- Đau...
- Đâu đưa ta xem nào. Chết rồi chân của ngươi bị gãy rồi. Để ta. - Krixi đỡ tôi dậy. Cô ấy cõng tôi trên lưng và bay đi. Tôi khá ngạc nhiên vì một đứa nặng sáu mươi kí như tôi mà một cô gái mảnh mai như Krixi lại cõng tôi dễ như ăn cơm.
- Có nặng không?
- Không đâu. Tảng đá nặng ta còn hất văng lên cao dễ dàng đấy mà. Nằm yên đi ta cõng về nhà của ta. Mà ngươi đang... mà khoan, hình như ta từng gặp ngươi ở đâu rồi thì phải.
Tôi cười:
- Đương nhiên là gặp rồi, nhiều nữa là khác.
- À ta nhớ ra nhà ngươi rồi. Ngươi là thành viên của bọn lâm tặc Nakroth đúng không?
- Phải.
Krixi hừ mũi:
- Hừ, nếu ngươi mà không bị gãy chân là ta hất ngươi xuống đất rồi đó. Lực lượng của ngươi bị quét sạch rồi mà sao ngươi còn ở đây?
- Em bị bắt lại ở đây.
- AI? AI bắt ngươi? - Cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
- Tel'Annas đó.
Krixi nói:
- Này, ngươi không được gọi tên của nữ vương! Như thế là vô lễ lắm đó có biết không, nhất là khi ngươi là tù nhân.
- Đâu có, em đâu phải tù nhân. Nữ vương giao em cho Payna.
- Lạ nhỉ, ngươi là người đầu tiên bị đem về đây mà được thong thả như vậy đó. Mấy tên trước đây bị bắt toàn bị nữ vương bắn nát sọ đấy.
Tôi ớn lạnh khi tưởng tượng sẽ có một ngày Tel'Annas trói tôi lên thánh giá rồi bắn chục phát vào sọ tôi. Nghĩ tới đó là tôi quíu cả lên.
- Mà nè, ngươi là con trai mà sao mặc váy thế?
- Payna may cho em đó. Cô ấy nói là quân hơi khó may nên đưa cho em mặc đỡ.
- Ngươi thật là lạ đấy.
Tôi tiếp tục hỏi:
- Mà vụ gãy chân này tốn bao lâu vậy?
- Khoảng một tuần. Ngươi cứ đến nhà ta mà dưỡng thương. Được không?
- Dạ được! - Tôi cảm thấy vô cùng thích thú khi được đến nhà của Krixi (mặc dù đổi lại với cái chân bị gãy thì không vui cho lắm).
Cuối cùng thì cũng tới. Vào trong nhà, Krixi đặt tôi lên giường rồi bắt đầu băng bó cho tôi. Cô ấy làm rất cẩn thận và tỉ mỉ. Thật khó để tưởng tượng được là một người ghét cay ghét đắng căm thù lâm tặc như Krixi lại đã và đang chữa cho một "cựu lâm tặc" như tôi.
Tôi nói đùa một câu:
- Ai mà lấy được chị làm vợ chắc hạnh phúc lắm đây. Chị tỉ mỉ, chu đáo thật đấy.
- Cái tên này! - Krixi cười ngượng - Ta có người yêu rồi, đừng có gạ gẫm ta.
- Người đó là Nakroth, đúng chứ?
Krixi đỏ mặt:
- Ơ...
- Lần trước chị đưa em chiếc lá có dấu ngoặc "()", em đoán ra được đó là song đao của anh Nakroth. Mà hỏi nhỏ chị nè, chuyện tình cảm của chị với anh ấy tiến triển thế nào rồi?
- Ta... lần cuối cùng gặp anh ấy là mấy bữa trước, trong trận chiến giữa nữ vương với anh ấy... nhưng ta không biết kết quả sau đó như thế nào... giờ anh ấy ở đâu ta cũng không rõ nữa. - Krixi kể, rồi thở dài.
Tôi vỗ vai Krixi:
- Chị yên tâm đi, sớm muộn gì chị cũng sẽ được gặp anh ấy thôi.
- Sao chứ? - Mặt cô ấy tươi tỉnh lên hẳn - Ngươi nói sao?
- Chị sẽ được gặp Nakroth trong thời gian tới thôi.
Nhưng cô ấy lại thở dài:
- Mà có gặp lại... thì chắc gì nữ vương đã đồng ý chứ...
- What? Tại sao? Có lí do gì để không đồng ý hả?
- Híc... dù sao cũng là lỗi của ta... Nếu ta không nói với anh ấy kế hoạch của khu rừng Chạng Vạng thì đâu có đến nỗi này...
- Nhưng sao chị lại làm như vậy?
Cô ấy trả lời, mắt hơi rơm rớm:
- Ta... Ta nợ anh ấy một lời cảm ơn nên mới...
- Thôi được rồi. Chị nghe em nói này: nếu chị có gì khó khăn trong chuyện tình cảm mà bí quá thì cứ đến gặp em. Em sẽ giúp đỡ chị hết sức có thể.
- Ừm. - Krixi gật đầu.
- Và còn việc này nữa, gọi em bằng nhóc và xưng chị được không?
Krixi ngạc nhiên:
- Ơ... Thôi được, nhưng nghe chị nói này: tại căn cứ của khu rừng thì không được phép xưng hô như thế, rõ chưa?
- Rõ.
- Hừm... giờ làm gì nữa ta... Ngươi cứ việc nằm đấy, ta đi lấu đồ ăn. Cũng đã trưa rồi.
Krixi đi vào bếp. Tôi lại suy nghĩ về việc có nên tiếp tục làm trợ thủ hay không, bởi tôi quá tồi tệ, không thể làm tốt bất cứ việc gì. Có lẽ tôi cần thời gian suy nghĩ thêm.
*
Một lát sau, Krixi vào trong phòng. Cô ấy đưa cho tôi hai cái bánh nướng:
- Đây là bánh nướng mật. Món này khi có người khác đến nhà chị mới làm đấy. Ăn đi.
Tôi đưa lên miệng cắn thử. Úi chà, NGON! Cái bánh mềm mềm, xốp xốp, lại có một vị ngọt phải nói là vô cùng tự nhiên, không quá gắt cổ.
- Sao, ăn được không nhóc?
- Được ạ. Ngon quá... Ực... - Tôi vừa nói vừa ăn.
- Món này là món tủ của chị đấy. Ăn xong thì nghỉ ngơi một lát. À quên nữa...
Tôi hỏi:
- Chuyện gì nữa?
- Chị còn phải tìm quần áo cho nhóc mặc nữa. Không biết ở cái hang động lâm tặc của nhóc còn quần áo không nhỉ? Nhìn nhóc mặc váy mà chị thấy buồn cười quá...
- Mà chị này, đừng có nói với Payna là em ở đây nhé.
Krixi cười:
- Chị biết rồi.
Tôi lại kể cho Krixi nghe những câu chuyện thú vị khi tôi còn làm việc với đội quân lâm tặc như cùng nhau ăn uống, nói chuyện vui vẻ đến tập luyện, khiêu chiến với "Vua chiến binh" Alucard. Cô ấy nghe nhưng cũng không bình luận gì về những câu chuyện đó cả.
Đang thao thao bất tuyệt thì tôi dừng lại lấy hơi, chợt nhận ra là Krixi đã tựa đầu vào vai tôi mà ngủ lúc nào không hay. Tôi không biết phải làm gì, thôi thì cứ để đó vậy. Tôi ngủ luôn.
Bên ngoài, tiếng gió xào xạc, tiếng suối chảy róc rách vẫn vang lên, tạo nên một khung cảnh buổi trưa yên bình.