Diệp Thị tất nhiên thấy sự tàn nhẫn trong mắt Tần Thị nhưng chỉ có thể đuối lý nói:
- Đại tẩu đừng nóng giận, việc này ta làm có phần không tốt, khi trở về nha đầu kia cần thứ gì ta sẽ vô điều kiện đáp ứng, tuyệt đối không để những chuyện như thế này xảy ra. Hơn nữa y phục của nàng cũng không phải do ta cắt xén, chẳng qua là bản thân nàng ta là người kém cỏi, đồ của mình lại để cho chúng muội muội đoạt đi, như vậy đây cũng là trách nhiệm của Sở Lưu Nguyệt.
- Ngươi còn nói lý sao? Chuyện hôm nay bản thân ngươi không thể tránh khỏi có liên quan, ta tạm thời không suy xét ngươi chuyện này, nếu người muốn phân xử hay thú nhận cái gì thì còn phải xem cửa ải của lão Thái gia đã. Còn có, trước kia ai ai cũng nói ngươi có tấm lòng thiện lương, nhân từ, ta không biết qua ngày hôm nay ngươi còn có cái thanh danh đó nữa không? Bao nhiêu năm xây dựng thanh danh chẳng qua cũng bị hủy diệt trong nháy mắt thôi.
Tần Thị dứt lời, nháy mắt sắc mặt Diệp Thị trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh ứa ra, bà ta đã quên mất vấn đề này.
Bà mất bao nhiêu năm vun trồng cái danh lương thiện từ mẫu này, khiến cho những Phu Nhân trong Thượng Kinh đều vô cùng kính trọng, muốn kết giao với bà. Đây cũng không chỉ bởi vì huynh trưởng của bà mà còn do chính bà tự mình cố gắng mà có được. Trong yến hội này, người có thân phận rất nhiều, không cứ gì chỉ có mỗi huynh trưởng của bà cho nên người khác có vài phần kính trọng với bà cũng vì bà có bộ mặt từ tâm, lương thiện, đối nhân xử thế khôn khéo, hơn nữa còn dưỡng dục ra nữ nhi Lưu Liên vô cùng xuất sắc. Tất cả đều chứng thực rằng bà là một người thấu tình đạt lý, một Phu Nhân có giáo dưỡng. Nếu chuyện tình hôm nay vỡ nở thì rất nhiều người ở Thượng Kinh đều nói bà từ trước tới nay đều dối trá thích là ra vẻ, trong ngoài bất đồng, chỉ sợ bà sẽ bị một gậy này đánh ra ngọn nguồn.
Vừa nghĩ như vậy, Diệp Thị chỉ cảm thấy lòng mình lạnh buốt hận không thể lập tức chết đi, sau đó trong lòng bà ta liền nổi lên mối hận với Sở Lưu Nguyệt, tất cả là tại tiện nhân này. Những việc xảy ra gần đây rất kì lạ, nhất định là tiểu tiện nhân này bị trúng tà. Bà không tin Sở Lưu Nguyệt không biết mình làm như vậy tiến Cung sẽ để lại hậu quả gì, đúng vậy, nàng ta cố ý. Trong mắt Diệp Thị xuất hiện tia ngoan lệ, nhất định khi về phủ bà phải mời đạo sĩ vào phủ xem, đem tiểu tiện nhân này thu phục.
Tần Thị không nói thêm gì nữa, điều bà quan tâm lúc này là nữ nhi có thể đưa Sở Lưu Nguyệt ra ngoài hay không. Nhìn thấy Hoàng công công ở đối diện chạy tới bên người Sở Lưu Nguyệt, hai người đang nói cái gì đó, Sở Lưu Nguyệt hơi gật đầu. Tần Thị lại nhìn nữ nhi của mình, thấy Tiêm Tiêm còn chưa đi đến chỗ Sở Lưu Nguyệt cùng Hoàng công công bên thì không khỏi càng cảm thấy bối rối.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của thái giám:
- Hoàng Thượng giá lâm.
Vốn Sở Lưu Nguyệt còn đang cùng Hoàng công công nói chuyện, Hoàng công công đang muốn đưa nàng đến thỉnh an Thái Hậu thì đột nhiên nghe được thanh âm từ bên ngoài truyền đến. Sở Lưu Nguyệt còn chưa phản ứng lại thì Hoàng công công bên cạnh đã vội mở miệng:
- Nhanh quỳ xuống.
- Vâng.
Sở Lưu Nguyệt lên tiếng cùng Thạch Lưu quỳ xuống theo mọi người, chỉ nghe thấy phía trước đã có người bắt đầu thỉnh an Hoàng Thượng.
Dẫn đầu đúng là Tam Phi trong cung, Thục Phi, Hiền Phi và Đức Phi, bên cạnh Tam Phi còn có các vị Hoàng Tử, Công Chúa, sau đó là các Cáo Mệnh Phu Nhân nhất phẩm trong triều, ... mọi người thi nhau quỳ xuống cuối cùng chỉ còn lại Thái Hậu nương nương và Túc lão Vương Phi vẫn ngồi ngay ngắn. Tuy Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn nhưng Thái Hậu chính là mẫu thân của ông, Túc lão Vương Phi cũng là mợ của ông cho nên tất nhiên không cần quỳ nghênh đón Hoàng Thượng.
Phía trước, Thục Phi, Hiền Phi, Đức Phi đồng loạt hô lên:
- Thiếp thân bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an.
Tam Phi nói xong, thanh âm vang dội phía sau cũng vang lên:
- Nhi thần ( thần phụ )( thần nữ ) bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an.
Hoàng Đế Nam Ly Quốc được xưng là Minh Nghiêu Đế, mặc dù không phải do đương kim Thái Hậu thân sinh, nhưng đối với Thái Hậu nương nương cũng rất hiếu thuận, đây cũng thành một giai thoại* ở Nam Ly Quốc. Hoàng Đế là người hiếu thuận cho nên Nam Ly Quốc từ trên xuống dưới đều lấy chữ Hiếu dẫn đầu, mẫu từ tử hiếu*, đây là chủ trương nhân nghĩa mà Minh Nghiêu Đế dùng để trị thiên hạ cho nên lẽ học trọng như võ học*.
*giai thoại: câu chuyện hay, tốt đẹp.
*mẫu từ tử hiếu: mẹ hiền lương con hiếu thảo.
*lễ học trọng như võ học: học lễ được xem trọng không khác gì học võ.
Rất nhiều người cũng vì vậy mà hướng cho con học văn bỏ võ để tham gia thi khoa cử, vì đất nước đóng góp sức lực.
Toàn trường một mảnh yên lặng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, trừ Minh Nghiêu Đế ra còn vài người khác cũng tiến đến đây.
Ở phía sau mọi người Sở Lưu Nguyệt lặng yên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước xuất hiện một người mặc hoàng bào, trước ngực áo thêu đồ án Chân Long uy vũ, quanh thân tỏa ra hơi thở sắc bén không thể xâm phạm. Lại hướng lên trên xem, liền nhìn thấy khuôn mặt của một trung niên nhân đã có tuổi, tuy khuôn mặt Hoàng Đế vẫn mang khí thế sắc bén nhưng dường như đã quá mệt mỏi nên đã mất đi thần thái vốn có, mà mất đi thần thái nên khuôn mặt cũng mang theo vài phần chán nản, nhưng dù vậy trong đôi đồng tử vẫn cất giấu khí phách tàn nhẫn, ngoan lệ cùng cao ngạo của người ngồi trên ngôi Cửu Ngũ *, thanh âm trầm ổn vang lên.
*Cửu Ngũ: Người đứng đầu một nước, trong thời cổ đại thì chính là Vua.
- Mọi người đều đứng lên đi.
- Tạ Hoàng Thượng.
Mọi người cao giọng nói, Sở Lưu Nguyệt cũng theo mọi người đứng dậy. Trong lúc vô tình ánh mắt quét tới phía sau của Hoàng Thượng liền nhìn thấy theo sát phía sau người có Lục Hoàng Tử Huệ Vương Phượng Trác, Thất Hoàng Tử Phượng Ngâm, còn có một nam tử thanh nhã mà nàng không biết, hẳn cũng là Hoàng Tử Hoàng Thất. Nhưng khiến Sở Lưu Nguyệt ngạc nhiên không phải vị Hoàng Tử này mà là hai nam tử theo sát ở bên cạnh Hoàng Thượng, hai người đều rất đặc biệt. Một người mặc cẩm y màu đen, trên vạt áo và tay áo thêu cành mẫu đơn bằng kim tuyến, trong sự hoa lệ lại lộ ra phần cao nhã khiến hắn càng trở nên cao quý. Khuôn mặt hắn lại tuấn mỹ vô cùng, mày rậm, mắt phượng hơi nhếch lên mang theo một tầng khí lăng lệ tàn nhẫn, hai đôi đồng tử đen nháy sâu thẳm như được khảm bảo thạch phát ra ánh sáng rực rỡ nhưng lại mang theo lãnh ý lạnh thấu xương, khiến cho người ta tưởng liếc mắt một cái cũng không nhịn được run lên. Thậm chí khóe môi hắn còn lộ ra vẻ tựa tiếu phi tiếu*, nhưng ý cười này lại khiến cho người khác cảm thấy lông tơ dựng ngược lên, quanh thân từ cao đến thấp đều khiến cho người khác cảm thấy áp lực.
*tựa tiếu phi tiếu: như cười như không.
Ngay cả những Hoàng Tử của Hoàng Thất cũng không có khí thế như hắn, quanh thân mang theo hơi thở sắc bén thị huyết*. Người này Sở Lưu Nguyệt biết, đúng là Túc Vương Phủ Thế Tử Túc Diệp ngày trước gặp trên đường lớn Kinh Thành.
*thị huyết: khát máu.
Còn một người khác, ngũ quan khắc sâu, mày rậm mắt to, màu da hơi sạm một chút nhưng không hề tổn hại đến anh khí của hắn, ngược lại là mang theo một chút cảm giác cứng rắn, cương nghị, khóe môi khêu gợi luôn lộ ra ý cười. Cũng không giống vẻ âm lãnh ngoan lệ của Túc Vương Thế Tử nhưng lại lộ ra phong thái ngỗ ngược, bất kham, không chịu gò bó. Quanh thân hắn có thể dễ dàng nhận thấy khí thế của Hoàng Thất, mặc dù đi bên người Hoàng Đế cũng không hề kiêng kị sợ hãi, ngược lại còn mang theo phong thái nhàn nhã thong dong.
Sở Lưu Nguyệt không khỏi đoán, người này rốt cuộc là ai? So với những Hoàng Tử luôn cẩn thận hành xử thì hắn lại càng tùy tâm sở dục*.
*tùy tâm sở dục: tùy theo lòng mình không để ý đến ánh mắt của người khác.
Đang đoán già đoán non thì Thạch Lựu bên cạnh nàng không nhịn được lôi kéo nàng, mấp máy môi nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, không nghĩ tới Túc Vương Thế Tử cũng tiến Cung, chúng ta phải cẩn thận chút.
Thạch Lựu cũng không có quên lần trước gặp Túc Vương Tử trên đường lớn đã xảy ra chút chuyện không hay ho. Không ngờ lần này tiên Cung lại gặp phải Túc Vương Thế Tử cho nên các nàng tất nhiên phải cẩn thận chút.
Lưu Nguyệt gật đầu một cái, cuối cùng vì hiếu kì với nam tử còn lại kia nên nhịn không được mấp máy môi hỏi Thạch Lựu.
- Trừ Túc Diệp người còn lại bên người Hoàng Đế là ai?
Thạch Lựu nhanh chóng đảo mắt qua một cái sau đó cúi đầu nói cho Sở Lưu Nguyệt:
- Đó là Thế Tử của Vũ Ninh Hầu Phủ, Thế Tử Yến Tranh.
Yến Tranh, Sở Lưu Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ nhưng trong đầu lại không có chút ấn tượng gì về tên Yến Tranh này, xem ra đời trước của nàng cũng không gặp vị Thế Tử của Vũ Ninh Hầu Phủ này nhiều. Nhưng trong đầu vẫn có một chút tin tức, nguyên lai Yến Tranh tuy là Thế Tử của Vũ Ninh Hầu Phủ nhưng là mẫu thân của hắn lại là muội muội của Hoàng Đế Mộ Tử Quốc, trưởng Công Chúa Mộ Tử Quốc. Hiện tại tuy Nam Ly Quốc không quy hàng Mộ Tử Quốc nhưng hàng năm vẫn tự động cống nạp cho Mộ Tử Quốc mỹ nhân cùng châu báu để được Mộ Tử Quốc che chở. Như vậy, thân là con của trưởng Công Chúa Mộ Tử Quốc thì thân phận của Yến Tranh còn cao quý hơn ngôi vị Thế Tử cho nên Yến Tranh luôn làm theo ý mình, đường hoàng không bị trói buộc. Chẳng những mẫu thân của hắn mà ngay cả Minh Nghiêu Đế Nam Ly Quốc cũng có nhiều lúc phải bất đắc dĩ với hắn.
Nếu nói Hoàng Đế kiêng kị ba phần với Túc Diệp thì đối với Yến Tranh chính là vừa yêu vừa hận.
Tóm lại là hai người này ở Nam Ly Quốc đều không phải người dễ trêu chọc. Sở Lưu Nguyệt vừa nghĩ đến như vậy trong lòng liền âm thầm quyết định, nhất quyết phải duy trì khoảng cách với hai người này.