Đáng tiếc bây giờ Sở Lưu Nguyệt đã không phải Sở Lưu Nguyệt trước kia, cho nên nhìn thấy ánh mắt bà ta nhìn về phía mình thì cười nhạt một cái.
Hạ mụ mụ sửng sốt một chút, trong lòng chợt có chút bất an, nhưng bây giờ bà ta không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, vội vàng lên tiếng trả lời:
- Vâng, Phu Nhân, nô tỳ sẽ đi điều tra, nhất định sẽ trừng trị những cẩu nô tài này.
Sau khi Hạ mụ mụ rời đi, Sở Lưu Nguyệt nằm trên giường chợt lên tiếng, nhìn về phía Sở Thiên Hạo:
- Phụ thân, đừng trách mẫu thân, người là một đương gia chủ mẫu*, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc, làm sao có thể bận tâm đến tất cả mọi chuyện được, đều là tại những nô tài xảo quyệt kia, che mắt mẫu thân làm ra những chuyện đáng giận như vậy. Cũng tại nữ nhi rất vô dụng, rõ ràng là tiểu thư con mẹ cả của Quốc Công Phủ vậy mà lại bị nô tài ức hiếp, sau này nếu chuyện như vậy còn xảy ra, nữ nhi sẽ là người đầu tiên không cam chịu.
*đương gia chủ mẫu: nữ chủ nhân trong gia tộc.
Lời nói của Sở Lưu Nguyệt không những thể hiện khí chất cao quý cùng ổn trọng mà còn thể hiện trí tuệ của đích nữ*. Sở Thiên Hạo nhìn kỹ lại nữ nhi, trước kia nữ nhi này của ông là người rất yếu đuối, nếu không cũng sẽ không để cho đám nô tài cưỡi lên đầu lên cổ, khiến nàng ăn cơm không bằng cả cơm heo như thế này. Nhưng hôm nay nghe nàng nói vậy, quả thật đã thể hiện khí chất của đại gia tộc, nên ông mềm giọng dặn dò:
- Ngày sau nếu còn có cẩu nô tài dám ức hiếp con, con phải hung hăng dạy bảo chúng, nếu bọn chúng có can đảm vô pháp vô thiên*, phụ thân nhất định sẽ giúp con mạnh tay trừng trị chúng.
*đích nữ: nữ nhi do vợ cả sinh thành.
*vô pháp vô thiên= coi trời bằng vung.
- Con cảm ơn phụ thân.
Sở Lưu Nguyệt vì Diệp thị cầu tình là vì nàng biết hôm nay muốn lật đổ Diệp thị là không có khả năng, ngược lại sẽ khiến Diệp thị cảnh giác. Diệp thị này cùng Sở Thiên Hạo có hai mươi năm tình nghĩa phu thê, nhất định Sở Thiên Hạo sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với bà ta. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của Diệp thị cũng là danh gia vọng tộc nổi danh của Nam Ly Quốc, huynh trưởng của bà ta là Đại tướng quân Diệp Nam, Diệp Gia cũng là một gia tộc có uy vọng, phụ thân sẽ không vì việc nhỏ này mà trừng phạt Diệp thị. Đã thế sao nàng không bán cho Diệp thị một cái nhân tình?
Diệp thị nghe xong Sở Lưu Nguyệt nói, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng bà ta cũng không nghĩ ra chuyện hôm nay xảy ra vấn đề gì. Bà ta muốn nói là Sở Lưu Nguyệt giở trò quỷ, nhưng nha đầu chết tiệt này vẫn có bộ dạng yếu đuối giống như trước, dường như sắp không chịu nổi nữa. Nhưng nếu không phải nha đầu kia giở trò, thì có phải chuyện này quá trùng hợp rồi không? Tuy Diệp thị nghi ngờ nhưng cũng không thể hiện thái độ ra bên ngoài, hơn nữa Sở Thiên Hạo đã khiến cho nàng hiểu được, từ nay về sau đồ ăn của Sở Lưu Nguyệt không thể để xảy ra vấn đề. Hôm nay đã khiến cho Sở Thiên Hạo sinh ra cảm giác thương xót với Sở Lưu Nguyệt, ngày sau bà nhất định phải hủy đi tâm tưởng thương xót này, bằng không sẽ vô cùng bất lợi.
- Đúng vậy Lão Gia, ngày sau Thiếp thân sẽ chú ý bên này hơn, trước đây đều tại Thiếp thân sơ sót.
Sở Thiên Hạo không thèm nhắc lại, tuy ông biết Diệp thị có chút không thích Sở Lưu Nguyệt, nhưng nhà mẹ đẻ sau lưng Diệp thị cũng không phải là cửa nhỏ nhà nghèo*. Lúc trước khi Diệp Thị gả cho hắn, chính là lấy kiệu nhỏ nâng vào, khi đó nhà mẹ đẻ của nàng cũng chỉ là một hộ quan thấp kém trong triều, cho nên Diệp thị lấy thân phận đích nữ gả vào Quốc Công Phủ làm thiếp. Nhưng ai có thể ngờ sau này Diệp Gia phất lên, huynh trưởng Diệp Nam của nàng lăn lộn trong quân ngũ giành được quân công, giết địch vô cùng dũng mãnh, liên tục lập chiến công, cuối cùng lại được phong làm Đại tướng quân.
* Cửa nhỏ nhà nghèo= gia đình không có gia thế, nghèo hèn.
Khi đó vợ cả của ông là Đỗ Vận Ninh qua đời, ông liền lập Diệp thị làm thê, mượn sức cùng tạo quan hệ với Diệp Gia.
Nhất thời trong phòng không một tiếng động, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hộ vệ lúc trước bị Sở Thiên Hạo sai đi mời đại phu đã quay về.
Đại phu vào đến nơi vừa thấy Huệ Vương Gia thì vội hành lễ với Huệ Vương Gia trước, khi ông ta muốn hành lễ với Sở Thiên Hạo thì Sở Thiên Hạo đã xua tay.
- Làm phiền đại phu giúp tiểu nữ kiểm tra một chút, xem nàng có trở ngại gì hay không?
Người trong phòng không ai hé răng, họ cùng nhau nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt trên giường, nhìn thần sắc nàng ốm yếu, sắc mặt vàng nhợt, người thì gầy tong teo, trên đầu lại quấn vải bố, càng nhìn càng thấy điềm đạm đáng thương, giống như đứa nhỏ bị mẹ vứt bỏ.
Nhìn nàng như vậy, trong lòng Nhị phu nhân Lăng thị cũng dễ chịu không ít. Nhưng vừa nghĩ đến nữ nhi mình suýt chút nữa bị Sở Lưu Nguyệt đánh chết, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu, đáng đời.
Tuy Nhị Phu Nhân tức giận nhưng nghĩ đến vừa rồi Diệp thị nếm phải quả đắng thì bà ta lại vui vẻ một chút. Ở mặt ngoài tuy rằng Lăng thị cùng Diệp thị rất thân thiết, nhưng kì thực bà ta cũng rất ghét Diệp thị. Bởi vì Diệp thị xuất thân từ quan gia, huynh trưởng lại là Đại tướng quân, còn Lăng thị chỉ là nữ nhi thương hộ*, tất nhiên thân phận không thể bằng Diệp thị, địa vị cũng thấp hơn Diệp thị một chút. Mặc dù Diệp thị có bối phận nhỏ hơn, nhưng lại luôn bày ra tư thái cao ngạo, khiến cho Lăng thị vô cùng căm tức, cho nên vừa rồi thấy Diệp thị bị trách cứ, tất nhiên Lăng thị sẽ vô cùng vui vẻ.
*thương hộ: gia đình buôn bán.
Đại phu đến trước giường nhanh chóng chẩn mạch, đứng dậy đáp lời.
- Hồi Sở đại nhân, hôm qua Nhị tiểu thư mất máu nhiều quá, thân mình bị hư hại, còn lại thì không có gì đáng ngại, chỉ cần đem những thuốc đại bổ như nhân sâm, hạt sen, long nhãn, linh chi hầm lên uống là sẽ không có chuyện gì.
Đại phu này chính là đại phu do Sở Gia chỉ định, người lần trước Sở Lưu Liên sai người đi mời cũng chính là ông. Lúc trước vì bản thân ông ta đối với chuyện trong Sở Gia cũng có chút hiểu biết nên mới lừa gạt Sở Lưu Nguyệt, nhưng bây giờ ông ta cũng không dám làm càn trước mặt Sở Thiên Hạo.
Sở Thiên Hạo vừa nghe thấy không có gì đáng ngại thì thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Diệp thị:
- Quay về đem nhân sâm, hạt sen trong phủ đưa tới đây.
- Vâng, Lão Gia.
Mặc dù Diệp thị không cam lòng, nhưng trong tình huống bất đắc dĩ, tất nhiên bà ta phải đáp ứng.
Huệ Vương Phượng Trác đứng bên cạnh Sở Thiên Hạo bỗng nhiên lên tiếng, ra lệnh cho hộ vệ phía sau:
- Tần Từ, trở về phủ đem một gốc cỏ linh chi trăm năm đến đây cho Lưu Nguyệt biểu muội tẩm bổ thân mình.
Mọi người trong phòng kinh ngạc, ai cũng không ngờ đến Huệ Vương Gia vừa nói liền đem cỏ linh chi trăm năm tặng Sở Lưu Nguyệt.
Sở Thiên Hạo phản ứng đầu tiên, lập tức cảm tạ Huệ Vương Gia.
- Đa tại Huệ Vương Gia.
Nét mặt Phượng Trác thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch giống như tùy ý cười, nhưng đôi đồng tử thâm thúy lại nhìn sâu vào Sở Lưu Nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt nhịn không được hơi cau mày, nam nhân này có ý tứ gì? Trong trí nhớ của nàng hắn cũng không hề thích nàng, không biết bây giờ tại sao lại đột nhiên thay đổi. Nhưng vì phối hợp thân phận của mình, nàng không quên hướng Phượng Trác nói lời cảm tạ:
- Cám ơn Phượng Trác biểu ca.
- Biểu muội hãy an tâm bồi dưỡng thân thể đi, ngày sau gặp chuyện gì cũng có thể đến tìm biểu ca.
Sở Lưu Nguyệt nhìn hắn đang diễn biểu ca biểu muội một nhà tương thân tương ái mà cả người lạnh toát. Chẳng qua là nam nhân này nhìn thấu kế sách của nàng cho nên trong lúc nhất thời cảm thấy thú vị, nhưng cỏ linh chi trăm năm mà có thể lấy ra tặng người thì quả nhiên là tài đại khí thô* a.
*tài đại khí thô= tiền nhiều như nước.