Đây rõ ràng là Diệp Thị nói dối, chính vì vậy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt.
Đôi mắt Sở Lưu Nguyệt càng trở nên thâm trầm, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh. Diệp Thị thật đúng là có khả năng bịa đặt trắng trợn, ngay cả lời nói không lừa gạt được tiểu hài tử ba tuổi cũng nói ra được.
Lại nhìn về phía ba người đang quỳ trên mặt đất, mỗi người đều trợn mắt nhìn chằm chằm nàng, nguyên một đám trong mắt đều lộ ra hàn quang, giống như muốn nói nếu nàng dám nói lung tung sẽ phải chết không có chỗ chôn.
Trong lòng Sở Lưu Nguyệt hừ lạnh, nàng thản nhiên nhìn về phía Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đang ngồi phía trên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Là Lưu Nguyệt thích mặc quần áo cũ.
Mọi người trong yến hội đang bàn tán xôn xao nhưng vừa nghe thấy lời nói của Sở Lưu Nguyệt thì những Cáo Mệnh Phu Nhân có chút không phản ứng kịp, đợi đến khi họ kịp phản ứng lại thì âm thanh nghị luận lại vang lên. Sắc mặt Thái Hậu, Hoàng Thượng cùng với các Phi Tần trong Hậu Cung bắt đầu không vui. Hóa ra là không phải do người Sở Phủ làm việc thất trách mà là do Sở tiểu thư này tính tình quái gở. Một tiểu cô nương trẻ trung lại không thích ăn vận đẹp đẽ mà đi thích mặc đồ cũ. Nhưng cho dù sở thích kỳ quái đi chăng nữa thì hôm nay chính là ngày Mừng Thọ của Thái Hậu a, Thái Hậu đưa nàng tiến Cung để an ủi vậy mà nàng không cho Thái Hậu chút mặt mũi, không thèm sửa soạn dung nhan cùng cách ăn mặc của mình.
Dưới yến hội, Tần Thị cùng Diệp Thị đều lộ ra sắc mặt vui mừng, trong mắt ánh lên hào quang, cho rằng Sở Lưu Nguyệt sợ ánh mắt của họ nên mới làm theo ám hiệu của họ.
Nhất là Diệp Thị, trong nội tâm bà ta không nhịn được cười rộ lên, Sở Lưu Nguyệt cũng không gì hơn cái này, tất cả chuyện xảy ra trước kia chỉ là trùng hợp.
Chủ mẫu của Sở Quốc Công Phủ Tần Thị thấy ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào ba người đã bình tĩnh lại thì dịu dàng mở miệng:
- Xin Thái Hậu nương nương không nên trách tội Lưu Nguyệt, nàng trẻ người non dạ nên làm việc có chỗ không biết đúng mực, sau khi về phủ thần phụ chắc chắn sẽ dạy dỗ đứa nhỏ thật tốt. Nàng chính là một đứa trẻ không có mẫu thân, bình thường Tam đệ muội sợ làm cho nàng đau lòng nên cũng không quá khắt khe với nàng.
Diệp Thị nghe xong lời nói của Tần Thị thì chợt bừng tỉnh, nhanh chóng dập đầu:
- Thái Hậu nương nương, xin người bỏ qua cho Lưu Nguyệt, sau khi về phủ thần nhất định sẽ dạy bảo cho nàng hiểu rõ mọi chuyện.
Sở Lưu Nguyệt lạnh nhạt nhìn hai người đang nói đến đắc ý kia, trong lòng không khỏi buồn cười. Ai nói nữ tử mềm yếu nhu nhược? Những lời này rõ ràng giống như một lưỡi dao sắc bén tỏa ra hàn khí mãnh liệt, chỉ trong một cái chớp mắt đã đổ hết trách nhiệm lên người nàng. Chẳng lẽ hôm nay nàng mặc như vậy tiến Cung không hề liên quan đến họ? Sở Lưu Nguyệt nhàn nhạt cười lạnh một cái, khi nhìn về phía Thái Hậu nương nương liền mở miệng:
- Không phải Lưu Nguyệt không biết chừng mực, hôm nay là ngày Mừng Thọ Thái Hậu, khắp nơi đều vui mừng, Lưu Nguyệt há lại không biết giữ gìn thể diện, đây chính là tử tội. Nhưng khi quần áo không có mà mặc, cơm không có mà ăn, bộ y phục này chính là vật sưởi ấm cho nên Lưu Nguyệt thích nó.
Sở Lưu Nguyệt dứt lời, yến tiệc lại im lặng, chỉ còn lời nói vừa rồi của nàng vẫn vang vọng.
" Khi quần áo không có mà mặc, cơm không có mà ăn, bộ y phục này chính là vật sưởi ấm nên Lưu Nguyệt thích nó."
Một câu nói vọng lại bên tai tất cả mọi người, sắc mặt tất cả lại thay đổi, đường đường là đích nữ Quốc Công Phủ mà không có cơm ăn áo mặc sao? Trong đầu nghĩ đến việc mới nghe được cách đây không lâu, ngay lập tức có người nhỏ giọng đàm luận. Mấy ngày hôm trước có người nhìn thấy vị đích nữ Sở Quốc Công Phủ này ăn đồ ăn còn không bằng đồ ăn cho heo. Vốn là chưa có ai tin tưởng việc này nhưng xem ra tin đồn chưa chắc đã là giả, bây giờ chính miệng tiểu thư của Sở Quốc Công Phủ đều nói như vậy.
Tâm tình ba người đang quỳ bê dưới vốn đang hả hê vui sướng nhưng không nghĩ đến Sở Lưu Nguyệt bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, ngay lập tức đem tình thế bất lợi đẩy về phía họ.
Sở Tiêm Tiêm vốn là người nóng nảy, mặc dù không phải viên Minh Châu trong Hoàng Thất nhưng cũng là đích nữ Phủ Quốc Công chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy nên sớm đã quên nơi đây chính là Cảnh Ninh Cung của Thái Hậu nương nương, lập tức lớn giọng mắng Sở Lưu Nguyệt:
- Sở Lưu Nguyệt, ngươi thật to gan cũng dám hồ ngôn loạn ngữ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Lời nói của Sở Lưu Nguyệt rõ ràng là đưa mẫu thân của nàng cùng Tam thẩm vào chỗ bất nghĩa, như vậy thì cả Kinh Thành sẽ biết mẫu thân nàng là một Phu Nhân Quốc Công Phủ mà ngay cả gia sự cũng xử lý không tốt, còn có Tam thẩm vẫn có tiếng ôn nhu, thiện lương, nay thanh danh cũng bị mất hết.
Diệp Thị này thường ngày luôn tặng nhiều đồ cho Sở Tiêm Tiêm cho nên Sở Tiêm Tiêm tất nhiên muốn bảo hộ bà ta.
Sở Tiêm Tiêm giống như một nữ nhân chanh chua ở trước mặt tất cả mọi người mắng ầm ĩ khiến cho rất nhiều người có mặt trong yến tiệc đều nhíu mày nhìn nàng.
Thái Hậu cùng Hoàng Thượng là hai trong số những người không hài lòng đó, sắc mặt họ lại càng thêm khó coi.
Trước mặt Thiên Tử đâu có chỗ cho Sở Tiêm Tiêm nói chuyện, Tần Thị tất nhiên là biết rõ đạo lý này, bà ta nhanh chóng kéo nữ nhi sang một bên, vội vàng thỉnh tội:
- Thần phụ xin Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng tha thứ, là do Tiêm Tiêm quá lỗ mãng.
Đây không phải là Sở Lưu Nguyệt thất lễ mà là Sở Tiêm Tiêm thất lễ trước, sắc mặt Phu Nhân Phủ Quốc Công Tần Thị càng tái nhợt. Sở Tiêm Tiêm cũng không phải người quá ngu ngốc, nghe được lời của mẫu thân, lại nhớ nơi tổ chức yến hội là Cảnh Ninh Cung của Thái Hậu, trong yến hội này bao nhiêu con mắt đều đang nhìn chằm chằm nàng. Mà nàng, đường đường là đích nữ Phủ Quốc Công lại giống như dân đen trên phố làm náo loạn khắp nơi, thế này thì sau này nàng làm sao có thể lập gia đình được đây?
Sở Tiêm Tiêm vừa nghĩ vậy thì hận không thể bổ nhào qua cắn Sở Lưu Nguyệt một ngụm. Trước kia thấy nàng ta nhu nhược yếu đuối nên nàng mới buông tha cho nàng ta. Nhưng không nghĩ tới hôm nay nữ nhân này lại đánh ngược lại các nàng.
Sở Lưu Nguyệt không để ý tới Sở Tiêm Tiêm, ngược lại nàng nhìn về phía Diệp Thị.
Lúc này đôi mắt bà ta như biến thành một loại kịch độc, giống như chỉ cần có người đến gần bà ta sẽ lập tức bị độc phát mà chết. Nhưng tiếc rằng Sở Lưu Nguyệt lại không sợ, nàng chậm rãi bước lên phía trước vài bước, dẫn Thạch Lựu quỳ gối xuống, dịu dàng hướng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng cầu tình.
- Lưu Nguyệt kính xin Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương không nên trách tội mẫu thân. Kỳ thật những sự việc này không phải do mẫu thân sai, đều tại Lưu Nguyệt quá nhu nhược vô dụng, đường đường là đích nữ Phủ Quốc Công mà luôn để cho người khác ức hiếp, ngay cả cơm ăn áo mặc đều không có. Mẫu thân không có cắt xén những thứ này của Lưu Nguyệt, chỉ là những nô tài xảo trá trong phủ ức hiếp Lưu Nguyệt. Hơn nữa đến ngày phát nguyệt ngân* cùng quần áo mới, chúng muội muội đều tới chiếm đoạt. Những chuyện này cũng không liên quan đến mẫu thân, mẫu thân có thể có tội gì đây?
*nguyệt ngân: bạc hàng tháng.
Thanh âm lạnh nhạt của Sở Lưu Nguyệt giống như làn gió mát thổi qua yến tiệc, nhưng chỉ cần nghe cẩn thận sẽ càng phẫn nộ.
Sở Lưu Nguyệt lấy lui làm tiến để đả động tâm tư của người khác, khiến trong lòng tất cả mọi người đều hiểu được, đường đường là Phu Nhân làm sao có thể không biết những việc này? Rõ ràng là Diệp Thị ngấm ngầm động tay động chân, bằng không những nô tài, thứ nữ kia làm sao có can đảm làm như vậy? Thật sự đáng hận, trong yến hội không ít người trừng mắt nhìn Diệp Thị.
Chẳng những là tất cả Cáo Mệnh Phu Nhân mà ngay cả Phu Nhân của Diệp Nam đại tướng quân cũng nhìn Diệp Thị với ánh mắt thiếu thiện cảm. Một muội muội như vậy thật khiến Diệp Gia cảm thấy hổ thẹn.
Mặt Diệp Thị hết chuyển từ đen lại sang trắng, tư vị trong lòng cũng chỉ có bà ta tự biết.
Không ngờ tiểu tiện nhân này có thể dễ dàng đánh mình một vố đau như vậy, lại còn hào phóng đứng ra xin cho mình. Chỉ sợ là tất cả mọi người có mặt tại đây đều cho nàng ta thành nữ nhân rộng lượng, lương thiện, còn mình thì trở thành kế mẫu giả nhân giả nghĩa. Tuy nàng ta đang cầu tình cho mình, nói ác nô xảo trá trong phủ làm nhưng trên thực tế không một người nào có mặt ở đây cho rằng nô tài trong phủ ức hiếp chủ tử. Những nô tài kia đều xem sắc mặt của chủ tử mà làm việc, ai mà lại không nghĩ ra rằng tất cả những sự tình trong Sở Phủ nhất định là do mình âm thầm cho phép.
Diệp Thị cắn răng cũng không dám nhúc nhích, ngược lại Tần Thị ở phía trước lập tức đón nhận, hướng chủ thượng dập đầu;
- Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, bình thường Tam đệ muội luôn phải xử lý nhiều việc quan trọng trong phủ nên không quản lý được tất cả mọi việc cũng là chuyện thường, xin Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương đừng trách tội muội ấy. Sau khi về phủ nhất định muội ấy sẽ chỉnh đốn thật tốt những nô tài kia.
Sở Lưu Nguyệt lại tiếp lời Tần Thị:
- Nếu Thái Hậu cùng Hoàng Thượng muốn trách phạt mẫu thân thì xin trách phạt luôn cả Lưu Nguyệt, đừng trách mẫu thân cùng Đại bá mẫu.
Trong yến hội, mọi người nhìn qua một lượt những người liên quan đến việc này, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Sở Lưu Nguyệt. Vị đích nữ Phủ Quốc Công này gần đây cũng là nhân vật nổi danh ở Kinh Thành. Nghe nói nàng thay đại tỷ xuất giá, gả cho Tĩnh Vương Gia Phượng Ngâm, sau lại bị hưu ngay ngày đại hôn, ai cũng nói nàng là một nữ tử vô năng. Bây giờ xem ra đồn đãi đều là bịa đặt a, có lẽ... những lời đồn này cũng là do Diệp Thị truyền ra.
Một khi trong lòng đã có nghi ngờ, cho dù là chuyện gì cũng khiến người ta bắt đầu liên tưởng, càng nghĩ mọi người càng khinh thường Diệp Thị.
Đối với kết quả hôm nay Sở Lưu Nguyệt cảm thấy vô cùng hài lòng, vốn là nàng cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt Diệp Thị. Với thân phận của Diệp Thị, Hoàng Thượng sẽ không nhúng tay vào việc này, còn Thái Hậu nhiều nhất cũng chỉ trách mắng bà ta một trận, cũng không làm bà ta quá khó xử. Trong khi danh khí Diệp Gia đang tăng cao, làm sao Thái Hậu có thể làm người của Diệp Gia quá mất mặt đây?