Ông ta độc ác với người ngoài, với người nhà còn độc ác hơn. Quán ăn hàng xóm bị Lâm Đống Quang làm cho phá sản, danh tiếng tốt đẹp mà ông cụ Lâm tích góp nhiều năm đều bị đứa con trai này phá hủy sạch sẽ.
Tất cả mọi người đều cho rằng, tai nạn lần này là ông trời đến thu ông ta đi, ác giả ác báo.
Mẹ con nhà họ Khương đương nhiên cũng cảm thấy hả dạ. Tay của Khương Đại Hỉ chính là bị Lâm Đống Quang làm bị thương, vì chuyện này, gia đình họ đã chịu rất nhiều khổ cực.
Không còn hàng xóm xấu xa như vậy nữa, họ sống ở đây cũng yên tâm hơn nhiều.
Tâm trạng thoải mái, Khương Đại Hỉ đề nghị làm một cuộc tổng vệ sinh cho gia đình.
Tay cô không thể nâng vật nặng, không thể quá mệt nhọc. Khương Tiểu Thiền chủ động tham gia vào đội ngũ dọn dẹp lớn, cùng chị gái bận rộn lên xuống.
Hai chị em bắt đầu dọn dẹp từ sáng, dọn mãi không hay đã đến chập tối. Mạnh Tuyết Mai tan làm về nhà, hai chị em chỉ còn lại một phần gác mái chưa dọn dẹp.
Khen ngợi không ngớt về thành quả dọn dẹp, mẹ buộc tạp dề vào đi nấu cơm cho họ.
Hôm nay bầu không khí trong nhà rất tốt, thời cơ cũng thích hợp. Khương Tiểu Thiền kéo ra chiếc hòm đựng quần áo của mình, cô bé nói với Khương Đại Hỉ: “Chị ơi, có thể giúp em lấy quần áo trong hòm ra, treo vào tủ được không?”
“Được thôi.”
Khương Đại Hỉ nhận lời ngay, không nghĩ sâu xa về ý nghĩa trong hành động của em gái. “Vậy chị phải sắp xếp lại quần áo của chị trước, mới có thể dọn chỗ cho em.”
Trong lúc xếp lại quần áo, Khương Đại Hỉ chợt nhớ ra một việc khác – Cô nên mua áo ngực có mút giống như các bạn nữ cùng lớp.
Hiện tại, cơ thể cô đã phát triển, nhưng áo ngực trong tủ vẫn là kiểu của học sinh tiểu học.
Khi ăn tối, Khương Đại Hỉ nói chuyện này với mẹ. Mạnh Tuyết Mai lúc đầu còn chưa phản ứng kịp. Cho đến khi Khương Đại Hỉ nói rất cụ thể, bà mới nhận ra muộn màng: Con gái bây giờ không còn là đứa trẻ nữa, mà là một thiếu nữ có đường cong cơ thể.
Bà hứa với Khương Đại Hỉ, tuần sau sẽ cho cô tiền mua áo ngực.
Sau bữa tối, chị gái đi tắm.
Tủ quần áo đã trống một nửa, em gái chỉ cần tự mình bỏ quần áo vào là được.
Trong khi Khương Tiểu Thiền đang bận rộn gấp quần áo cho gọn gàng, cô bé nghe thấy tiếng bước chân của mẹ lên lầu.
Không dừng động tác, Khương Tiểu Thiền lấy từng món quần áo ra, lén lút nhét vào tủ, như thể nhét xong thì họ sẽ không đuổi cô bé đi được nữa.
“Tiểu Thiền……” Mẹ gọi cô bé, giọng điệu cẩn thận, khách sáo: “Con cần gì không? Chị con muốn mua áo lót, con có muốn mua gì không? Con có thể nói với mẹ.”
Khương Tiểu Thiền cảm thấy sợ hãi trong lòng. Rõ ràng mẹ nói những lời tốt đẹp, nhưng rơi vào tai cô bé lại có ý nghĩa khác.
– Gia đình nghèo khó, không có tiền dư dả, bình thường họ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
– Sự tốt bụng bất thường này, có phải có nghĩa là qua hết kỳ nghỉ hè, cô bé sẽ bị gửi đi?
Quay đầu nhìn mẹ, mũi Khương Tiểu Thiền cay xè.
Nghĩ đến việc phải trở về nhà bác, nước mắt cô bé sợ hãi lăn xuống ngay lập tức.
“Con không muốn gì cả. Mẹ ơi, con có thể ở lại nhà không ạ?”
Chỉ một câu ngắn ngủi, Khương Tiểu Thiền nói mà nấc nghẹn, thở không ra hơi, cô bé khóc đến nỗi cả người run rẩy.
Mạnh Tuyết Mai đến lau nước mắt cho cô bé, cô bé càng khóc dữ dội hơn.
Trong cảm xúc vô cùng phức tạp và hoảng loạn, Khương Tiểu Thiền biết rõ, cuộc đối thoại này là cơ hội duy nhất cô bé có thể tranh thủ.
Lấy hết can đảm, cô bé sẵn sàng mổ xẻ vết thương đẫm máu, đổi lấy sự thấu hiểu của mẹ.
“Con có lý do không muốn đến nhà bác, con có thể nói cho mẹ biết tại sao…”
Vượt qua bùn lầy, vượt qua nỗi sợ hãi, Khương Tiểu Thiền nhỏ bé đã chọn sự thẳng thắn, đem nỗi đau của mình phơi bày dưới ánh mặt trời.
Nhưng, lời kể của cô bé chưa kịp bắt đầu thì đã bị ngắt lời.
“Không, không cần, con không cần nói.”
Mạnh Tuyết Mai né tránh ánh mắt, bà vội vàng đưa ra sự bù đắp mà con gái khao khát, kết thúc chủ đề.
“Con có thể ở lại, mẹ cũng định như vậy. Mẹ sẽ nghĩ cách, thế nào cũng có cách mà.”
Nước mắt ngừng rơi.
Sự phẫn nộ trong mắt Khương Tiểu Thiền bị đè nén xuống, thay vào đó là sự bối rối.
“Nhưng mà, mẹ ơi, con vẫn rất muốn nói cho mẹ biết những trải nghiệm hai năm qua, trong lòng con có rất nhiều uất ức.”
“Quên đi, Tiểu Thiền.”
Chưa chuẩn bị tâm lý để nghe sự thật, Mạnh Tuyết Mai thậm chí còn cảm thấy sợ hãi sâu sắc về nó. Lời tố cáo của Khương Tiểu Thiền về những tổn thương, cũng chính là lời tố cáo đối với bà. Mạnh Tuyết Mai sử dụng chiến lược thường dùng khi đối mặt với khủng hoản – trốn tránh.
“Những chuyện buồn thì đừng nhắc lại nữa, lại buồn thêm một lần nữa. Con là bảo bối của mẹ, là Khương Tiểu Thiền trong sáng đáng yêu nhất, vui vẻ thông minh nhất, con vẫn giống như trước đây, mẹ con mình vẫn giống hệt hai năm trước, được không? Những chuyện khó chịu, mẹ con mình không nói nữa, được không?”
Ngước mắt nhìn mẹ, Khương Tiểu Thiền như hiểu ra ý của bà.
Cô bé lí nhí hỏi: “Mẹ có phải nghĩ rằng, con bây giờ rất đáng xấu hổ không?”
Mạnh Tuyết Mai rất kiên quyết phủ nhận: “Không phải, mẹ không nghĩ vậy. Nhưng con có thể chấp nhận việc mẹ không muốn nghe không?”
Khương Tiểu Thiền không nói gì.
Thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Tuyết Mai vội vàng kết thúc chuyện này.
“Đợi một thời gian nữa, khi dư dả hơn, mẹ sẽ đưa con đến chỗ Thầy Giả để xua đuổi tà ma, con cũng đi thắp nhang, cầu Thầy bảo vệ bình an. Không sao đâu, cục cưng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Mở rộng vòng tay, bà cố gắng đến gần con gái.
Khác với lần trước, Khương Tiểu Thiền không phản ứng dữ dội bật ra khi có tiếp xúc cơ thể với bà.
Mạnh Tuyết Mai ôm chặt cô bé, đứa trẻ trong lòng ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ.
Nhìn chằm chằm vào ánh đèn vàng vọt trên trần nhà, Khương Tiểu Thiền lại một lần nữa thất thần.
Bài học mẹ dạy cho cô bé, trước đây cô bé đã biết rồi: Hóa ra, cách giải quyết nỗi đau rất đơn giản. Nhắm mắt lại, bịt miệng lại, hãy quên đi. Như thể nó chưa từng xảy ra vậy, hãy quên đi.
Linh hồn thoát xác ẩn vào trong đèn, nó đặt câu hỏi với cái vỏ trống rỗng của cô bé.
“Khương Tiểu Thiền, em có thể ở bên cạnh mẹ và chị, ước nguyện đã thành. Em không biết đủ sao? Em đang không vui chuyện gì vậy?”
“Không biết… Em cảm thấy… rất cô đơn.”
Những điều xấu phải chịu đựng là tổn thương lần đầu; bịt miệng cô bé không cho nói ra là tổn thương lần hai. Hai lần tổn thương này đủ để bít kín lối thoát của cô bé, khiến trái tim cô bé rơi xuống địa ngục vô gian.
Thật cô đơn, trái tim nói.
Mẹ không muốn đến gần trái tim này, mẹ không muốn lắng nghe cảm xúc của nó.
Chỉ có gỡ bỏ trái tim bị làm bẩn này, mới có thể làm cục cưng của mẹ.
Vậy thì hãy vứt bỏ trái tim duy nhất của mình đi.
Khương Tiểu Thiền cho rằng, trái tim của cô bé, vĩnh viễn sẽ không thể được ai nhìn thấy nữa.
*
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Khương Đại Hỉ đều có một cuộc trò chuyện riêng với mẹ và em gái.
Mạnh Tuyết Mai nghiêm túc bàn bạc với cô về chuyện để Khương Tiểu Thiền ở lại.
Khương Đại Hỉ đồng ý.
Nhận ra sự lo lắng của mẹ về kinh tế, Khương Đại Hỉ nói: “Mặc dù hiện tại số tiền mẹ con mình nhận được mỗi tháng chỉ đủ để sống, nhưng thêm một Khương Tiểu Thiền thực ra cũng không tốn kém bao nhiêu. Quần áo, sách vở, em ấy đều có thể dùng những thứ con thải ra, chỉ là mỗi ngày thêm một miệng ăn thôi. Ở cửa hàng của cô Tào, lúc rảnh con có thể đến giúp thêm, tăng thêm một chút thu nhập. Bây giờ là kỳ nghỉ hè, con có thể đi tìm việc làm thêm, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ba mẹ con mình sống chung, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
Vẻ tự tin tràn trề của con gái lớn khiến Mạnh Tuyết Mai có thêm chút can đảm.
“Đại Hỉ, con gái ngoan của mẹ. Thật sự đã lớn rồi, con con suy nghĩ hơn cả mẹ.”
Khương Đại Hỉ vui đến nỗi không khép miệng lại được, cô thích được mẹ khen như vậy. Bản thân là chị cả trong nhà, vốn dĩ nên cùng mẹ chia sẻ gánh nặng gia đình, đứng phía trước em gái.
“Còn suy nghĩ của Khương Tiểu Thiền thì sao? Em ấy có muốn ở lại quê không? Có cần con nói chuyện với em ấy không?”
“Không cần đâu, Tiểu Thiền muốn ở lại, mẹ đã nói chuyện với con bé rồi.”
Mạnh Tuyết Mai nói một cách mơ hồ: “Ở nhà bác, con bé sống không được vui vẻ lắm.”
“Hả? Không vui ư? Sao em ấy không nói với con. Tại sao vậy?” Khương Đại Hỉ hỏi dồn dập.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là…”
Mạnh Tuyết Mai xoa xoa thái dương đang nhức nhối, ngăn cản cảm xúc của mình tuôn ra ngoài.
Bà tạm thời bịa ra một lời nói dối: “Học hành ở thành phố quá căng thẳng, Khương Tiểu Thiền rất khó thích nghi.”
Khương Đại Hỉ không nghi ngờ lời của Mạnh Tuyết Mai, nhưng rõ ràng cảm nhận được sự ưu sầu mà mẹ bộc lộ.
Vì vậy, cô trực tiếp hỏi: “Mẹ đang buồn phải không?”
Lần này, Mạnh Tuyết Mai nói thật với con gái: “Haiz, hai năm đến thành phố này, chắc chắn Tiểu Thiền đang trách mẹ. Mẹ sợ sau này quan hệ mẹ con với con bé sẽ có rào cản, không thân thiết nữa, trong lòng mẹ lo lắng lắm.”
“Không đâu, Khương Tiểu Thiền nó…” Nói được một nửa, Khương Đại Hỉ dừng lại.
Cô không thể đảm bảo em gái nghĩ gì, ai cũng thấy rõ Khương Tiểu Thiền từ thành phố về tính tình đã trở nên kỳ lạ.
Khương Đại Hỉ chỉ có thể đảm bảo về bản thân mình: “Dù Tiểu Thiền có trách mẹ một thời gian nhưng nhà mình vẫn còn có con mà. Con sẽ thân thiết với mẹ, con sẽ không thay đổi đâu, mẹ đừng buồn.”
Mạnh Tuyết Mai vô cùng cảm động.
“Đại Hỉ, con gái ngoan. May là mẹ còn có con.”
Nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái lớn, vuốt ve lấy chúng, trái tim bất an của bà cuối cùng cũng yên ổn lại.
Khương Tiểu Thiền tắm xong trở về, phát hiện chỗ nằm của mình đã bị dỡ bỏ.
Gối và chăn đều được chuyển lên giường.
Khương Đại Hỉ ngồi bên mép giường, cô khoanh tay, tư thế như muốn nói chuyện với em gái.
“Chị?” Khương Tiểu Thiền hơi e dè với việc trò chuyện.
Khương Đại Hỉ lấy khăn lông ra, sau đó vỗ vỗ lên giường: “Lại đây, chị giúp em lau khô tóc. Em thích học theo chị, cả thói quen để tóc ướt cũng học, không sợ đau nửa đầu à?”
Khương Tiểu Thiền từ từ di chuyển lại rồi ngồi xuống bên cạnh chị.
Khăn lông phủ lên đầu cô bé, Khương Tiểu Thiền dùng móng tay cào vào lòng bàn tay.
Đây là chị gái, cô bé tự nhủ. Cố gắng kìm nén xung động muốn đẩy chị ra, Khương Tiểu Thiền nín thở.
“Chị nghe mẹ nói rồi, thực ra chị cũng đoán được từ lâu mà.” Khương Đại Hỉ xoa đầu em gái, động tác không thể gọi là dịu dàng.
Không biết mẹ đã nói gì với chị, Khương Tiểu Thiền không lên tiếng.
“Chị thấy em về nhà, luôn mặc áo dài tay của đồng phục không chịu thay, còn làm bài tập liên tục, cảm giác em chắc chắn đã bị áp bức. Không ngờ, em ở thị trấn nhỏ của chúng ta là thần đồng, đến thành phố lớn cũng vất vả. Có phải học không theo kịp không? Trước đây gọi điện cho em, có phải vì em học quá bận nên không có thời gian nghe máy? Bác trai và bác gái khó tính quá, coi em như cỗ máy học tập rồi.”
Thì ra đây là lý do mẹ đưa ra, Khương Tiểu Thiền ghi nhớ.
“Ừm, học hành. Học quá nặng.” Cô bé trả lời với giọng điệu không chút thay đổi, đồng ý với lời chị.
Khương Đại Hỉ bênh vực em gái: “Người giàu thật quá đáng, không coi người ta là người mà. Nhà họ có yêu cầu học tập nghiêm ngặt đến mức nào chứ? Ép em thành ra thế này. Họ không phạt em chứ, không đạt được bao nhiêu hạng thì không cho ăn cơm? Chị thấy em gầy đi nhiều lắm.”
“Đúng vậy, họ rất quá đáng.” Khương Tiểu Thiền dưới lớp khăn không biểu lộ cảm xúc.
“Về nhà tốt hơn. Chúng ta nghèo một chút, nhưng cuộc sống tự do tự tại mà. Sau này, có chị che chở cho em, không ai có thể bắt em nhịn đói đâu. Em có thể học thì học, không học được thì đi làm.”
Khương Đại Hỉ hiếm khi dịu dàng như vậy, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không quen.
Tuy nhiên, cô vẫn kiên trì nói hết những điều muốn nói.
“Hai năm qua khổ cực rồi. Đồ đáng ghét, chào mừng em về nhà.”
Khăn lông được lấy ra khỏi đầu. Khương Tiểu Thiền ngước mắt lên, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của chị gái.
Chị gái giống như một thiên thần sống trong mặt trời.
Sự tốt đẹp của chị, vô cùng thuần khiết, rực rỡ chói lọi.
Cơ thể căng thẳng của Khương Tiểu Thiền vô thức thả lỏng, cô bé cũng đáp lại bằng một nụ cười chân thành.
“Này. Sau này lại phải chia cho em một nửa mọi thứ rồi, phiền phức thật.”
Nhanh chóng quay lại trạng thái không hợp với em gái, Khương Đại Hỉ dùng khuỷu tay huých huých em gái, ra hiệu cô bé di chuyển khỏi mép giường.
“Tóc đã lau khô rồi, em ngủ bên kia đấy, đừng chiếm chỗ của chị.”
“Vâng.”
Khương Tiểu Thiền ngạc nhiên phát hiện, cô bé không còn sợ hãi sự chạm vào từ chị gái nữa.