Cô không nhận ra rằng mong muốn được đến thành phố lớn của mình lại tăng lên thêm vài phần.
Vài ngày sau, dù thỉnh thoảng Khương Đại Hỉ vẫn còn nhớ đến cuộc trò chuyện hôm đó, nhưng cô đã không còn nhớ rõ được khuôn mặt của Tề Thụ nữa.
Cuộc sống của họ lại xảy ra một chuyện lớn khác: Ông nội của Lâm Gia qua đời rồi.
Cụ ông ra đi trong sự đồng hành của Lâm Gia, ông ra đi rất an lành, không chịu chút đau đớn nào.
Nhà họ Lâm vừa mới tổ chức xong một đám tang, lại phải chuẩn bị cho một đám tang khác.
Người trong thị trấn bàn tán xôn xao: Thật chẳng may mắn gì cả.
Người duy nhất còn lại trong nhà là một thiếu niên mới 15 tuổi. Lâm Gia không còn người thân nào, nhưng lại phải đối mặt với cả đống rắc rối cần phải giải quyết — những khoản nợ nặng lãi mà bố cậu đã vay, tiền vay để chữa bệnh cho ông nội, những kẻ đòi nợ sẽ không bỏ qua cho người thân chỉ vì họ đã qua đời.
Các chủ nợ nhìn Lâm Gia chằm chằm, sợ cậu chạy mất thì họ không lấy lại được tiền.
Họ tự cho mình là đúng, cho rằng Lâm Gia chắc chắn đã thừa kế di sản từ ông nội, căn nhà cũng là của cậu, vậy thì sao lại không chịu trách nhiệm trả nợ.
Thực ra người tinh mắt đều biết rằng, ngôi nhà nhỏ tồi tàn ở thị trấn này căn bản không đáng giá là bao.
Ông nội Lâm bệnh tật lâu năm, bố cậu Lâm Đống Quang lại phá gia, gia sản của họ đã bị vét sạch từ lâu.
Dù bị chủ nợ đòi ráo riết như vậy, Lâm Gia cũng không có ý định bán ngôi nhà cũ.
Đây là nhà của ông nội, là di vật mà ông nội đã giao phó cho cậu, Lâm Gia sẽ ở lại đây để bảo vệ nó.
Vì không có tiền, lễ tang của ông nội Lâm được tổ chức một cách đơn giản.
Lúc còn sống, nhà hàng mà ông nội cậu quản lý kinh doanh rất phát đạt, nhưng sau khi qua đời lại chẳng có mấy người đến viếng thăm.
Khương Đại Hỉ và Lâm Gia thân thiết với nhau, cô dẫn theo em gái sang nhà hàng xóm để tiễn biệt ông nội Lâm lần cuối.
Khương Tiểu Thiền cúi chào mấy lần trước linh cữu ông nội Lâm, đặt bên cạnh quan tài một bó hoa nhỏ hái từ bên hồ.
Cô bé vẫn còn nhớ những món ăn ngon ở nhà hàng xóm, nhớ cả hình ảnh bận rộn của ông nội Lâm trong tiệm, vật còn người đã mất dường như chỉ trong chớp mắt.
Khương Đại Hỉ cũng có cảm nhận tương tự với em gái, nhưng nỗi buồn của cô thể hiện rõ ràng hơn. Nhìn vào dung nhan cuối cùng của ông nội Lâm, cô đau lòng khóc thành tiếng.
Lâm Gia là người duy nhất mặc tang phục đứng trước linh cữu.
Cậu trông gầy hơn nhiều, dưới mắt thâm quầng, có lẽ gần đây không ngủ ngon.
“Gia Gia, mình lo cho cậu lắm.” Khương Đại Hỉ lau nước mắt, kéo tay áo cậu: “Đợi tang lễ ông nội xong, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Lâm Gia gật đầu.
Trước khi chị em nhà họ Khương rời khỏi đám tang, Khương Tiểu Thiền cũng chạm mặt Lâm Gia.
Chị gái đang thắp nhang cho ông nội Lâm, Khương Tiểu Thiền bước ra ngoài, cô bé liếc nhìn bức di ảnh của Lâm Đống Quang treo trên tường.
Chỉ cần nhìn thấy bức ảnh đó thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
Thấy gương mặt hung ác đó, Khương Tiểu Thiền đột nhiên nhớ lại đêm hôm ấy, hồ không gió, tiếng nước ùng ục vang lên bên tai, cô bé khó chịu xoa xoa tai.
Khi quay đầu lại, cô bé đâm sầm vào Lâm Gia.
Hai người nhìn vào mắt nhau, không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào nhau ba giây.
Rồi, cả hai đồng loạt dời ánh mắt đi.
Bề ngoài Khương Tiểu Thiền có vẻ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay cô bé lại đầy mồ hôi.
Nói thật lòng, cô bé rất sợ cậu.
Mọi người ở đó đều nghĩ rằng Lâm Gia yếu đuối, đáng thương, bi thương, bất lực, nhưng Khương Tiểu Thiền đã từng thấy một khía cạnh khác của cậu. Cô bé không nói với ai về chuyện đêm đó, cũng hy vọng cậu biết rằng cô bé sẽ giữ bí mật.
Khương Tiểu Thiền thầm nghĩ: Sau này vẫn nên nước giếng không phạm nước sông, giữ khoảng cách với anh ấy thì hơn.
Chiều hôm tang lễ.
Khương Đại Hỉ và Lâm Gia gặp nhau ở chỗ cũ.
Phía sau nhà họ có một tòa nhà cũ chờ dỡ bỏ, người dân đã dọn đi hết, sân thượng trống trải.
Dựa vào lan can trên sân thượng có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn vàng óng phía xa xa, phong cảnh của cả thị trấn thu gọn vào tầm mắt.
Khương Đại Hỉ mang theo một cây kem ống, cô bẻ đôi rồi chia cho Lâm Gia.
Cậu không khách sáo, nhận lấy: “Sau này cậu đừng mua nữa, đổi lại mình mời cậu ăn.”
“Ừm.” Khương Đại Hỉ cắn lấy cây kem, hương vị trái cây tươi mát, nước ngọt ngào tan chảy trong miệng.
Cô cố tình mua vị dưa lưới. Có lẽ ngay cả Lâm Gia cũng không để ý, cậu luôn chọn đồ ngọt có vị này, cô Khương Đại Hỉ tinh ý đã nhận ra điều đó.
Nhìn gương mặt nghiêng của cậu, trong lòng cô dâng lên chút xót xa, Khương Đại Hỉ dường như vô tình mở miệng, vì quá nhanh đi vào chủ đề chính, hoàn toàn không giấu được sự quan tâm của mình.
“Gia Gia à. Mình nghe thầy Lưu nói một chuyện, không biết có thật không. Thầy ấy nói cậu không định học cấp ba nữa.”
Lâm Gia giọng điệu nhẹ nhàng: “Đúng vậy, sau này không đi học nữa.”
“Xem thử có xin được trợ cấp không?” Khương Đại Hỉ lập tức nghĩ cách cho cậu: “Còn nữa, cậu học giỏi, chắc chắn sẽ nhận được học bổng, thử hỏi thầy cô cấp ba xem sao?”
Cậu chỉ cười mà không nói.
Khương Đại Hỉ biết khó khăn của Lâm Gia. Với hoàn cảnh của cậu, trở lại trường học là một điều xa xỉ.
Cô chỉ cảm thấy thật tiếc nuối. Khương Đại Hỉ cúi đầu, cô khẽ nói nhỏ: “Không chỉ thầy Lưu, tất cả thầy cô đều tiếc cho cậu. Thành tích học tập của cậu tốt như vậy, là học sinh đứng đầu trường chúng ta nhiều năm liền. Thầy Lưu nói cậu là học trò thông minh nhất mà thầy ấy từng dạy, cậu nhất định có thể thi đỗ khỏi thị trấn nhỏ này, lên thành phố học ở một trường đại học tốt.”
Kem ống chưa ăn hết, lớp vỏ kem rịn ra những giọt nước nhỏ, rơi xuống, giống như những giọt nước mắt chảy trên lan can.
“Không cần tiếc cho mình. Lên đại học, sau khi tốt nghiệp cũng phải tìm việc kiếm tiền; mình đã sớm hơn các bạn một bước, đã tìm được việc làm rồi, sắp tới sẽ bắt đầu kiếm tiền.”
Giọng nói thật đứng đắn, cậu nhìn về phía ánh chiều tà, như thể chẳng quan tâm gì cả.
“Được thôi. Vậy thì mình không tiếc cho cậu, mình tiếc cho chính mình.”
Cô thực sự ghét điểm này của Lâm Gia, lúc này mà cậu vẫn giữ thái độ nhàn nhạt như vậy. Cô đến để nghe cậu tâm sự, để cậu bộc lộ sự yếu đuối, cuối cùng lại là cô bộc lộ sự bất an nhiều hơn.
“Gia Gia, sau này đến trường không gặp được cậu nữa, mình sẽ rất khó thích ứng.”
Lâm Gia ấm áp trấn an: “Cậu tan học về nhà là sẽ gặp mình ngay mà, nhà mình gần nhau như vậy, cậu có thể đến chơi với mình bất cứ lúc nào.”
“Không giống nhau đâu! Không có cậu ngồi bên cạnh làm bạn cùng bàn, không có cậu giảng bài cho mình, không thể làm bài tập với cậu, không thể đi thư viện với cậu, sau giờ tan học chúng ta không thể cùng nhau về nhà, cũng không ai đi bộ với mình vào ban đêm nữa.”
Bị hình ảnh tự mình miêu tả làm cho buồn bã, Khương Đại Hỉ không kiềm được, lộ ra cảm xúc chân thật.
“Không có cậu, mỗi ngày mình sẽ rất buồn và cô đơn. Không có cậu, mình không quen được, cậu hiểu không?”
Một cô thiếu nữ nhút nhát, nói được đến mức này, cô nghĩ rằng đã chẳng khác gì tỏ tình rồi. Hai gò má nhuộm sắc hồng, tim Khương Đại Hỉ loạn nhịp, cô lén lút nhìn cậu, chờ đợi phản hồi.
Nhưng đáp án của Lâm Gia lại tương đương với một lời từ chối.
“Việc học hay chuyện gì cần giúp đỡ, cậu cứ đến tìm mình, giống như trước đây ấy.”
Da mặt Khương Đại Hỉ mỏng, nghe cậu nói vậy, lòng tự trọng bị tổn thương.
Cô ấm ức đến đỏ cả mắt, vội lấy khăn tay nhỏ lau đi những giọt lệ bên khóe mắt.
Lâm Gia an ủi: “Đừng buồn, trong trường còn có rất nhiều bạn cũ, ai cũng thân thiết với cậu, cậu sẽ không cô đơn đâu. Hơn nữa, mình chỉ là không đi học nữa chứ có phải biến mất khỏi cõi đời đâu.”
Lời nói nhẹ nhàng đưa câu chuyện trở lại bình thường, Khương Đại Hỉ cũng tìm được cách xuống thang.
“Chỉ là, mình có chút sợ, sợ cậu sẽ dần dần xa mình thôi.”
“Nhà mình ở ngay đây, làm sao mà càng ngày càng xa được?” Cậu trêu lại.
Khương Đại Hỉ trừng mắt nhìn cậu.
“Mình hiểu ý cậu, Đại Hỉ.”
Lâm Gia nghiêm túc nói: “Quan hệ của chúng ta sẽ không xa cách đâu. Bao nhiêu năm qua, hai đứa mình luôn là bạn thân nhất. Tình bạn của chúng ta sẽ trường tồn mãi mãi, không gì có thể phá vỡ.”
Cô nghĩ: “Trường tồn mãi mãi nghe không khác gì trăm năm hạnh phúc.”
Lâm Gia cuối cùng cũng nói được câu tốt đẹp, tạm thời làm tâm trạng Khương Đại Hỉ đỡ hơn chút. Cả hai còn nhỏ, tương lai còn dài, cô tạm tha cho cậu lần này.
Khương Đại Hỉ hít mũi, cô trẻ con nói: “Thế thì cậu hứa không được kết bạn với ai tốt hơn mình đâu nhé.”
“Mình hứa.”
Làn gió mát mẻ buổi chiều thổi qua, nụ cười của Lâm Gia dịu dàng.
Trời dần tối.
Họ từ sân thượng đi xuống, Lâm Gia đưa Khương Đại Hỉ về nhà.
Vừa bước vào cửa, mắt tinh của Khương Tiểu Thiền lập tức phát hiện ra mắt chị đỏ hoe.
“Khương Đại Hỉ, chị khóc rồi.” Khương Tiểu Thiền khẳng định chắc nịch.
Khương Tiểu Thiền nhíu mày, cô bé đoán: “Chị đã nói chuyện với Lâm Gia về ông cụ à?”
Khương Đại Hỉ thay dép đi trong nhà, lơ đãng đáp: “Không phải, nói chuyện khác thôi.”
Cô uể oải bước lên tầng hai.
Khương Tiểu Thiền lặng lẽ quan sát chị gái.
Khương Đại Hỉ lấy cuốn vở nháp ra, lật đến trang cuối cùng rồi xé một trang đầy chữ.
Lúc này, Khương Tiểu Thiền gần như đoán được chị gái mình khóc vì điều gì.
Trên đường về nhà, Lâm Gia nhặt được chiếc khăn tay của Khương Đại Hỉ rơi trên đất.
Cậu mang đến trả lại, định gõ cửa thì cửa tự động mở ra.
Nói là mở, nhưng chỉ mở he hé một khe nhỏ.
Nửa khuôn mặt nghiêm túc, nửa con mắt đầy vẻ dò xét, thân mình cô bé núp sau cửa.
Nhìn Lâm Gia quay lại, Khương Tiểu Thiền như phòng bị kẻ trộm, thận trọng.
“Anh tìm…” Cậu chưa nói hết lời.
Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra nhanh đến mức thành ảo ảnh, nó vươn tới, giật lấy chiếc khăn tay từ tay cậu.
“Rầm ——!”
Tiếng đóng cửa lớn.
Cô bé đóng cửa mạnh đến nỗi như thể đang tát vào mặt cậu.
Lâm Gia đứng ngây ra tại chỗ.
Cậu nghe thấy tiếng chạy lộp bộp trong nhà.
Cứ như thể cậu sắp sử dụng phép thuật đi xuyên tường, sẽ đuổi vào phạt cô bé, Khương Tiểu Thiền chạy vèo lên tầng hai.
Hít một hơi sâu, Lâm Gia ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhỏ trên gác.
Đầu trùm chăn, Khương Tiểu Thiền đang đứng ở cửa sổ đó.
Cô bé bị cậu nhìn thấy rõ ràng.
“…”
“…”
Lâm Gia cười.
Khương Tiểu Thiền sợ hãi.