Chu Tiếu Đông muốn khuyên nhủ đôi câu, nhưng há miệng nửa ngày, lại phát hiện ngôn ngữ biến đi đâu hết cả.
Cậu chưa từng trải qua chuyện tổn thương tình cảm, nhưng vì đang chìm đắm trong biển tình ngọt ngào, nên có thể tưởng tượng được sự đau khổ của thất tình. Yêu thương ngọt ngào bao nhiêu, thất tình sẽ càng đau khổ bấy nhiêu, thậm chí còn đau khổ hơn gấp tỉ lần, mà những đau khổ này thì không thể nào an ủi được.
Chu Tiếu Đông vừa lo lắng vừa sốt ruột, lúc này Ngụy Vũ Thông đang đi mua bữa sáng không có ở kí túc xá, cậu không biết tìm ai than thở, chỉ có thể lượn quanh trong phòng.
Khang Phi ngủ dậy liền thấy bộ dạng này của Chu Tiếu Đông, một chốc lắc đầu, một chốc lại thở dài, ánh mắt dính chặt vào cửa phòng vệ sinh, đảo quanh phòng kí túc xá không ngừng, gã vô cùng khó hiểu hỏi: “Hành lang bên kia không có nhà vệ sinh sao?”
Bởi vì cửa phòng vệ sinh đóng kín, Khang Phi cứ nghĩ Chu Tiếu Đông muốn vào trong đó lắm rồi cơ. Mặc dù mỗi khu kí túc xá đều có nhà vệ sinh, nhưng mỗi tầng cũng chỉ có 1 cái mà thôi.
Chu Tiếu Đông liếc xéo gã một cái, sau đó tiếp tục đi lòng vòng.
Khang Phi chẳng hiểu gì cả gãi đầu, vừa khéo lúc này cửa nhà vệ sinh mở ra, Bạch Văn không chút sức sống đi ra khỏi đó, thấy sắc mặt Bạch Văn, Khang Phi kêu lên: “Móa! Hôm qua em vừa kết hôn, sao lại giống thất tình quá vậy? Em có soi gương thử không?”
Bạch Văn nhếch mí mắt lên, vô lực nhìn Khang Phi một cái, không trả lời câu hỏi của gã, mà lết chân đi tới ngồi xuống trước máy tính của mình, ngẩn người.
Khang Phi thăm dò nhìn Chu Tiếu Đông, Chu Tiếu Đông lại đang lo lắng nhìn bóng lưng của Bạch Văn.
Khang Phi: “…” Quả nhiên đã rời khỏi nơi này quá lâu rồi! Chẳng có chút ăn nhập tâm hồn nào ở đây cả.
Khi Ngụy Vũ Thông trở về, liền thấy trong bốn người ở kí túc xá, có đến ba người nét mặt khác nhau, duy chỉ có một tên đang ngủ say như lợn chết. Về việc ngủ như lợn của Hạ Vũ, anh đã chẳng có sức để rít gào nữa rồi.
“Tới đây ăn sáng đi nào.” Ngụy Vũ Thông đặt bánh bao hấp sữa đậu nành bánh quẩy xuống bên cạnh, gọi to, giống như không hề phát hiện không khí quỷ dị trong phòng.
Khang Phi ho khan một tiếng, Chu Tiếu Đông im lặng đi tới bên người Ngụy Vũ Thông, chọc chọc eo anh.
Ngụy Vũ Thông được gửi gắm hi vọng im lặng nhìn hai người, cuối cùng im lặng đến sau lưng Bạch Văn, vươn tay vỗ lưng cậu một cái.
Chu Tiếu Đông hét lên: “Anh làm gì thế!”
Khang Phi kinh ngạc nháy mắt một cái, im lặng nuốt trọn lời định nói vào bụng.
Bạch Văn phản xạ thẳng cứng người, quay đầu tức tối nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ.
Ngụy Vũ Thông nhìn ánh mắt thâm đen của cậu mà chọn mi, chỉ một ngón tay lên trời nói: “Ăn sáng.”
“… Vâng!” Bạch Văn định đứng dậy, Chu Tiếu Đông đã vội vàng mang bữa sáng đến trước mặt cậu.
Ngụy Vũ Thông, Bạch Văn, Khang Phi: “…”
Bạch Văn khẽ đảo tròng mắt, liếc thấy sắc mặt Ngụy Vũ Thông, bĩu môi, cười nhăn nhó, vươn hai tay ôm Chu Tiếu Đông, cực kì tội nghiệp kêu: “Anh họ~~~”
“Nào nào! Ngoan ~ ăn sáng trước đi.”
Bạch Văn thân mật cọ cọ cổ Chu Tiếu Đông, giống như con mèo nhỏ đang làm nũng, “Chả thích ăn.”
Chu Tiếu Đông đang định vỗ lưng để an ủi cậu một chút, nhưng bữa sáng trong tay ảnh hưởng đến hành động của cậu, nên cậu đành thẳng lưng, kiên nhẫn an ủi: “Không thích ăn cũng phải ăn, bữa sáng không ăn gì, sau này dễ bị đau dạ dày. Đau dạ dày…”
Ngụy Vũ Thông thấy Chu Tiếu Đông lải nhải không dứt, nhanh gọn kéo Bạch Văn ra, lại lấy một cốc sữa đậu nành, hai cái quẩy lên nhét vào tay cậu, uy hiếp: “Ăn!”
Bạch Văn ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt cực kì thất vọng: “… Anh rể họ, anh biến thành bá đạo rồi.”
Ngụy Vũ Thông quay đầu nhìn Khang Phi đang ngồi trên giường cố gắng nén cười, nói: “Cậu không ăn hả? Rửa mặt chưa?”
Khang Phi lập tức bật người dậy, nghiêm túc nói: “Ngay lập tức.” Có thể ngồi hóng hớt, nhưng nếu trở thành vật hi sinh thì không nên, vừa rồi Bạch Văn ôm Chu Tiếu Đông cọ cọ, vẻ mặt Ngụy Vũ Thông thật sự rất kì lạ! Hí hí.
Khang Phi đột nhiên cảm thấy ở kí túc xá, thật sự có rất nhiều trò vui.
Ngụy Vũ Thông nhẹ nhàng giải quyết hết bữa sáng của mình, nhưng bánh quẩy cùng sữa đậu nành của Bạch Văn thì dường như không được động vào, rốt cục anh không kiên nhẫn nữa, véo má Bạch Văn, để cậu chú ý đến sự có mặt của anh.
Bạch Văn chầm chậm giương mắt lên nhìn anh.
“Rốt cục em đang lo cái gì!” Ngụy Vũ Thông nhíu chặt lông mày.
Bạch Văn cúi đầu, nghịch cốc sữa đậu nành trong tay, vừa niết lại vừa đẩy nó, “em không lo lắng, chỉ tự hỏi ngày hôm qua sao anh ấy không tới, anh ấy không đến cướp hôn, ít nhất cũng nên online tặng quà chứ.”
Bởi vì lần kết hôn này, là do một tay Lộ Nam Minh thúc đẩy, Lộ Nam Minh không phải không rõ điều này! Thậm chí còn cố ý khiêu khích, Bạch Văn kích động, nguyên nhân chính cũng là muốn phát triển theo kịch bản của Lộ Nam Minh, muốn tự mình nhìn thấy kết quả.
Nếu hắn tới cướp hôn, vậy rõ ràng Lộ Nam Minh có tình cảm với cậu.
Nếu chỉ lặng lẽ tặng quà, vậy rõ ràng Lộ Nam Minh không hề có tình cảm với cậu, chỉ là tình cảm bạn bè bình thường, còn có một loại chính là cố gắng tách biệt quan hệ hai người.
Nhưng hắn không tới.
Ngụy Vũ Thông kì quái nhìn cậu, lại vươn tay xoa đầu cậu: “Không phải trước giờ em nhiều quỷ kế lắm sao? Chẳng lẽ vì yêu vào nên thành ngốc rồi?”
Bạch Văn: “…”
“Chẳng lẽ em không biết trên đời này còn có chuyện ngoài ý muốn hả?”
Bạch Văn đứng phắt dậy, vẻ mặt có chút trắng bệch.
Ngụy Vũ Thông vội vàng kéo cậu lại, “Chuyện ngoài ý muốn chưa chắc đã là chuyện xấu, em đừng vội. Lộ Nam Minh bây giờ ở đâu em biết không? Em định cứ vậy chạy đến kí túc xá của cậu ta hả?”
Bạch Văn ngẩn người, đột nhiên Khang Phi lên tiếng: “Em muốn tìm Lộ Nam Minh? Bây giờ cậu ấy không ở đây đâu.”
Ba người đồng loạt quay lại nhìn gã.
Khang Phi xấu hổ nói: “Sao thế?”
Bạch Văn lau mặt, để mình bình tĩnh lại, “Sao anh biết anh ấy không ở đây?”
“Cậu ấy hôm qua tiễn em họ về nhà, với tính cách khó chiều của em họ cậu ấy, hôm nay chắc chắn không ở trường được.” Khang Phi gặm hết một cái bánh bao, kiên nhẫn giải thích.
Ngụy Vũ Thông thấy Bạch Văn vẫn im lặng không mở miệng, giúp cậu hỏi: “Ý của cậu là hôm qua Lộ Nam Minh không online, là bởi vì bị em họ quấn lấy hả?”
Khang Phi nhìn Bạch Văn, khẽ híp mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bạch Văn mở to mắt, chăm chú nhìn gã: “Sao anh biết?”
Khang Phi rút một tờ giấy ăn ra, tao nhã lau khóe miệng, nhìn mắt Bạch Văn, cười có chút sâu xa.
Khang Phi không nói, Bạch Văn cũng không thể cạy miệng gã ra được, huống chi thêm một chiến hữu cũng không tồi, sau khi nghĩ thông, vẻ mặt ấm ức của Bạch Văn bị thổi sạch bay, xoay người liền nhảy nhót vào mạng.
Chỉ là trong lòng Bạch Văn, đã đẩy em họ Lộ Nam Minh lên địa vị kẻ thù số một rồi.
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Triệu tập tất cả xác chết mau bò dậy!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Sao không phải là tất cả mọi người?
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Ai biết có tồn tại sinh vật kì quái nào không chứ?
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Ví dụ xem nào?
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *gõ mõ* ~ Thương Hải huynh, anh không phải rõ ràng nhất sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thương Hải huynh, anh rốt cuộc là sinh vật gì đó! Xin đừng bò dậy linh tinh nha!
[Bang] [Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: Xin đừng bò dậy linh tinh nha +1
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Xin đừng bò dậy linh tinh nha +2
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Xin đừng bò dậy linh tinh nha +3
…
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: /(ToT)/~~
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: *run rẩy* ~ Thương Hải huynh, thấy anh dùng cái biểu cảm này, da đầu tui rụng lả tả luôn.
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Chuẩn không cần chỉnh!
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Nè ~ Mấy người !!!!
[Bang] [Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: Khụ khụ, Nhu Nhu, đây có phải do mới ngày thứ hai lên mạng, không tìm được chồng mình nên túm bậy lấy một kẻ hi sinh chứ?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tiếu Tiếu!
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *lé mắt* ~ Tiếu Tiếu, cưng với Thương Hải huynh khi nào thì gian díu với nhau thế?
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm phạt đó ~╭(╯3╰)╮
[Bang] [Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: ^_^ Hổng có gian díu đâu, chỉ là muốn tìm ra sự thật thôi. Cho nên, quả nhiên cưng nhớ thương chồng mình nhẩy?
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: /(tot)/~~~ rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến muốn chết luôn!
[Bang] [Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đi SD vào đội!
Đệp Zai quá Muốn Hủy Dung vừa nói một câu, toàn bộ đám người trong bang đều tổ thành đoàn, Nhiễu Chỉ Nhu cũng vậy.
[Đoàn đội] [Nhiễu Chỉ Nhu]: (^o^)/ Mãi vẫn chưa được đi cái phó bản này, hình như rất vui.
[Đoàn đội] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Đáng tiếc là chồng tui không có tới!
[Đoàn đội] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Đệp Zai ~~~~(@^_^@)~
[Đoàn đội] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Đệp Zai ~~ Có đó không? ~~(@^_^@)~
[Đoàn đội] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Đệp Zai ~~ Đệp Zai ~~(@^_^@)~
[Đoàn đội] [Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: ?
[Đoàn đội] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Nghe nói quan hệ của cậu với chồng tui tốt lắm, cậu có cách nào liên lạc được với ảnh không?
[Đoàn đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: *nhìn trời* ~ Trời hôm nay thiệt xanh!
[Đoàn đội] [Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: *nhìn trời* ~ Mây thiệt bự!
[Đoàn đội] [Từng Qua Thương Hải]: *nhìn trời* ~ Ngày thiệt dài!
…
[Đoàn đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đột nhiên cảm thấy nhiệt độ thiệt thấp /(tot)/~~
[Đoàn đội] [Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: *sờ cằm*~ Đã quen, sau này sẽ thường xuyên xảy ra chuyện này.
[Đoàn đội] [Nhị Thủ Yên]: Đại thần đến rồi!
[Đoàn đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: T^T Tui điên mất thôi! Chị dâu, chị mau trở về đi~ Không có chị, thực sự không hold được nữa rồi!
[Đoàn đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vẫn cảm thấy rất gần ngày tận thế!
…
Một đám kêu khóc rền trời, Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung trả lời chậm chạp mà chắc chắn.
[Đoàn đội] [Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Không có
[Đoàn đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: -_-||| Mời phớt lờ sự tồn tại của tui!
[Đoàn đội] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Muốn lờ mà hổng có được. Đệp Zai không có, cậu có, gọi điện gọi bảo cậu ta vào phó bản đi! Đừng nói với tui, Đệp Zai với cậu đã gặp mặt chồng tui rồi mà không có cách liên lạc đó nhé!
[Đoàn đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Úi zời, tui điên rồi, tui điên rồi, đừng để ý tới tui!
[Đoàn đội] [Nhị Thủ Yên]: Nghe nói có câu, người uống say sẽ không bao giờ nói mình say, ngược lại, người bình thường nói mình điên rồi có lẽ sẽ không thể trở thành bình thường được nữa.
[Đoàn đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: /(tot)/~~ Tàn Thuốc, cậu cũng tới góp vui sao!
[Đoàn đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Em Gái Shin, cưng đừng nói với anh là cưng bị tai nạn mất trí nhớ, đã quên Phong Lưu là ai rồi nhớ.
[Đoàn đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: ╭(╯^╰)╮Tui bị tai nạn làm vỡ mất điện thoại thì cậu làm gì được tui?
[Đoàn đội] [Từng Qua Thương Hải]: Cái lí do cực vớ vỉn!
[Đoàn đội] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Cực vớ vỉn +1
…
Lại cãi nhau ầm ĩ một hồi, xong vẫn chưa đi vào vấn đề chính, thần thám chủ động bắt chuyện với đại thần vẫn luôn im lặng nãy giờ.
[Đoàn đội] [Tần Ngọc Thanh]: Đại thần, người không đủ, bắt đầu không?
[Đoàn đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Em gái Shin phụ trách Phong Lưu, Tiếu Tiếu phụ trách Tiêu Sái
[Đoàn đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tuân lệnh!
[Đoàn đội] [Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: Ồ kế~
Cuối cùng cũng chấm dứt màn trêu chọc không dứt này.
Bạch Văn sờ cằm cảm khái: “Không hổ là chồng của thanh mai nhà tui, thật sự rất mạnh mẽ!”
END 27