• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có sự tồn tại của Lộ Nam Minh trong cuộc sống, Bạch Văn chỉ có thể xem lại các cuộc trò chuyện đã save để bớt cô đơn.

Bạch Văn đang say sưa ngắm nhìn, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười “phụt”, Bạch Văn chống cằm tiếp tục giở một bức ảnh khác ra, xem từng cái từng cái một, cũng tấm tắc khen từng tấm từng tấm một, chẳng hề có ý định quay đầu lại.

Tiếng cười phía sau lưng càng ngày càng to, mãi đến khi Bạch Văn xem hết đống ảnh, Khang Phi vẫn đang cười.

Bạch Văn không để ý đến gã, tự mình đăng nhập vào game.

Khang Phi vất vả lắm mới ngừng cười được, Bạch Văn đã bắt đầu kêu gào trong phó bản rồi.

[Đội ngũ] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Tiểu Nhu, hôm nay sao cậu máu chiến thế? Mặc dù bình thường cậu vẫn luôn tràn trề sức sống như thế nhưng hôm nay quả thật có chút không được bình thường!

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ^_^ *gật đầu*, bình thường dù tui phải thêm máu đến rút gân, mệt mỏi gần chết, nhưng cậu ta sẽ không chết, vậy mà hôm nay gặm bùn những hai lần!

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Cậu chắc chắn không phải kĩ thuật của mình giảm sút chứ?

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ố? Kỹ thuật của tui không được tốt sao?

[Đội ngũ] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Chậc chậc, Thương Hải huynh, chọc vào ai cũng đừng chọc vào vú em nhé!

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ^_^  Thương Hải huynh, em gái Shin…

[Đội ngũ] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: …

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: …

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Khụ khụ, hình như Lộ Hồng Trần lại không onl.

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Cậu ta không phải phải đưa cái kia về nhà sao?

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ╮(╯▽╰)╭  Có một thằng điên cứ cười khùng khục không ngừng ở đằng sau tui!!!

[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Tẩn gã một trận!

[Đội ngũ] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Mạnh mẽ tẩn gã một trận!

[Đội ngũ] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Tàn nhẫn tẩn gã một trận!

[Đội ngũ] [Từng Qua Thương Hải]: Tàn nhẫn tẩn gã một trận!



Khang Phi ở phía sau Bạch Văn sờ sờ mũi, miễn cưỡng lắm mới kéo khóe miệng xuống được, mở miệng nói: “Nếu Nam Tử biết em như vậy… ừm, cậu ấy…” Khang Phi nói đến đây, lại không nhịn được cười.

Bạch Văn nhanh chóng dặn dò đám Công Tử Phong Lưu một tiếng, xoay người nhìn thẳng về phía Khang Phi.

Khang Phi dưới ánh mắt hình viên đạn của Bạch Văn, rất cực khổ mới nhịn cười xuống được, rất độ lượng nhún vai, nói: “Em muốn biết gì, anh cũng sẽ nói cho em biết.”

Bạch Văn xòe bàn tay ra, bắt đầu đếm, vừa nói vừa tính: “Quan hệ của hai người là gì, tại sao biết nhau, anh hiểu anh ấy nhiều không, có cách liên lạc với anh ấy không…” Bạch Văn nói một hơi xong, mới tổng kết: “Cứ vậy trước đi.”

Khang Phi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị sự “tò mò” của Bạch Văn đánh cho vỡ đầu, một lúc sau mới nói nên lời: “Biết từ nhỏ, không hiểu cậu ấy lắm, nhưng chắc chắn nhiều hơn em, cách liên lạc anh có thể cho em, số điện thoại, mail, QQ, cái gì cũng có, kể cả cách liên lạc với người nhà cậu ấy… Mỏi mắt chờ sự cố gắng của em.” Nói xong câu cuối này, Khang Phi nhìn cứ như đang xem trò vui.

Bạch Văn cũng chẳng có chút cám ơn nào trả lời: “Cám ơn!” Sau đó lại xoay người bắt đầu chơi game.

“… Có phải em nên tỏ chút lòng thành không?” Khang Phi buồn bực nhìn chằm chằm cái ót của Bạch Văn.

Bạch Văn lại xoay người nhìn gã, “Anh nói, mỗi ngày em đều tặng hoa cho anh ấy, anh ấy có nhận không?”

Khang Phi nghiêm túc trả lời: “Lời đề nghị… vô cùng tốt, đến nay vẫn chưa có ai làm qua. Em có thể thử một chút xem sao, nhưng anh không dám đảm bảo kết quả sẽ tốt đẹp đâu.” Gã không thể tưởng tượng được Lộ Nam Minh sau khi nhận được hoa rồi, vẻ mặt sẽ như thế nào.

Thừa dịp tất cả mọi người đều không có ở kí túc xá, Bạch Văn cùng Khang Phi nhiệt liệt thảo luận hổi lâu về vấn đề theo đuổi như thế nào.

Thảo luận nửa ngày, tất cả đều là đề nghị kì quái của Bạch Văn, nhưng từ đó Khang Phi phát hiện cậu quyết tâm thế nào, gã có chút ngạc nhiên, thoạt nhìn Bạch Văn chỉ là một cậu bé bướng bỉnh mà thôi, không nghĩ tới cậu ấy lại chấp nhất đến thế.

Khang Phi không thể hiểu được loại yêu đương không để ý đến kết quả này, gã ngủ với rất nhiều con gái, đủ các thể loại, trong đó không thiếu những cô nàng yêu gã, cố ý kéo dài mối quan hệ với gã, nhưng chưa từng có người nào cho gã cảm giác chấp nhất như thế này, giống như nếu không có được người này, thì bạn sẽ không thể sống nổi nữa vậy.

——Cho dù có là cô nàng thiếu chút nữa tự sát vì gã.

Trong bang lại tổ chức thành đoàn đi phó bản, lần này Bạch Văn không tham gia, mà đi kéo cấp cho Khang Phi và Hạ Vũ.

Cấp của Khang Phi và Hạ Vũ còn rất thấp, chỉ có thể đi phó bản nhỏ hoặc giết nhền nhện, khi gặp quái nhỏ, Bạch Văn lại vẫn như cũ không chút nao núng lao thẳng vào, Khang Phi chơi chiến sĩ, thỉnh thoảng gõ đầu một con quái, rất vui vẻ cọ ké kinh nghiệm.

Hạ Vũ chơi mục sư, bởi vì Bạch Văn cảm thấy một người chơi nhân yêu thì rất cô đơn, cho nên, cậu phí mấy giây đồng hồ thuyết phục Hạ Vũ tạo một acc nữ.

Nguyên văn câu cậu thuyết phục Hạ Vũ là, “Vũ Vũ, cậu cũng luyện acc nữ giống tớ đi!”

Hạ Vũ không chút do dự gật đầu đồng ý, khiến ba người hóng hớt bên cạnh sợ hãi không thôi, nếu nuôi được đứa con trai nghe lời như vậy thì tốt quá, chậc chậc!

Hạ Vũ không giống Khang Phi, cấp của Hạ Vũ còn rất thấp, hiệu quả tăng máu… thật sự chẳng có gì đáng nói, nhưng cậu vẫn cần cù chăm chỉ bám sau mông, tăng máu cho Bạch Văn.

Cần cù chăm chỉ đến nỗi Khang Phi tự cảm thấy có chút áy náy, cho nên, Khang Phi mới chịu khó gõ từng con quái một, nếu không nhất định gã cũng sẽ bám theo sau mông Bạch Văn từ đầu rồi.

Đánh xong hai giờ nhền nhện, Bạch Văn xoa bả vai đau nhức, quyết định tạm thời nghỉ giải lao năm phút.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Nghỉ giải lao tại chỗ năm phút.

[Đội ngũ] [Tôm Hùm Xào Chua Cay]: Bắt đầu tính giờ!

[Đội ngũ] [Gió Thu Leo Lắt]: Ừ.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Bé Tôm hùm bị xào chết toi lăn qua một bên, vẫn là Vũ Vũ nhà em nghe lời.

[Đội ngũ] [Tôm Hùm Xào Chua Cay]: Vũ Vũ lúc nào thì thành người nhà em rồi?

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *đắc chí* ~ Vẫn luôn là của nhà em mà O(n_n)O~

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Ghen tị? Hâm mộ rồi sao? ^_^

[Đội ngũ] [Tôm Hùm Xào Chua Cay]: -_-||| Nếu không phải biết rõ em, anh còn tưởng em thầm mến cậu ấy nữa đó!

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ╭(╯^╰)╮

Khang Phi đột nhiên hét toáng lên: “Mọe!”

“Sao thế?” Bạch Văn chậm rãi quay đầu lại nhìn gã, bởi vì gần đây tình cảm của anh họ và anh rể họ rất tốt, hai người hầu như không ngủ lại kí túc xá, ở đây cũng chỉ còn lại ba người bọn họ, nên Khang Phi vẫn luôn dùng máy tính của anh rể họ chơi game, vì vậy gã ngồi ở phía sau Bạch Văn.

Khang Phi không trả lời cậu, mà rất khoa trương gọi Hạ Vũ: “Vũ Vũ, nghỉ ngơi 5 phút thôi mà, em không cần cố gắng thế đâu!”

Sau khi được gã nhắc, Bạch Văn mới phát hiện Hạ Vũ vừa ăn dược, vừa không ngừng dùng trượng của mục sư gõ quái.

Bạch Văn: “…”

Hạ Vũ nói: “Ừ.”

Sau đó, Hạ Vũ ngừng lại.

Cậu dừng không có nghĩa quái sẽ tha, nếu không phải Bạch Văn và Khang Phi phản ứng nhanh, Hạ Vũ đã toi rồi.

Sau một trận lộn xộn.

[Đội ngũ] [Tôm Hùm Xào Chua Cay]: -_-||| Thiệt nguy hiểm!

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: -_-||| Oa, Vũ Vũ, cậu lấy cái tên trong trò chơi lãng mạn như vậy thì hãy hoàn toàn trải qua cuộc sống lãng mạn trong game đi, ngắm núi non, thưởng thức âm nhạc, suy nghĩ về cuộc sống gì đó.

[Đội ngũ] [Gió Thu Leo Lắt]: Đánh quái rất vui.

[Đội ngũ] [Tôm Hùm Xào Chua Cay]: So với tiểu thuyết thì sao?

Sau khi ở chung mấy ngày, Khang Phi đại khái đã hiểu rõ tình yêu cuồng nhiệt của Hạ Vũ với tiểu thuyết, tự nhiên cũng hiểu cảnh tượng ngày đầu tiên mình tỉnh dậy ở kí túc xá do đâu mà có.

Hôm đó, Khang Phi bởi vì mơ thấy một con chó nhỏ thè lưỡi liếm mặt gã mới tỉnh dậy, tỉnh lại liền phát hiện cả bốn chi của mình đều bị giam cầm.

Tập trung nhìn kĩ mới phát hiện tay chân của một cậu bé có gương mặt búp bê đang quấn chặt lấy cả người mình, Khang Phi rất nhanh thì biết, cậu bé này chính là Hạ Vũ.

Bởi vì bốn chi Hạ Vũ đều quấn chặt lấy mình, Khang Phi đẩy vài cái cũng không thể đẩy ra được, bất đắc dĩ gã chỉ biết giật khóe miệng, bắt đầu dùng sức đập lưng Hạ Vũ.

Hạ Vũ ôm thật chặt tay gã, miệng lại sấn sổ đến gần mặt gã.

Vốn bọn họ đã rất gần nhau, Hạ Vũ vừa tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người biến thành còn lại chưa tới năm phân.

Khang Phi mở to mắt: “…” Lần đầu tiên có một đứa con trai cách gã gần như thế, trong lúc nhất thời gã thật sự kinh ngạc, hơn nữa tư thế của gã còn làm người khác không nghĩ lung tung không được.

Huống chi, vừa mới tỉnh dậy, chính là thời điểm chuẩn nhất.

Khang Phi không nhịn được càng gõ mạnh lưng Hạ Vũ hơn.

Rốt cục Hạ Vũ giật giật lông mi, chầm chậm mở mắt ra, lim dim, mơ màng, Hạ Vũ chẳng hề nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình, cậu dùng tay xoa mắt, lại chép chép miệng.

Khang Phi đã được tự do một nửa, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, đang muốn chuyển động cổ, lại thấy động tác chép miệng của Hạ Vũ, cả người gã cứng dờ, bởi vì, cái này khiến gã nghĩ tới giấc mơ vừa rồi.

Con chó nhỏ trong mơ không phải là cậu ấy đó chứ?

Khang Phi vẫn cảm thấy trên mặt mình như bị cái gì đó chạm qua, lúc này sắc mặt đen xì, đầu cũng ngửa về sau, sau khi kéo dãn khoảng cách với Hạ Vũ, giọng Khang Phi không thể nào tốt được: “Chân của em…”

Hạ Vũ ngơ ngác nhìn gã, ánh mắt từ từ sáng lên, câu đầu tiên mở miệng chính là: “Anh là ác ma sao?”

Khang Phi: “…”

Ngày đó Khang Phi và Hạ Vũ tranh luận cả buổi về đề tài ác ma, nói mãi nhưng có vẻ không kết thúc được chuyện này, cuối cùng vẫn là Khang Phi nói lảng sang chuyện khác mới chấm dứt được.

Nhưng gã tìm đề tài thật sự không  khôn ngoan chút nào.

Bởi vì Khang Phi thấy đầu giường của Hạ Vũ có một quyển “Sherlock Holmes toàn tập”, đề tài tự nhiên chuyển sang chuyện tiểu thuyết trinh thám, vậy là Hạ Vũ lại đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

Hai người cứ như vậy ngồi trên giường nói chuyện rất lâu.

Ánh mắt Hạ Vũ nhìn về phía Khang Phi càng ngày càng sáng, cũng càng ngày càng sùng bái.

Khang Phi không muốn nhớ lại kinh nghiệm không thể hiểu nổi kia nữa, nhưng hôm đó đã để lại ám ảnh cực lớn với gã.

Đêm đó, Khang Phi quay lưng về phía Hạ Vũ để ngủ, tỉnh lại thì thấy Hạ Vũ đang quấn chặt lấy mình từ phía sau, giống như một con bạch tuộc.

Đêm hôm sau, Khang Phi bắt Hạ Vũ phải đưa lưng về phía mình. Nhưng lúc này, Khang Phi lại mơ thấy có con chó nhỏ liếm mặt mình, tỉnh dậy thì phát hiện hai người lại quấn chặt lấy nhau.

Đêm thứ ba, Khang Phi chủ động ôm Hạ Vũ ngủ, tỉnh lại phát hiện chẳng khác ngày hôm qua là mấy, chỉ là gã không còn mơ bị chó liếm mặt nữa mà thôi, nhưng nửa người dưới của Hạ Vũ bị gã dùng hai chân kẹp chặt… Cái tư thế kia có chút không đúng lắm, ít nhất Khang Phi cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy mới sáng sớm nhược điểm của mình đã bại lộ trước mặt người khác rồi.

Đêm thứ tư, Khang Phi bắt Hạ Vũ dựa lưng vào ngực mình, tối hôm đó rất yên ổn, mặc dù nhược điểm của gã vẫn bị lộ, nhưng ít ra không phát hiện nguy hiểm trực tiếp.

Thói quen này cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.

Khang Phi nghĩ tới đã cảm thấy bực bội, khách sạn bên ngoài tốt đẹp là thế thì không ngủ, chạy tới đây chịu tội thế này, mỗi sáng sớm tỉnh dậy, tay tê cứng luôn, may là Hạ Vũ lớn lên cũng đáng yêu, mới khiến người khác không nỡ thương tổn.

Hơn nữa, so với cuộc sống ăn chơi đàng *** trước kia, sinh hoạt trong trường học như này chỉ là chuyện nhỏ, thật sự không đáng gì sất.

Trò chơi đang vui thì điện thoại của Khang Phi đổ chuông.

Sau khi Khang Phi cúp điện thoại, cười với Bạch Văn: “Ha ha, Lộ Nam Minh lập tức vào game, hơn nữa còn hứa sẽ mang anh thăng cấp.”

Bạch Văn sững sờ, cơ thể hơi nghiêng về trước, ấn danh sách bạn tốt, đôi mắt chờ mong nhìn chăm chú vào màn hình, tựa hồ chỉ một giây sau, tên của người nào đó sẽ sáng lên.

[Hệ thống] Bạn tốt của ngài [Lộ Hồng Trần] đã online rồi!

Lộ Hồng Trần rất nhanh đi tới chỗ hẹn.

Hắn vừa thấy Bạch Văn trong đội của Khang Phi, có chút ngây người, nhưng động tác của Bạch Văn rất nhanh, dập ngay ma pháp vào người hắn, thanh máu HP trên người Lộ Hồng Trần trong nháy mắt sắp thấy đáy, thậm chí không còn đến số lẻ.

[Gần] [Lộ Hồng Trần]: …

[Gần] [Tôm Hùm Xào Chua Cay]: Tiểu Nhu, cậu ấy là bạn anh!

[Gần] [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~ Lỡ tay~

[Gần] [Lộ Hồng Trần]: …

Khang Phi vỗ đùi cái đét, cười to: “Thật muốn nhìn vẻ mặt Nam Tử lúc này quá. Há há! Tiểu Bạch Bạch, em thật sự là thật sự là rất cừ, há há!” Bây giờ gã thật không nghĩ tới một Bạch Văn trước kia còn bày ra bộ dạng thâm tình chân thành sau khi thấy người lại như thế này, chẳng nói hai lời liền PK luôn.

END 28

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK