• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng xe cũng không trật bánh, an toàn đi đến đích.

Bạch Văn nhìn thấy hai chữ “khách sạn” vô cùng bắt mắt ở điểm đến, sờ cằm làm bộ suy tư, đây đại khái là Lộ Nam Minh đang giả bộ chính nhân quân tử nhỉ? Nhưng trong lòng vẫn kích động không thôi, hóa ra cao quý như A Minh Minh cũng sẽ vì mình mà biến thành người trần mắt thịt!

“Ngốc nghếch, nghe máy!”



Lần gặp nhau trong kì nghỉ đông trước đây, Lộ Nam Minh thừa dịp Bạch Văn không chú ý đổi tiếng chuông do cắt ghép nhạc mà thành.

Giọng điệu không thân mật mập mờ như trước, nhưng Bạch Văn càng thích hơn.

Giọng điệu ra lệnh bá đạo nhưng lại không giấu được dịu dàng bên trong, giống như A Minh Minh, cũng tựa như tình cảm hắn dành cho cậu… Một lần nữa, Bạch Văn chìm đắm trong mơ mộng.

Lộ Nam Minh bất đắc dĩ gõ đầu cậu một cái, “hoàn hồn, nghe máy đi.” Đâu thể mỗi lần nghe thấy tiếng chuông điện thoại thần trí lại bay lên mây như thế được?

Bạch Văn lè lưỡi, nhanh chóng cầm điện thoại lên nghe.

Cúp điện thoại xong, Bạch Văn áy náy nhìn về phía Lộ Nam Minh: “A Minh Minh, Vũ Vũ sắp đến ga rồi, em phải đi đón cậu ấy.”

Lộ Nam Minh cũng không ngạc nhiên, hắn đứng bên cạnh đã nghe được toàn bộ cuộc điện thoại.

“A Minh Minh, chờ đưa Vũ Vũ về ký túc xá rồi chúng ta lại tiếp tục nhé?” Bạch Văn cẩn thận từng chút lại chờ mong túm góc áo của Lộ Nam Minh, giống như rất sợ hắn sẽ giận dữ, không để ý dùng hơi quá sức khiến một góc áo của Lộ Nam Minh nhăn nhúm.

Lộ Nam Minh khẽ giật mình, khóe miệng cong lên, sau đó mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của khách sạn.

Bạch Văn nghĩ Lộ Nam Minh thực sự rất giận, đang định nói gì đó, điện thoại của Lộ Nam Minh kêu.

Lộ Nam Minh đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Bạch Văn nhìn động tác hua tay nghe điện thoại, mới phát hiện tên đáng chết Lý Dị đang đứng ở cửa ra vào, trong tay còn cầm theo hành lý, nhìn có vẻ anh ta vừa trả phòng xong.

Bạch Văn xụ mặt, phiền muộn: “…”

Lộ Nam Minh quay người ngồi vào xe, tâm trạng cực kì tốt bẹo má Bạch Văn một cái, cũng chẳng ai ủi cậu đừng buồn bực nữa.

Lý Dị nhờ Lộ Nam Minh mở cốp sau xe, nhét hành lý vào rồi chui vào trong xe, xoa xoa hai tay, nói: “Năm mới rồi mà còn lạnh quá đi. A Minh, ông đến lúc nào thế, sao không gọi điện cho tôi?”

Lộ Nam Minh khởi động xe, “Vừa đến.”

Lý Dị bật cười: “Tôi ra cũng thật đúng lúc.”

Bạch Văn hừ một tiếng.

Lý Dị lúc này mới để ý người ngồi ở ghế phụ là Bạch Văn, cực kì ngạc nhiên thốt lên: “Ơ, Tiểu Bạch Văn, chúc mừng năm mới!”

Bạch Văn quay đầu, lườm Lý Dị một cái.

Lý Dị giả bộ không thấy, tiếp tục thân thiết nói: “Đến trường học lúc nào thế? Không nghĩ tới nhóc lại đi cùng A Minh đến đón anh nha.” Hình như lúc mình mới lên xe, hai người vừa cãi nhau xong thì phải.

Bởi vì thái độ gần đây của Lộ Nam Minh với Bạch Văn có chút thay đổi, Lý Dị không nhịn được muốn bà tám một phen.

Bạch Văn nói: “Ngày hôm qua về rồi. Hôm nay trên đường không khéo lại gặp được đàn anh, bị bắt phải đi nhờ xe.”  Hiển nhiên Lý Dị không biết quan hệ của hai người, nghĩ đến vẻ trêu đùa khi nãy của Lộ Nam Minh, giọng nói của Bạch Văn không khỏi có chút khó chịu.

Lý Dị cười khan, nhỏ giọng: “Em cũng hên ra phết, đây cũng là lần đầu anh đây được ngồi lên xe của A Minh đấy. Nếu như không phải tối qua nhớ tới việc gọi điện thoại cho cậu ta, thì giờ còn không biết thằng nhóc này đã mua xe rồi cơ.” Rõ ràng Bạch Văn trả lời không có vấn đề gì mà, tại sao lại cứ có cảm giác lời này của cậu nhóc có chút kì quái.

Bạch Văn khinh bỉ ra mặt: “Uổng công anh là bạn thân của anh ấy, ngay cả việc nhỏ này cũng không biết, còn không bằng một người ngoài như em đây!”

Câu này không chỉ Lý Dị mà ngay cả Lộ Nam Minh cũng nghe ra có vấn đề.

Lý Dị cười gượng nói: “Em sao lại là người ngoài, quen biết đều là bạn bè.” Cảm giác Bạch Văn hôm nay chẳng hiểu sao toàn nói móc người khác!

Lộ Nam Minh thừa dịp đèn đỏ, quay đầu lại nhìn Bạch Văn, vẻ mặt cậu trước sau đều rất phong phú, nhưng hắn lại biết cậu đang tức giận, cũng đoán được nguyên nhân cậu giận dỗi.

Lộ Nam Minh suy nghĩ. Lý Dị là một người anh em tốt, cũng rất đáng giá tiếp tục làm bạn, liền thẳng thắn với y: “Lý Dị, ông cũng biết tôi là người đồng tính đó.”

Khó được có người đứng ra làm dịu không khí, Lý Dị vội vàng gật lấy gật để, sau đó một lúc, chợt ngẩn ngơ, A Minh mới nói gì? Hắn là đồng tính, còn nói mình biết rõ? Lúc nào thì mình biết chứ… Đầu óc Lý Dị ong ong.

Thật lâu sau Lý Dị mới phun ra được một chữ: “Đệch!” Cái gì mà biết hay không biết? Nói thẳng tính hướng ông khác với người thường không được sao? Còn lắt léo thế nữa!

A! Không đúng. Sớm không nói, muộn không nói, vì sao lại đúng lúc này mới nói? Hơn nữa Bạch Văn còn ở đây này. Lý Dị nhìn về phía Bạch Văn. Lúc này cậu cũng ngơ ngác nhìn Lộ Nam Minh, vẻ mặt kinh ngạc, hơn nữa… ánh mắt kia… Lý Dị vuốt mồ hôi, nói: “Mịe! Hôm nay ngày mấy!”

Lộ Nam Minh tranh thủ vươn tay sờ mặt Bạch Văn, giống như an ủi lại giống như trêu chọc.

Tròng mắt Lý Dị thiếu chút nữa rơi ra ngoài: “Đệch!”

Lộ Nam Minh vô cùng bình tĩnh, “Báo cho ông rồi đó!”

“Mịe! Tin tức giật gân thế này, ông để tôi từ từ, từ từ thẩm thấu!” Lý Dị xoa trán, vẻ mặt không thể tin được. Nếu y nhớ không nhầm thì cuối kỳ trước, quan hệ của hai người này có hòa hoãn chút ít, nhưng không phải quá thân thiết.

Tại sao chỉ qua một kỳ nghỉ đông, hai người lại tay nắm tay hạnh phúc thế này được!

Bạch Văn nhìn vẻ ngốc nghếch của Lý Dị, trắng trợn nhếch môi cười trộm.

Lộ Nam Minh và Bạch Văn quẳng Lý Dị đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ xuống xe, nhìn đồng hồ, còn cách thời gian Hạ Vũ đến một lúc, liền đi vào KFC mua hai cốc coca, định ở trong đó hưởng chút điều hòa, vừa uống nước vừa đợi.

Lý Dị còn chưa hoàn hồn, rì rì đi lại gần, thấy trên bàn không có phần của mình, tức giận chỉ vào mặt Lộ Nam Minh, môi mấp máy, kết quả nửa chữ cũng không phun ra được. Cuối cùng lườm Lộ Nam Minh một cái. Anh em ấy à! Đã có người yêu rồi làm gì còn nhớ đến anh em nữa chứ!

Bạch Văn tốt bụng mua cho Lý Dị một cốc coca, sau đó đưa cho y, “Này.”

Lý Dị thoải mái cầm uống, nói khoác không ngượng mồm: “Với tư cách là em dâu mới, biểu hiện coi như cũng được.” Ngoài việc ngạc nhiên về tính hướng của Lộ Nam Minh, y còn ngạc nhiên về người mà hắn chọn lựa hơn. Lộ Nam Minh là một hot boy của trường, là tình nhân trong mộng của tất cả chị em trong trường, Bạch Văn thích tên đầu gỗ này y chẳng ngạc nhiên chút nào, nhưng càng nghĩ, ánh mắt hỏa nhãn kim tinh của y lại không không phát hiện chỗ Bạch Văn có thể hấp dẫn Lộ Nam Minh. Thật sự là khó hiểu quá khó hiểu quá.

Bạch Văn chẳng để ý đến y, ngồi uống coca, thỉnh thoảng nhìn trộm Lộ Nam Minh

Lộ Nam Minh thuộc tuýp người bình tĩnh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sáng quắc của Lý Dị, ánh mắt lấp lánh của Bạch Văn cũng chẳng ảnh hưởng đến hắn.

Uống xong coca trong không khí quái dị ấy, cũng sắp đến thời gian đã hẹn, ba người yên lặng ngồi một lát, lúc nghe được tiếng loa nhắc nhở mới rời khỏi KFC.

Vóc người Bạch Văn không cao, thật sự không có chút ưu thế nào khi ở nhà ga, chỉ có thể túm chặt cánh tay của Lộ Nam Minh, mượn lực mà nhảy loi choi, rướn cổ lên nhìn trong đám người.

Lý Dị vẻ mặt xoắn xuýt và khó hiểu nhìn hành vi mượn cớ tìm người để sàm sỡ của Bạch Văn, cảm thấy hình tượng này đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có trong sự phát triển của thế giới rồi.

“Đến rồi.” Lộ Nam Minh nhắc nhở.

Bạch Văn xiết chặt cánh tay đang túm Lộ Nam Minh, rầu rĩ trả lời, hắn không cần nhảy lên vẫn nhìn thấy. Dù sao với chiều cao và tướng mạo của Khang Phi, đi giữa đám người cũng không bị che hết được.

Khang Phi rất nhanh thì kéo hành lý đi tới trước mặt bọn họ, kín đáo quét mắt nhìn động tác Bạch Văn lôi kéo Lộ Nam Minh, nói: “Đi thôi!”

Mấy người đi về hướng bãi đỗ xe, lưu lượng người dần dần giảm bớt, ít nhất không cần phải tay nắm tay mới không bị lạc nữa, nhưng Khang Phi vẫn đặt tay lên vai cậu, còn Hạ Vũ thì hoặc không để ý hoặc đã quen rồi, điều này khiến Bạch Văn có dự cảm không tốt.

Khang Phi cực kì tự nhiên mở cửa xe cho Hạ Vũ, giúp cậu bước vào xe, dặn dò cậu chầm chậm thôi, sau đó mới nhấc bước về phía hành lý rồi cũng chẳng quay đầu lại mà nói chuyện với Lộ Nam Minh: “Sau khi mở cốp xe, tôi đoán nhất định ông sẽ không lái chiếc xe này.”

Lý Dị nãy giờ không chen mồm nói được câu nào, lúc này liếc Bạch Văn một cái, như hiểu ra gì đó, liền xung phong: “Để tôi lái cho!”

Khang Phi cũng chẳng khách sáo gì, ném chìa khóa cho y, sau đó ngồi vào trong xe, dựa vào Hạ Vũ, cúi đầu nhìn Hạ Vũ đang ngáp đến chảy cả nước mắt, vui vẻ nói: “Mệt hả, ngủ chút đi. Anh cho em mượn vai!”

“Cốp!”

Lý Dị nhanh nhẹn cất kỹ hành lý rồi định lên xe, đúng lúc này, y nghe được câu của Khang Phi, kết quả đập đầu vào cửa xe.

Hạ Vũ thò đầu ra, lo lắng nhìn y: “Anh không sao chứ?” Ba người khác biểu lộ như một, hờ hững nhìn Lý Dị.

Lý Dị cười lắc đầu, thể hiện mình không sao cả.

Hạ Vũ vẫn còn hơi lo lắng, nhưng sau cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Khang Phi vừa thô bạo lại vừa dịu dàng kéo đầu cậu đặt lên vai mình, ép buộc: “Mệt mỏi thì ngủ đi!”

“Vâng.” Hạ Vũ ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế.

Bạch Văn nhoài người về phía trước, mệt mỏi nhìn, thấy Hạ Vũ cực kì nghe lời, trong lòng vang lên cảnh báo thật to, Khang Phi rõ ràng không phải đồng loại, hơn nữa trước lúc nghỉ đông hai người còn rất bình thường mà! Trong thời gian cậu không biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi!

Trên đường đi, Bạch Văn thắc mắc cực kì nhưng chẳng có được câu trả lời.

Sau khi tới trường học, vì muốn biết sự thật, Bạch Văn tùy tiện tìm một cái cớ lôi kéo Hạ Vũ rời đi, ngay cả kế hoạch cùng Lộ Nam Minh cũng bị cậu vứt ra sau đầu.

Thì thầm với Hạ Vũ đến tận trưa, Bạch Văn nhìn trời im lặng, chẳng lẽ nghỉ đông thần tình yêu rảnh lắm hả? Cho nên, không có việc gì thì bắn tên lung tung?

Trong năm cũng không thấy Khang Phi có chỗ nào bất thường cả, tại sao trong kì nghỉ đông, Khang Phi lại chạy tới nhà Hạ Vũ dụ dỗ cậu ấy chứ? Chẳng lẽ sau khi tách ra, đột nhiên nhận ra?

Bạch Văn xoắn xuýt, Hạ Vũ lại hạnh phúc nhằn trân châu.

Một cốc trà sữa bị Hạ Vũ uống xong rồi, cái cốc trước mặt Bạch Văn còn chưa từng bị động đến, Hạ Vũ cũng chẳng xấu hổ hỏi: “Cậu không uống, tớ uống nhé.”

“… Cậu uống đi!” Bạch Văn phiền muộn nhìn Hạ Vũ. Sau cậu lại buồn bực thế này, Hạ Vũ thế nào vẫn ăn ngon miệng được thế chứ? Haizz, ngay cả lão sói xám nhìn chằm chằm cũng không biết, không biết kì nghỉ đông Khang Phi đã ăn được bao nhiêu đậu hũ rồi nữa.

Bạch Văn một bụng tâm sự!

Bạch Văn cùng Hạ Vũ ăn xong bữa tối mới quay lại ký túc xá, Khang Phi đã sắp xếp xong hành lý, còn người thì không thấy đâu cả.

Hạ Vũ đi vào phòng tắm tắm rửa, hôm nay mệt mỏi, định đi ngủ sớm. Cuối cùng Bạch Văn quyết định vào trò chơi để tìm an ủi, bản thân cất kỹ như thế, vậy mà bảo bối vẫn bị lão sói xám ngậm vào mồm rồi. Cậu nghĩ thế nào cũng thấy buồn bực.

Bởi vì bực bội, Bạch Văn vô lương tâm kéo thanh mai nào đó đi làm cu li, dù sao cũng bại lộ rồi, ngu sao mà không dùng.

Kết quả không chỉ bị trêu ghẹo mà còn bị kéo đến Kính Hồ ngược đãi một phen. Trái tim thủy tinh của Bạch Văn tan nát thành từng mảnh nhỏ.

Thật vất vả mới đuổi được đám người kia đi, Bạch Văn chỉ có thể tìm Hướng Bắc huynh để tố khổ.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: /(tot)/~~ Hướng Bắc huynh

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Mặc dù nghe không hay lắm, nhưng so với trước kia vẫn mạnh mẽ hơn.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: *sờ mặt* Không hổ là anh em.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Hôm nay anh chịu thiệt rồi.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Thiệt thì không nói, tự nhiên được xem một vở kịch máu chó kia, cũng không tệ lắm.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Khụ khụ, chuyện cũ rồi đừng nhắc đến nữa đừng nhắc đến nữa

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Không phải bây giờ cậu với người họ Lộ trước kia rất tốt sao? Sao không nói cho bọn họ biết?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Bị bọn họ trêu chọc, chồng tui sẽ thẹn thùng mất! Hơn nữa, bọn họ vẫn muốn tìm cơ hội kích thích tui đó, không có cơ hội, hôm nay không biết còn chết bao nhiêu lần nữa.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: A… nói vậy, không phải cậu có tay trong là tôi rồi hả?

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]:  ^_^

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: -_-||| Nhìn thấy dáng cười giết người không thấy máu của chị dâu!!!

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Hu hu, Hướng Bắc huynh, anh học xấu rồi.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Hử?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Hướng Bắc huynh, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đấm lưng, bóp chân cho anh, anh đại nhân đại lượng tha thứ tiểu nhân nhé!

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: *sờ cằm* ~ sao lại có cảm giác bị cậu sàm sỡ nhỉ?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: /(tot)/~~ Tình yêu tui dành cho chồng mình trời xanh chứng giám!

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Hướng Bắc huynh, anh đừng để mình bị đám người kia ảnh hưởng nha nha nha!

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Yên tâm đi, tạm thời thì không có.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: *hộc máu* đây không phải sau này sẽ có sao? Hướng Bắc huynh, anh có lẽ đao thương không đụng đến được.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: A di đà phật, tôi đâu có luyện thần công kim cương bất hoại.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Đáng thương quá. Người bị hiện thực bỏ rơi vào trò chơi cũng bị vứt bỏ.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Bắc ghế chuẩn bị hóng chuyện.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Hướng Bắc huynh, quả nhiên anh sa đọa rồi!

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Cam tâm tình nguyện.

Lãng phí một lúc, rốt cục quay về chủ đề chính rồi Bạch Văn lại chẳng còn muốn tâm sự nữa.

Kỳ thật, đùa giỡn với bọn họ, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Lại không biết được rằng, Lộ Nam Minh ở đầu kia máy tính chọc ghẹo vợ mình chọc đến nghiện.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Vũ Vũ nhà tui bị lão sói xám ăn người trong chớp mắt để ý rồi.

Lộ Nam Minh thấy những dòng này phun luôn ra màn hình.

Khang Phi là lão sói xám ăn người trong chớp mắt ư? Thật sự là một hình dung từ chuẩn xác!

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Chuyện thế nào?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Vũ Vũ nhà tui đơn thuần lại đáng yêu, hồn nhiên lại lương thiện… Bị lão sói xám ăn người ngay cả máu cũng không phun ra để ý rồi. Vũ Vũ đáng thương, đến giờ còn không phát hiện ý đồ của lão sói xám.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: /(tot)/~~

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: *nắm tay* Nhất định tui sẽ bóp nát ý đồ này từ trong trứng nước.

Lộ Nam Minh nghĩ thầm, cái gì mà bóp từ trong trứng nước chứ, hạt giống kia đã sớm nẩy mầm đâm chồi lớn thành cây đại thụ rồi. Hơn nữa, lão sói xám trước nay  chưa từng nghiêm túc giờ lại hành động hết sức khôn khéo, muốn bóp chết, cũng tương đối khó.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Cậu chuẩn bị làm người thứ ba?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Hướng Bắc huynh, anh đừng dọa tui.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tui với Vũ Vũ là khuê mật đó.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Khuê mật? Giống Shin – chan và Hoa Sen nhi không phải cũng từ khuê mật thành bách hợp đó sao?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: /(tot)/~~ Lúc này mới bao lâu, Hướng Bắc huynh, anh quả nhiên sa đọa rồi.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tui với Vũ Vũ không giống bọn họ.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Năm nay … xảy ra chuyện lạ cũng không bất ngờ.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Không phải cậu còn muốn chia rẽ uyên ương sao?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Chia rẽ uyên ương là tình thế bất đắc dĩ, tui chỉ không nỡ đẩy Vũ Vũ đáng thương vào miệng cọp.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Ngay cả anh họ nhà mình còn đẩy vào hang cọp thì còn gì mà cậu không nỡ chứ?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Vũ Vũ với anh họ không giống nhau. Lão sói xám cũng không giống anh rể họ được.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tui chuẩn bị giúp Vũ Vũ tìm một nhà chồng tốt, gả cậu ấy ra ngoài, mà không phải bị lão sói xám ngậm vào miệng. Hừ hừ hừ!

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: *khinh bỉ* Còn không phải bị cậu bẻ cong sao, sao lại không giống chứ?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Anh ấy vốn chính là đồng tính, chỉ là không tự nhận ra mà thôi. Chỉ có hỏa nhãn kim tinh như tui mới nhìn ra được. Vũ Vũ lại không phải, sao mà giống được?

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: … Nhân cách phân liệt?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: ╭(╯^╰)╮ Anh không hiểu, không nói cho anh.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Quả nhiên là nhân cách phân liệt.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Hướng Bắc huynh, sao tui lại cảm thấy bản chất phúc hắc của anh đang dần lộ ra rồi nhỉ?

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Quá khen quá khen.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]:……..

=============================================

Tác giả: Không cẩn thận bị trật chân, nghỉ ngơi vài ngày chỉ cắm đầu vào đọc tác phẩm của vị đại thần nào đó.

Trở về phát hiện, bị khóa văn rồi. tận thế của tui đến rồi sao? ~~~~(>_<)~~~~  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK