- Tình hình hiện tại khá là phức tạp, tôi nghĩ rằng vụ án này sẽ rất khó để giải quyết.
- Anh cũng nghĩ như vậy sao! Đêm qua lại có thêm một vụ án mạng, nạn nhân lại là một cô gái trẻ.
Nhất Trung bất ngờ:
- Cái gì? Đêm hôm qua tôi vừa cứu Tuệ Như thoát khỏi đám đệ tử của hắn cơ mà!
Câu nói đó của Nhất Trung cũng khiến cho Thiên Nghĩa ngạc nhiên theo:
- Anh nói sao? Đêm qua hai người đã gặp hắn ta à! vào lúc nào vậy?
- Trời vừa sụp tối thì hắn đã lén lút vào nhà của cô ấy hòng ra tay rồi, nhưng may mắn là tôi hay tin nên đến kịp.
- À thì ra là vậy!
- Ủa vậy còn vụ án gì đó mà anh vừa nói là sao nữa?
Thiên Nghĩa tròn mắt và đáp:
- Đêm qua cũng có một vụ án mạng ngay tại đường Nguyễn Văn Linh nhưng nạn nhân là một cô gái khác và vụ án xảy ra sau khi anh và Tuệ Như thoát ra từ tay hắn khoảng 4 tiếng sau đó.
- Kì lạ thật! Tại sao tên cương thi đó lại chỉ nhắm đến những cô gái thôi vậy nhỉ?
Thiên Nghĩa giật mình:
- À Nhất Trung à! Trong chủng loài cương thi của anh có loại tu luyện nào riêng biệt như thế không?
- Cái đó thì không đâu, cương thi chúng tôi không phân biệt trai gái, nếu là máu của động vật thì chúng tôi đều coi đó là đồ ăn cả thôi nhưng điểm khác nhau giữa tôi và hắn đó chính là sự thèm muốn máu người. Bản thân tôi từ lâu đã có thể kiềm chế được những cơn đói đó bằng cách là tìm nguồn thức ăn khác ngoài con người.
- Nhưng nhìn anh có vẻ không khỏe bằng tên cương thi kia thì phải, bởi vì so với vết cắn giữa anh và hắn ta thì cho thấy rõ răng nanh của hắn sắt nhọn hơn anh rất nhiều, tôi chưa bao giờ nhìn thấy được hắn ta dù chỉ là cái bóng.
Nhất Trung trầm ngâm một hồi lâu rồi mới đáp lời Thiên Nghĩa:
- Chuyện này thì cũng không có gì là lạ… máu người đó chính là nguồn thức ăn chính và nó cũng chính là điểm mấu chốt để sức mạnh của cương thi trong người chúng tôi phát huy được hết năng lực mà.
- Ohh… chả trách sao hắn ta lại nhanh đến như vậy!
Nhất Trung lắc đầu:
- Cũng còn tùy vào thuộc tính mang trong người của mỗi con cương thi nữa, vạn vật khi sinh ra đều mang thuộc tính riêng biệt mà.
Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông cứ rôm rả từ sáng sớm cho đến tận chiều tà thì hai người mới tạm biệt nhau, riêng ở cuối cuộc nói chuyện Nhất Trung có báo với Thiên Nghĩa rằng sẽ đưa Tuệ Như về ở cạnh anh một thời gian cho tiện việc trong coi cô ấy, lúc đó vẻ mặt của Thiên Nghĩa tuy có hơi thẫn thờ và có một chút thất vọng nhưng trong lòng anh thừa biết rằng Tuệ Như chỉ thích Nhất Trung mà thôi.
Suốt một tuần sau, Tuệ Như đã ở nhà của Nhất Trung và luôn trong tình trạng hôn mê dù đã uống thuốc của Đình Long đạo sĩ. Vì lo cho cô nên Nhất Trung mới lại chạy đến rừng Núi Cấm để tìm đến Đình Long của Thiên Kiếp phái mà nhờ sự giúp đỡ.
Ban đầu anh ta không chịu đồng ý bởi vì không muốn rời bỏ khu rừng này, do từ nhỏ anh đã được sư phụ nuôi dạy và lớn lên trong đó nên anh không muốn rời đi, còn riêng Tuệ Như thì cô ấy vẫn chỉ là một phàm nhân nên nếu muốn vào khu rừng đó thì cũng không thể nào mà vào được vì từ lâu khu rừng đã có hẳn một kết giới bao quanh và tách biệt với thế giới của con người rồi, chỉ những ai là đạo sĩ hay yêu ma mới có thể tự do qua lại trong khu rừng mà thôi, dù rằng là ma quỷ hay yêu tinh đều có thể ra vào trong khu rừng nhưng bọn chúng đều được trong coi dưới sự quản lý chặt chẽ bởi những đệ tử của Thiên Kiếp phái. Sở dĩ lần trước Nhất Trung cõng Tuệ Như vào gặp được Đình Long là cũng do may mắn và ý chí vững chắc của anh nên đã không bị kết giới cản trở làm lầm đường lạc lối.
Nhất Trung phải năn nỉ rất nhiều và hứa sao khi Đình Long cứu giúp cho Tuệ Như thì anh sẽ đi theo phò trợ cho Thiên Kiếp để đền ơn cứu mạng cho Tuệ Như.
(Mặc dù bản thân Lạc Nhất Trung luôn luôn coi sự tự do của mình là quan trọng hơn bao giờ hết nhưng nếu so với cô gái mà định mệnh đã cho anh gặp cô ngay từ lần đầu tiên ở khu sinh thái Đại Ninh của hơn 5 năm về trước thì đó đã là thứ quý giá nhất mà anh có được từ kiếp làm ma này rồi)