Ông Từ đau lòng, nói: “Hay là con xin nghỉ ốm đi.”
Cô hít hít mũi, nói: “Không được, đài truyền hình cũng không phải là donhà mình mở , thật không hay nếu để lại ấn tượng không tốt với cấptrên.”
Bà Từ nói: “Con xem, hôm qua giả bệnh xinh nghỉ, bây giờ bị ốm thật cũngkhông dám xin nghỉ, lần sau còn dám xin nghỉ tùy tiện nữa không.”
Từ Y Khả ủ rũ ra khỏi cửa, cảm thấy nếu mẹ mà trẻ lại hai mươi tuổi, họccao hơn một chút, có lẽ cũng có thể sánh ngang với Triệu Vịnh Lâm. Chỉtiếc bản thân không có được di truyền khôn khéo mạnh mẽ từ mẹ mình. Bằng không cũng không đến mức bị người ta bắt nạt ức hiếp, nhất là Trần MặcDương.
Nghĩ vậy, đầu Từ Y Khả lại như một mớ hỗn độn. Chiều hôm qua anh đưa cô về,lúc rời đi còn nói với cô một câu “Không được liên lạc cùng với MẫnChính Hàn”, sau đó nghênh ngang rời đi.
Cô thật không biết cô với anh ta là gì nữa, là bộ quần áo thích mắt vừamới đem về trong trung tâm mua sắm? Sau đó anh ta sẽ đối xử với chiếcváy này như thế nào? Để trong tủ quần áo ngay cả nhãn hiệu cũng khôngcần phân ra? Hay là giống như Trương Uyển, dùng qua một hai lần sau đóvứt đi?
Cô không dám nghĩ nhiều, mặc kệ là loại khả năng nào, cô đều không muốn.
Cuộc sống của cô từ lúc gặp Trần Mặc Dương đã bắt đầu bị xáo trộn, đi trên con đường lạ, từ nay về sau nghiêng ngả lảo đảo.
Sau này cô hiểu được, bởi vì cô đã gặp anh quá sớm, vào lúc cô dễ dàng rơivào cám dỗ nhất đã gặp một người đàn ông không thể kìm lòng được. Thiếukinh nghiệm, cô chưa bao giờ phải trải qua khó khăn, vẫn chưa cảm nhậnđược sự đời tàn nhẫn, cho nên say mê quá nhanh, cũng không đủ định lựcchống đỡ lại anh ta, chống đỡ những dụ hoặc của anh ta.
Nhưng chỉ nhiều năm sau đó cô mới hiểu được.
Trên đường đi, cô đầu óc mơ màng lảo đảo đến đài, đồng nghiệp thấy cô sắcmặt kém , đều không đành lòng giao việc cho cô, ngày hôm qua cô xin nghỉ ốm xem như chính đáng. Giữa trưa cô bất ngờ nhận được điện thoại củaHàn Việt. Anh nói muốn giới thiệu bạn gái cho cô làm quen.
Từ Y Khả sau khi nhận lại điên thoại từ Trương Uyển mới biết được trò đùalần trước của Mẫn Chính Hàn. Cô cảm thấy nếu cố gắng giải thích cho anhta, không chừng anh lại càng nghĩ nhiều, nghĩ rằng cô vẫn còn đang nhung nhớ chờ mong anh. Bởi vậy cô cũng chả giải thích gì với chuyện hiểu lầm này.
Hàn Việt hẹn cô vào tối nay, cô không từ chối, bởi vì không có lý do để từ chối.
Những tâm tư trong quá khứ kia đã không còn nữa, chỉ còn lại xót lại một vài mãnh vụn vỡ.
Nếu anh ta quyết tâm gắn những mãnh vụn lại thành tình bạn, cô dường nhưcũng không nhất thiết phải cự tuyệt. Nhất là giờ đây toàn bộ buổi sángtâm tình của cô đều bị giam hãm bởi khúc mắc của cô và Trần Mặc Dương.Tình cảnh ngày hôm qua không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Anh ta bá đạo hôn, hơi thở của anh mang theo tà khí khiến cô đến bây giờ vẫn còn cảm thấy run rẫy.
Cô thật giận bản thân mình, đối với mối quan hệ như vậy nhưng vẫn như cóchút gì đó chờ mong. Cô cố gắng tự nghĩ một vài lý do để giải thích chobản thân mối quan hệ của họ.
Trăn qua trở lại, rồi vẫn quay trở lại với lúc dây dưa ban đầu, giống nhưmột cái mê cung, xoay qua xoay lại cô vẫn bị hãm sâu ở trong đó, khôngtìm thấy lối ra. Cô chưa từng có những kinh nghiệm như vậy, không biếtlàm như thế nào, có lẽ càng tệ hơn nếu giả bộ không biết. Giống nhưTrương Uyển nói, không phải không đủ thông minh, chỉ là không muốn thông minh. Có lẽ cô sợ khi tỉnh táo sẽ biết rõ kết cục của cô và Trương Uyển cũng sẽ như nhau, dù sao bên người anh ta không thiếu người đẹp.
Cũng may đồng nghiệp nghĩ cô bị mệt, nên cũng không để ý đến tinh thần hoảng hốt của cô.
Thời gian nghỉ trưa, mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm. Cô không có khẩu vị, mệt mỏi nằm trên bàn ngủ.
Trần Mặc Dương gọi điện thoại tới, nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, nói: “Sao thế, bị ốm sao?”
Cô tức giận nghĩ, ngâm trong nước biển lạnh vào mùa đông, không bị ốm sao được, cũng chỉ có anh ta không thôi !
Cô nói: “Vâng, bị cảm.” Giọng nói của cô mang theo chút lười biếng vàgiọng mũi vì bị ốm. Nhưng anh ta dường như nghe ra giọng cô đang làmnũng
Anh ta dừng lại công việc của mình, đi đến bên cạnh cửa sổ, nói: “Bây giờ đang ỏ đâu?”
“Đi làm.”
“Chưa ăn sao?”
Cô có hỏi có đáp: “Không có muốn ăn.”
Trần Mặc Dương nhìn đồng hồ, lát nữa anh phải hẹn với một lãnh đạo thành phó, có lẽ không có thời gian gặp cô.
Anh nói: “Anh gọi thức ăn ở ngoài, em ăn một chút, buổi tối hãy đến gặp anh.”
“Buổi tối tôi có hẹn ăn cơm với bạn.”
Anh nói: “Từ chối? anh để em hẹn với bạn xong gọi điện thoại cho anh.”
Không đợi cô từ chối anh lập tức dập máy.
Từ Y Khả cảm thấy càng đau đầu hơn , khóc lên một tiếng rồi lại nằm bẹp lên bàn.
Triệu Vịnh Lâm đi vào, đi ngang bàn cô dừng lại, nói: “Sao thế, cơ thể vẫn khó chịu ư?
Từ Y Khả ngồi dậy, nói: “Vẫn tạm.”
Triệu Vịnh Lâm nói: “Cô vẫn đang hẹn hò với Mẫn Chính Hàn?”
Từ Y Khả cũng biết có thể Triệu Vịnh lâm vừa rồi đã nghe được cuộc nóichuyện điện thoại của cô, nghĩ lầm là Mẫn Chính Hàn gọi đến .
Giọng điệu của Triệu Vịnh Lầm làm cho cô cảm thấy không thoải mái, kiểu như ngạc nhiên sao Mẫn Chính Hàn vẫn chưa chơi ngán cô.
Nói thật, Triệu Vịnh Lâm là tiền bối của cô, bình thường cao ngạo cô đềunhịn, đôi khi trong công việc mặc dù không thuộc thẩm quyền của TriệuVịnh Lâm nhưng đôi khi răn dạy cô, cô cũng im lặng không nói gì.
Từ Y Khả không hiểu lúc nào cô cũng đã nhẫn nhịn như vậy , sao Triệu VịnhLâm vẫn như cũ không thích cô, ngay cả việc riêng của cô cũng muốn biết. Xem ra giữa người với người phải nói về duyên phận.
Từ Y Khả hôm nay không giống như bình thường tôn trọng, chỉ thản nhiên nói: ” Thỉnh thoảng thôi.”
Sau đó, dựa đầu lên cánh tay của mình, nhàm chán chơi với điện thoại của mình.
Triệu Vịnh Lâm nhíu mày, nhưng cũng không nói gì rồi đi vào văn phòng mình.
Tan tầm, cô nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ hẹn , thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến chỗ hẹn Hàn Việt.
Cô đứng trước chờ thang máy, đúng lúc gặp chị em Triệu Vịnh Lâm ở đó.Triệu Vịnh Oái vẫn như vậy cả vú lấp miệng em(1) Từ Y Khả thầm nghĩ,đúng là chị em, luôn có điểm nào đấy giống nhau, Triệu Vịnh Lâm có điểmkiêu ngạo che giấu, mà bề ngoài Triệu Vịnh Oái đã toát lên vẻ kiêu ngạovà quyết đoán.
(1) cả vú lấp miệng em: nhằm hàm chỉ một thói xấu của người đời là hay ỷvào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực vàđịa vị trong cuộc sống.
Triệu Vịnh Oái tất nhiên cũng nhận ra Từ Y Khả, nói: “Cô có phải là người phụ nữ của Mẫn Chính Hàn không? Chúng ta hôm qua vừa gặp nhau ở nhà hàngđúng không?
Từ Y Khả chỉ gật đầu: “Xin chào.”
Triệu Vịnh Oái nói: “Chính Hàn đang bận việc ở đâu? Lần sau, mọi người cùng nhau đi ăn nhé.”
Từ Y Khả nói: “Không biết nữa, anh ấy hình như rất bận , hay cô tự gọi điện thoại hỏi đi.”
Triệu Vịnh Oái nói: ” Không biết là chuyện bình thường, anh ta rất ghét loại phụ nữ hay dò hỏi hành tung của anh ta.”
Nếu Từ Y Khả không phải biết Triệu Vịnh Oái thích Trần Mặc Dương, cô có lẽsẽ nghĩ Triệu Vịnh Oái có mối quan hệ mập mờ với Mẫn Chính Hàn.
Từ Y Khả ghét lại phụ nữ luôn tự cho mình là đúng, ánh mắt đặt trên đầu người ta , giống như người đều bị cô giẫm dưới chân.
Tóm lại, chị em Triệu gia cô không thích nổi.
May mà thang máy đã xuống , Từ Y Khả liền gật đầu rồi đi ra.