Cô xoa bụng, không thể tin được rằng nơi đó đang tồn tại một sinh mệnh, rồi mấy tháng sau sẽ ra đời một thiên thần bé nhỏ.
Sao lại có chuyện như vậy chứ?
Trần Mặc Dương đang đắm chìm trong vui mừng mà quên mất rào cản giữa haingười. Lúc này có đứa nhỏ đối với cô mà nói là một chuyện rất đáng sợ.
Ra khỏi bệnh viện, anh nhịn không được niềm vui sướng, ôm cô vào lòng,không ngừng hôn lên khuôn mặt cô: “Y Khả, anh muốn làm bố , em đã làm mẹ rồi , em có vui không , có vui không.”
Cô không đành lòng tạt một gáo nước lạnh vào anh, cố gắng nở một nụ cười: “Anh có thể làm một bố tốt không đấy.”
Trông anh thế nào cũng không giống một người bố, tính cách thiếu kiên nhẫn này làm sao có thể dỗ đứa nhỏ được.
Anh nói: “Anh sẽ học, có phải ai sinh ra cũng liền làm bố cả đâu .”
Về nhà anh liền hỏi bác Trương một tràng nào là những thứ cần kiêng kỵ…thức ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai…hỏi sao cô ấy lại nôn nhiều như vậy… còn hỏi bác Trương có kinh nghiệm trong việc chăm sóc phụ nữmang thai không.
Bác Trương nói: “Trần tiên sinh, cậu không cần phải khẩn trương đến nhưvậy, đó điều là những biểu hiên bình thường của phụ nữ khi mang thai,làm mẹ cũng không phải dễ dàng gì , phụ nữ có thai tính tình hơi khóchịu, cậu về sau nhớ để ý đến cảm xúc của cô ấy là được.”
Cô hoang mang lên phòng, tuy cô vẫn chưa chấp nhận hiên thực rằng cô sẽlàm mẹ . Nhưng lúc nãy lúc lên cầu thang theo bản năng cô chú ý từngbước chân của mình, sợ mình không cẩn thận bị trượt. Dù sao tình mẫu tửđã là bản năng, không cần phải học.
Sáng sớm anh đã lấy tấm chụp siêu âm ra xem.
Cô nói: “Cũng vừa mới có vài tuần, anh có nhìn ra được cái gì đâu?”
Anh dán mặt mình lên bụng cô: “Bác sĩ nói hiện tại chúng ta nói gì em bé đều có thể nghe thấy được cả, thật sự rất thần kỳ.”
Anh xin cho cô từ chức ở đài, lý do là sức khỏe không tốt. Nhưng đồng nghiệp của cô cũng đã mơ hồ đoán ra nguyên nhân.
Cô không dám ra khỏi cửa, phần lớn thời gian đều ngồi ở nhà. Chuyện nàynếu mà truyền đến tai mẹ… Cô còn thậm chí còn có suy nghĩ ngây thơ hoang đường rằng, có khi nào mẹ cô sẽ vì đứa nhỏ trong bụng mà tha thứ chocô.
Bây giờ đại đa số thời gian anh đều ở bên cạnh cô, một người thiếu kiênnhẫn như thế , nay lại chăm đọc quyển “Kỹ năng làm cha mẹ” mỗi đêm.
Hôm nay cô nghe thấy anh gọi điện thoại cho người ta, hỏi phụ nữ có thai có thể đi máy bay không, sau đó lại dặn dò thư ký của anh đặt vé.
Cô thấy kỳ lạ, đợi anh tắt máy bèn hỏi: “Đặt vé máy bay làm gì, anh muốn đi đâu à?”
Anh nói: “Đi Bắc Kinh.”
Hiện tại cô đã mang thai hơn năm tháng, bụng cũng đã lớn dần đi lại có chútkhó khăn, thế nhưng người cũng không béo lên bao nhiêu. Lúc đi siêu âm,bác sĩ nói là con gái, thai nhi khỏe mạnh.
Anh rất vui mừng, cười toe tóet nói con gái rất tốt, con gái biết làm điệu, nũng nịu bên anh mỗi ngày, nhưng không được giống mẹ nó suốt ngày khóclóc.
Mẫn Chính Hàn cũng đã đến nhà thăm cô một lần, Trần Mặc Dương cứ khoe khoan rằng con gái anh đáng yêu, rất xinh đẹp, nhìn vào là đã muốn bế trêntay. Cô đoán rằng có lẽ anh vẫn còn nhớ kĩ chuyện Mẫn Chính Hàn dẫn côđi trốn… cô bỗng cảm thấy buồn cười, người đàn ông này còn có một mặttrẻ con như vậy.
Lần này không biết Mẫn Chính Hàn có chuyện gì, bình thường miệng mồm luônchâm chích người khác, thế nhưng hôm nay có chút mệt mỏi , tâm trạng rất xấu, không thèm quan tâm những lời ba hoa của Trần Mặc Dương.
Lúc cô tiễn Mẫn Chính Hàn ra, anh hỏi cô: “Em muốn sinh đứa bé hả?”
Từ Y Khả nói: “Em không thể nào nhẫn tâm vứt bỏ được cốt nhục của mình,anh nhìn xem anh áy như vậy, nếu đứa bé có chuyện gì, anh ta sẽ phátđiên lên mất, còn nữa…” cô vuốt bụng: “Con gái mỗi ngày đều đang lớn dần lên , mấy tháng nữa đã chào đời , sau này mỗi ngày sẽ gọi tôi là mẹ, sẽ đi theo làm nũng, nghĩ như vậy trong lòng tôi rất ngọt ngào, sao có thể nhẫn tâm cướp mất đi cơ hội chào đời của cô bé được chứ.”
Sắc mặt Mẫn Chính Hàn càng kém hơn: “Anh hiểu rồi.”
Là anh đã sai, là anh đã làm chuyện tàn nhẫn nhất đối với Niệm Nghi, chonên Niệm Nghi đã đóng cửa trái tim mình lại, cho dù cô vẫn cười với anh, vẫn đồng ý ở bên cạnh anh nhưng trái tim kia đã không còn thật lòng,lúc nào cũng có thể dứt áo ra đi .
Lát sao Từ Y Khả hỏi Trần Mặc Dương: “Chính Hàn bị làm sao thế, có phải đã có chuyện gì không .”
Trần Mặc Dương nói: “Em không cần để ý đến cậu ta, cậu ta có chút vấn đề rắc rối với Niệm Nghi, tự gây nghiệp chướng.”
Nói xong câu đấy, anh bỗng tự cảm thấy xấu hổ , câu nói kia quả thực làđang tự chửi vào mặt mình. Tự gây nghiệp chướng! Đúng là tự gây nghiệpchướng!
Cho tới bây giờ cô vẫn không chịu đi đăng ký kết hôn cùng anh, cũng khônghề đề cập đến chuyện kết hôn, anh sao không hiểu đang có chuyện gì đượcchứ. Kết hôn với anh, cô làm sao có thể đối mặt được với gia đình!
Lần đầu tiên anh cảm thấy hận bản thân mình như vậy, nếu không phải lúc ấyanh hành động theo cảm tính, đã không đi đến tình cảnh ngày hôm nay.
Anh thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng, đi nhầm một bước, đã không thể nào quay đầu lại được , đã khiến cho hai người mắc kẹt giữa vách núi cao, suýtnữa đã không còn đường lui.
Có đôi khi anh cảm thấy rất biết ơn trời cao, lúc này đây lại mang đến cho anh một báu vật, có lẽ đứa nhỏ này là cơ hội duy nhất của anh và cô.
Từ Y Khả nghe xong, trong lòng cũng có chút xúc động, từ khi mang thai côluôn cố gắng quên đi những khó khăn trước mắt, nhưng câu nói đấy đã tình cờ khơi dậy sự cố gắng bao năm nay của cô.
Đã vạch trần sự thật mà cô đã cố gắng che giấu mấy tháng nay.
Trời gây nghiệt còn có thể tránh, tự mình gây nghiệt thì không thể sống!Người xưa nói nào có sai, cô đôi khi vẫn còn oán giận anh lúc trước saotự mình hủy đi tương lai của cả hai. Nhưng nhìn lại bộ dạng nguyện đánhnguyện mắng của anh, cô lại mềm lòng.
Về chuyện Mẫn Chính Hàn tự gây nghiệt Từ Y Khả cũng không rõ lắm, lúc côđến khoa sản khám cũng có gặp Niệm Nghi vài lần, cô ấy vẫn tự nhiên chào hỏi cô giống như lúc trước.
Thấy Niệm Nghi không quan tâm chuyện cũ, cô cũng ngại giải thích vụ “bỏ trốn” hoang đường cùng Mẫn Chính Hàn kia.
Có đôi khi cô cũng nhìn thấy Mẫn Chính Hàn hẹn hò cũng Niệm Nghi. Haingười bên nhau trông rất hạnh phúc, căn bản nhìn không ra vấn đề gì.
Cô thật nghĩ không ra người phụ nữ như Niệm Nghi sao có thể dày vò MẫnChính Hàn đau khổ được. Cô vẫn luôn cảm thấy Mẫn Chính Hàn và Niệm Nghirất hợp nhau, Mẫn Chính Hàn tính tình bất định, Niệm Nghi lý trí thấuhiểu lòng người, hẳn là vừa có thể giữ vững nguyên tắc lại có thể baodung Mẫn Chính Hàn, như vậy sao lại nói hai người không hạnh phúc!
Trên thế giới này có nhiều hạnh phúc đang nằm trong tầm tay, nhưng vì saomọi người lại không cố gắng nắm bắt, hoặc là đã bắt được nhưng lại đểmất đi.
Cô hỏi anh: “Mình đi Bắc Kinh làm gì anh?.”
Thời gian này cô không hề muốn đi ra ngoài, nhiều lúc đi dạo trong công viên dưới lầu hai vòng đã mệt nhoài.
Trần Mặc Dương nói: “Mình đi gặp vài người, có vài việc cần giải quyết.”
Cô nói: “Vậy anh đi đi, em cũng ra ngoài không tiện.”
Anh ôm bụng cô , năn nỉ: “Dù đi mấy ngày anh cũng nhớ em vả lại để em một mình ở nhà anh rất lo lắng, đi cùng anh, nhé?”
Cô nói: “Anh đi làm việc mang theo bà bầu làm gì, càng vướng tay vướng chân thôi à.”
Anh thì thầm bên tai cô: “Sao em có thể làm vướng bận anh được chứ, em làbáu vật của anh mà, anh chỉ hận không thể đặt em vào túi, một giây mỗiphút đều có thể vuốt ve đều có thể nhìn thấy được.”
Gần đây anh thường dỗ dành cô , mỗi một câu từ đều rất ngọt ngào, tựa như là muốn bù đắp lại những lỗi lầm trước kia.
Anh không hiểu vì sao mình lại tỉnh ngộ trễ vậy, rõ ràng lần đầu tiên gặpcô tim anh đã rung động , nhưng chỉ sau khi đem lại bao rắc rối cho cômới thừa nhận tình cảm của chính mình.
Anh sao lại có thể gây ra chuyện ngu xuẩn đến như vậy, ngay cả bản thân anh cũng không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình.
Anh cố gắng đối tốt với cô, muốn dùng tất cả để lấp đi vết thương lòng kia.
Chỉ có thể cố gắng đối tốt với cô, anh mới có cảm giác an tâm, mới cảm thấy được anh và cô sẽ vĩnh viễn không chia lìa .
Cô đi Bắc Kinh cùng anh.
Cô nghĩ rằng anh đi công tác, nhưng cũng chẳng thấy anh mang theo thư ký hoặc nhân viên cao cấp trong công ty.
Trên máy bay cô hỏi anh: “Anh đến Bắc Kinh lần này làm gì đấy, có lẽ sẽ họphành bận bịu lắm, đến lúc đấy em sẽ ở trong khách sạn, sau đó đợi lúcnào anh rãnh thì dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Anh nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, có thời gian anh sẽ cùng em đi dạo.”
Cô than thở: “Sao lại muốn đi nhiều ngày như vậy chứ.”
Anh nói: “Làm sao vậy, nhớ nhà ư, không phải chỉ vừa mới ra khỏi nhà thôi sao.”
Cô lắc đầu, chính cô cũng không biết, chỉ không muốn gặp người khác màthôi, cô luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết cô và anh đã trải quabao nhiêu hận thù, sợ người ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, chỉvào mặt cô mắng cô là đồ không biết xấu hổ, bố mình đã bị thành như vậy , cô lại còn sinh con cho tên ‘Hung thủ’ kia.
Lúc máy bay hạ cánh một người đàn ông trẻ tuổi đến đón, cũng không lớn hơnTrần Mặc Dương bao nhiêu, ngay cả khí chất cũng có vài phần giống nhau.Người đàn ông đó cởi kính râm, đấm nhẹ vào vai Trần Mặc Dương: “Đã đếnư!”
Trần Mặc Dương giới thiệu cho cô: “Đây là em họ của anh, Triệu Thánh Đình,em có thể gọi cậu ta bằng tên… Thánh Đình, đây là Y Khả!”
Triệu Thánh Đình nhìn cái bụng tròn vo của Từ Y Khả, huýt sáo đùa: “Được nha , tay chân anh cũng nhanh nhẹn phết , vừa mới bẵng đi một thời gian bụngđã chình ình thế này rồi, chuyện này có lẽ ông nội sẽ vui lắm đây , cóngười nối dõi rồi!”
Trần Mặc Dương nói: “Cậu câm miệng lại cho tôi”. Mắt cậu ta đặt ở đũng quần ư.
Triệu Thánh Đình nhìn kỹ mắt Từ Y Khả mới phát hiện mình gặp rắc rối to rồi , Cô gái lần trước không phải là cô này, sao lại không nhớ cơ chứ, đốivới anh người phụ nữ đẹp nào cũng như nhau cả thôi, nhưng thấy phản ứngcủa Dương Tử, có lẽ cô gái này mới là người phụ nữ của anh ấy.
Anh em họ hoàn toàn giống nhau, thay phụ nữ như thau áo, cho nên nếu khôngthật sự có ý định, tuyệt không sẽ không chui đầu vào rọ, có đứa nhỏ chỉthêm vướng bịu tay chân.
Triệu Thánh Đình chìa tay trước mặt Từ Y Khả, chào hỏi: “Y Khả, xin chào ,xin chào, miệng mồm tôi cứ tùy tiện. Chị đừng nghĩ gì nhé.”
Từ Y Khả hơi ngượng ngùn g nói: “Xin chào.”
Cô không biết Trần Mặc Dương cũng có anh em họ hàng ở Bắc Kinh.