- “Trần Mặc Dương!”
Anh đang chậm rãi mặc quần áo, nói:
-”Sao thế?”
Cô chân trần chạy đến trước mặt anh, nói:
-” Tối hôm qua có phải anh đã nhận điện thoại không ?”
-”Uh.”
-”Ai gọi đấy? Em có quen sao?” Cô nhớ rõ hình như mình đã nói tên của mình cho người đó .
Anh đã mặc xong áo quần, nói:
-”Em không biết.”
Cô còn chưa kịp thở ra một hơi, thì nghe anh ta nói:
-”Triệu Vịnh Oái, em gái của Triệu Vịnh Lâm.”
Mây đen liền bay lên đầu Từ Y Khả , tức giận liếc anh ta một cái, nói:
-”Anh thật sự hại chết em rồi .”
Anh không cho là như vậy:
- “Anh hại em như thế nào? .”
Cô nghiêng người dựa vào tủ quần áo, ngửa đầu nhìn anh ta:
-”Triệu Vịnh Oái kia có phải thích anh hay không!”
Nghe vậy anh quay người lại, một tay đặt phía sau tủ quần áo cô đứng, mỉm cười nói: “Em sao biết hay thế.”
“Dù sao, em chỉ biết thế!”
Ngón tay anh cuốn cuốn lọn tóc cô, nói: “Uhm, cô ấy thích anh, có phải tiếptheo em lại muốn hỏi tối qua sao cô ấy gọi điện thoại cho anh làm gì,nói với anh những gì? Anh cùng cô ấy có quan hệ như thế nào phải không , hả?”
Anh thấy sắc mặt cô bắt đầu ủ rũ, hôn lên trán cô , nói: “Đừng ngốc, emyêu, phụ nữ thích anh không chỉ có mình Triệu Vịnh Oái, em chẳng nhẽmuốn hỏi tất cả một lần, phụ nữ lòng dạ hẹp hòi là khó ưa nhất… Đượcrồi, nhanh rửa mặt đi.”
Lời nói của anh ta làm cho lòng cô hỗn loạn, lại không thể chối cãi lại. Cô biết cảm giác này, cô và anh không cùng đứng trên một vị trí, cô khôngthể có được sự chung thủy ở nơi anh, còn chưa bắt đầu cô đã cảm thấy mệt mỏi .
Anh đưa cô đi làm, trên đường đi nhìn thấy sắc mặt cô luôn không tốt, anhcũng có chút phiền, không có tâm trạng dỗ cô. Anh không phải không biếtcô đang suy nghĩ cái gì, phụ nữ luôn như thế, bước được một bước lạimuốn lấn thêm một bước, thế nào cũng phải bắt bạn cam đoan, bắt bạn nóicho cô ấy, đời này nếu không phải cô ấy thì sẽ không cưới, mãi chỉ yêumột mình cô thôi. Chẳng qua trước đây những người phụ nữ kia đều khôngdám biểu hiện rõ ra bên ngoài như vậy, trong lòng anh cười lạnh, cũngchỉ có cô dám!
Nhưng điều làm anh phiền lòng là, biết rõ cô ấy không có khả năng chơi vớianh, biết rõ chỉ muốn vui đùa với cô, sau này muốn chấm dứt với ngườiphụ nữ như thế này thì nhiều phiền toái lắm, anh biết như thế nhưng vẫnkhông muốn buông tay, ít nhất bây giờ không muốn.
Anh dừng xe ở trước cổng lớn, nói: “Được rồi, đến giữa trưa anh đến đón em đi ăn cơm.”
Cô cởi dây an toàn ra, nói: “Giữa trưa em có việc rồi.” cô chuẩn bị đi đến bệnh viện thăm Hàn Việt
Anh cũng không miễn cưỡng, nói: “Vậy, có gì nói sau, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Cô gật đầu, xuống xe, xe anh không chút lưu luyến quay đầu rời đi.
Tâm trạng cô không tốt, đi vào đài, trong thang máy một đồng nghiệp của cônhịn không được tò mò hỏi: “Y Khả, người vừa chở cô đến có phải là TrầnMặc Dương không?” Sau lưng mấy lỗ tai khác cũng tự nhiên dài ra .
Từ Y Khả gật đầu: “Vâng, là anh ta đấy.”
Cửa thang máy mở ra, mọi người chưa kịp đặt câu hỏi tiếp theo,. Cô biết mọi người chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng, dù sao miệng người đời cô cũngkhông thể nào ngăn chặn được .
Cả thế giới này không ai tin là cô và anh ấy chỉ là quan hệ bình thường,ngay cả chính cô cũng không tin, thì làm sao có thể thuyết phục ngườikhác.
Cô đã đoán trước lát nữa thôi cô sẽ không được thoải mái, bởi vì Triệu Vịnh Lâm chắc chắn sẽ chất vấn cô.
Quả nhiên, thừa dịp không có việc Triệu Vịnh Lâm tìm cô nói chuyện: “Y Khả, cô không ngại tôi hỏi cô một ít chuyện riêng chứ… Tối hôm qua thật bấtngờ khi gặp cô ở Thiên Tình, có vẻ như cô khá thân với Trần tổng, haingười không phải đang quen nhau đấy chứ ?”
Triệu Vịnh Lâm thấy Từ Y Khả im lăng, tiếp tục nói: “Nói thật, hai nhà chúngtôi vẫn cố gắng tác hợp cho anh ấy và em gái của tôi , nhưng Trần tổngcòn trẻ, không muốn bị hôn nhân trói buộc nhanh như thế, nhưng đây cũngchỉ là vấn đề về thời gian. Anh ta kết hôn , đến lúc đó…” Cô cố ý dừnglại, đủ để cho Từ Y Khả hiểu được lời cô nói, đến lúc đó, đến lúc đó đối tượng kết hôn chắc chắn không phải là cô, cô suýt nữa còn quên thân thế hiểm hách của gia đình anh ta!
Triệu Vịnh Lâm thấy sắc mặt Y Khả có chút thay đổi, vỗ vỗ nhẹ vào vai cô,nói: “Tôi không có ý rằng cô và Trần tổng không thể nào quen nhau được,chỉ là người đàn ông như vậy hơn cô nhiều quá, bọn họ có bạn gái là mộtchuyện, đem bạn gái về gặp mặt bố mẹ nói chuyện kết hôn lại là chuyênkhác. Anh ta ở bên ngoài có thể chơi đùa, nhưng cô nghĩ đó là nghiêm túc thật sao , người trong nhà anh ta sẽ không để anh ta tự tiện quyết định xằng bậy. Tôi sợ cô không có kinh nghiệm sau này không tránh khỏi bịtổn thương . Đương nhiên cũng có thể là do tôi lo lắng không đâu, nóikhông chừng có thể Trần tổng cũng có ít tình cảm với cô thì sao…”
Từ Y Khả nói: “Cám ơn chị Lâm, bây giờ tôi vẫn chưa có nghĩ xa xôi nhưvậy, cũng không phải tất cả các mối tình đều phải lo lắng đến hôn nhân.”
Triệu Vịnh Lâm gật đầu: “Đúng, cũng không phải mỗi một mối tình đều đi đếnđược hôn nhân, tôi hôm nay nói với cô điều này đơn giản bởi vì hy vọngtương lai nếu có một ngày anh ta sẽ kết hôn với Triệu Vịnh Oái, cô sẽkhông để ý, sẽ không trách tôi không nói trước với cô, Y Khả, dù sao khả năng như vậy cũng rất lớn.”
Bóng dáng Triệu Vịnh Lâm biến mất trước mắt, Từ Y Khả vẫn còn đứng ở đấy, kỳ thật cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn xa xôi như vậy, cô chỉ hy vọng trong mối tình này, trong lòng anh cũng có chút gì đó cho cô. Giồng như bao đôi trai gái khác, có cãi nhau, có ngọt ngào.
Nhưng bị người khác nói toạt ra rằng cô và Trần Mặc Dương sẽ không có tươnglai , cho dù đây là sự thật, cô cũng khó lòng hiểu được. Luôn luôn cóngười đến phá vỡ giấc mơ của cô, cô ngay cả cơ hội để sa vào nhiều hơnmột chút cũng không có.
Lúc nghỉ trưa cô đi đến bệnh viện thăm Hàn Việt, toàn bộ khuôn mặt bị sưnglên hai ba phần so với bình thường, đầu bị băng bó nằm trên giường bệnh, rất chật vật. Từ Y Khả thấy được anh đang cố gắng mở miệng để nói nhưng rất khó khăn, đành phải khuyên anh nuốt lại những gì muốn nói xuốngbụng, chỉ dặn nói: “Hãy nghĩ ngơi cho tốt, giữ gìn cơ thể, đừng để lạibênh gì.”
Cô vốn định muốn mắng anh ta sao lại ngốc nghếch như thế, nhưng ai chả bịtình yêu làm cho ngốc nghếch, chỉ người không yêu mới tỉnh táo .
Mẹ Hàn Việt tiễn cô ra ngoài, không khỏi rơi lệ, nói: “Thật sự đã tạonghiệt gì, vẫn chưa kết hôn đã biến thành như vậy, không chịu thua kémai, bây giờ thì hay rồi, nằm ở trong bệnh viện không cử động được , suýt nữa còn mất đi tính mạng, cô gái kia ngay cả bóng dáng cũng không thấyđâu, còn chê Hàn Việt chúng ta làm cô ta xấu hổ, sau này kết hôn xongthì sẽ thành ra thế nào , chúng tôi đã trèo cao rồi, không với thấu nổinhà họ…”
Trong thời gian vẫn hay qua lại với Hàn Việt, Từ Y Khả thường xuyên gặp bà Hàn, khi đấy bà rất thương cô.
Từ Y Khả an ủi nói: “Bác gái, bác đừng lo lắng quá , kết hôn xong sẽ tốt thôi.”
Bà Hàn lắc đầu: “Ai biết được, Y Khả, trước kia con cùng Hàn Việt vui vẻnhư vậy,bác còn tưởng rằng… Nếu con là con dâu của bác, bác sẽ bớt lohơn.”
Từ Y Khả buồn cười, sự đời khó đoán, ai có thể biết được sau này.
Lúc tan ca Trần Mặc Dương đến đón Từ Y Khả, Từ Y Khả có chút bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận trong lòng rất vui sướng. Ở trên xe anh ôm chặt cô,siết chặt cô vào lòng. Cơ thể cô luôn mềm mại như vậy, ôm cô vào lònganh cảm thấy thoải mái mà chưa người phụ nữ nào cho được , cho nên anhđối xử với cô có đặc biệt hơn chút. Cho dù cô có chọc anh tức giận, anhcũng chả bỏ đi giống như trước đây, đương nhiên, trước kia cũng chả mấyngười dám chọc anh giận .
Lúc ăn cơm anh vẫn ôm cô vào lòng như cũ, đó là một căn phòng nhỏ kiểuNhật,, cô sợ có ai đó sẽ vào, anh đút cho cô một thìa, cô đút cho anhmột thìa, kinh hồn khiếp vía . cô có cảm giác như bản thân đang làmchuyện xấu gì đó
Tay anh bắt đầu luồng vào trong áo quần cô, vuốt ve sống lưng cô từ trênxuống nói: “Thả lỏng chút, em yêu, sẽ không có ai vào đâu”
Cảm giác lạnh đột ngột làm cô rùng mình, lưng thẳng lên, cô đẩy anh ra, kéo tay anh đang sờ soạng trong người ra, nói: “Đừng lộn xộn, em đói bụng,anh để em anh cơm cho yên đi.”
Anh ôm eo cô, kéo mặt cô dán sát lại, khẽ cắn cánh môi cô, nói: “Anh cũng đói bụng.”
Anh ta thật sự rất đói bụng, đói khát hôn cô, nụ hôn say đắm dần dần pha tạp với những ham muốn mạnh mẽ.
Anh cúi người xuống, thuận thế đặt cô dưới thân mình.
Lúc cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, anh đã cởi áo len của cô ra, cô vừakháng cự trong vô nghĩa, vừa nói: “Nhỡ có ai đó… đi vào thì…”
Anh ngang ngạnh cởi bỏ áo quần cô, nói: “Không có ai cả!”