Cuộc sống cấp 3 phiền não nhàm chán, tin Giang Vọng Hạ chuyển trường giống như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Quan hệ giữa Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn, mở rộng những gợn sóng đó hơn, khiến cho sóng to gió lớn, rất lâu không thể tĩnh lặng lại được.
Ban đầu, mọi người đơn thuần chỉ là tò mò quan hệ của hai người. Cho đến khi không biết họ nghe từ chỗ nào ra các cô là chị em, là chị em cùng ba khác mẹ, nghe lầm đồn bậy, coi là thật.
Sau đó, họ thật sự tin, bắt đầu phân tích xem ai là con vợ cả, ai là con của người thứ ba.
Tuy nhiên, họ không nhảy nhót trước mặt đương sự.
Nhân duyên của Kiều Mạn Mạn ở trường học rất không tồi, tính cách tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, rất nhiều nữ sinh thích chơi cùng cô ấy, cũng có không ít nam sinh thích cô ấy.
Cho dù có là “Con gái của người thứ ba”, hay là “Con gái của vợ cả”, tâm trạng của họ vẫn rất đồng tình.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không thích cô ấy, cho rằng cô ấy làm bộ làm tịch, là trà xanh kỹ nữ, hoa sen trắng, nói xấu sau lưng cô ấy không ít.
“Nhìn dáng vẻ yếu đuối không tự chăm lo cho mình, vừa ngu vừa ngốc, thật sự rất giống con gái của người thứ ba.”
“Không chừng dáng vẻ làm bộ làm tịch ấy, cũng là học từ mẹ đi.”
“Nhà ai sẽ nuôi con gái thành một đồ vô dụng chứ, nhất định là do ba mẹ không để ý. Tớ nghĩ về sau cậu ta sẽ giống mẹ mình, làm người thứ ba của người ta!”
“Giang Vọng Hạ rất xuất sắc, nhất định là ba mẹ dụng tâm bồi dưỡng, không giống cậu ta, vẻ mặt hẹp hòi.”
Chạng vạng tối, mấy nữ sinh ăn tối xong, kéo bè tản bộ trên đường chạy, trò chuyện.
Lời các cô ấy nói không bị Kiều Mạn Mạn nghe thấy, ngược lại bị Giang Vọng Hạ đang vận động làm nóng người, chuẩn bị chạy bộ không cẩn thận nghe được.
Vốn cô không biết các cô ấy đang nói về ai.
Cho đến khi nghe nhắc đến tên cô, suy nghĩ một lát, đã biết các cô ấy đang nói cái gì.
Mặt Giang Vọng Hạ không chút biểu cảm, dừng vận động làm nóng người, đi thẳng tới trước mặt mấy nữ sinh kia.
Vóc dáng cô rất cao, hình thức còn rất tốt, không có kiểu rụt vai ôm ngực, cằm của cô hơi nâng lên, đi tới từ đối diện, mang theo cảm giác áp bức không thuộc về độ tuổi này.
Chưa nói đến khuôn mặt động chút là khó ở của cô, cặp mắt phần dưới tam bạch như cất giấu sát khí.
Nếu như có Trần Linh Vũ và Lương Thi Tình ở đây, nhất định sẽ điên cuồng trêu đùa “ánh mắt muốn chém người không giấu được đâu”, thuận tiện khuyên Giang Vọng Hạ thu biểu cảm muốn đánh người lại, nếu không sẽ dọa sợ các bạn.
Đúng là Giang Vọng Hạ muốn đánh người.
Cô nhìn mấy nữ sinh trước mặt, lạnh lùng nói: “Nói nhảm sau lưng người ta, có thể giúp các cậu trúng 5 triệu hay có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại sao?”
Nói xong, cô không nhịn được cười nhạo vài tiếng, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường: “Nếu như các cậu dám nói những lời này trước mặt tôi và Kiều Mạn Mạn, tôi còn có thể xem trọng các cậu vài phần. Chỉ dám trốn sau lưng, nói xấu vu khống sau lưng người khác, thật sự "low" không chịu được. Các cậu chỉ có thể dựa vào những việc này tìm cảm giác tồn tại sao?”
Danh tiếng của Giang Vọng Hạ ở khối 11 rất cao, thuộc loại gặp qua một lần là sẽ không quên.
Cho dù lần đầu gặp mặt không biết cô là ai, nhưng vẻ ngoài đặc biệt của cô đều có thể khiến người ta liên tưởng đến hình tượng học sinh chuyển trường đã từng nghe nói, trong đầu lập tức nhảy ra tên “Giang Vọng Hạ.”
Mấy nữ sinh nhận ra Giang Vọng Hạ, nói xấu sau lưng bị bắt tận mặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, có hơi khó xử.
Giang Vọng Hạ lạnh lùng nhìn các cô ấy vài lần, thu lại tâm tư muốn đánh người, không để ý các cô ấy nữa, quay lại tiếp tục vận động làm nóng người, chuẩn bị chạy bộ.
Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản cô tập thể dục được.
…
Rất lâu trước đây, Tiểu Giang Vọng Hạ thường xuyên lấy đức phục người.
Giang Ngôn Nhất đau đầu không dứt, nói cho con gái biết đánh nhau là không đúng, không thể chỉ thông qua việc đánh người để giải quyết mọi việc.
Vì thế, Tiểu Giang Vọng Hạ học được cách báo cho giáo viên.
Cho dù bé nhìn giống như người bắt nạt bạn cùng lớp hơn, nhưng thật ra bé không phải.
Giang Vọng Hạ 6 7 tuổi dáng người đã cao ráo, bạn học không đánh lại bé, ngược lại đổi thành bắt nạt bằng miệng.
Dù có là bắt nạt bằng miệng, bé vẫn sẽ khó chịu.
Tiểu Giang Vọng Hạ nghe lọt lời ba nói, lựa chọn đi báo cáo với giáo viên. Sau đó phát hiện chỉ cần kể lại mọi chuyện đã xảy ra đầy đủ rõ ràng, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, người bị giáo viên phê bình, là những học sinh đã bắt nạt bé.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Giang Vọng Hạ bỗng tràn ngập bội phục với ba.
Thì ra, thật sự có thể không cần dựa vào đánh người mới giải quyết được vấn đề!
Giang Vọng Hạ không quen biết mấy nữ sinh lắm mồm kia, nhưng muốn biết các cô ấy là ai cũng không phải việc gì khó.
Rất nhanh mấy nữ sinh kia đã vì tội phỉ báng, chửi bới người khác mà bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng, bị thông báo phê bình, còn bị xử phạt.
Giang Vọng Hạ nghe được tin tức, thầm nghĩ: Trường X yêu cầu phẩm chất của học sinh cao thật.
Hiệu suất này, tiêu chuẩn này, thật sự không phải thứ trường tiểu học thành phố A có thể so sánh được.
…
Mấy ngày nay, ánh mắt bạn học lớp 11-19 nhìn Kiều Mạn Mạn có hơi là lạ, ngay cả bản thân Kiều Mạn Mạn từ trước đến nay chậm chạp cũng nhận thấy điểm không thích hợp, cảm thấy quái lạ và không hiểu được.
Kiều Mạn Mạn:?
Kiều Mạn Mạn: Ánh mắt cả tập thể các cậu đều không tốt sao?
Cảm giác này thật sự quá kỳ dị, Kiều Mạn Mạn tìm hai bạn học quan hệ tốt nhất lớp nói chuyện này.
Hai bạn học kia muốn nói lại thôi, một người nói: “A, Mạn Mạn, cậu nhìn lầm phải không?”, người còn lại nói: “Chuyện không có gì, cậu đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Hai tay Kiều Mạn Mạn nâng mặt, nhìn các cô ấy, nghi hoặc hỏi: “Mấy cậu có phải có chuyện gì giấu tớ đúng không?”
Bạn học lắc đầu, nói không có chuyện gì giấu cô ấy.
Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn nghi ngờ nhìn các cô ấy, không tin tưởng lắm, nhưng bạn học cam đoan không có chuyện gì giấu cô ấy, cuối cùng mới miễn cưỡng tin, không hỏi nhiều nữa.
Hai bạn học thở phào nhẹ nhõm.
Các cô ấy cảm thấy Kiều Mạn Mạn nghe được sẽ đau lòng, buồn bã, cho nên không muốn nói cho cô ấy biết.
Trường X cũng là trường nội trú, nhưng xin ngoại trú sẽ dễ hơn trường Nhất Trung thành phố A nhiều. Cho nên học sinh ngoại trú nhiều hơn trường Nhất Trung thành phố A, nhưng không giống nhau ở chỗ học sinh ngoại trú có thể giữ lại giường ngủ ký túc xá, buổi trưa đến ký túc xá nghỉ ngơi.
Giang Vọng Hạ ngại giường trong ký túc xá quá nhỏ, chưa bao giờ đến ký túc xá nghỉ trưa.
Ngược lại Kiều Mạn Mạn, buổi sáng học 5 tiếng đã sớm tiêu hao hết thể lực của cô ấy. Nếu không nghỉ ngơi một chút, nhất định buổi chiều linh hồn sẽ lìa khỏi xác.
Cô ấy ăn cơm trưa xong sẽ theo bạn cùng phòng về ký túc xá.
Hai bạn học có quan hệ tương đối tốt với cô ấy, là chung một ký túc xá.
Hôm nay, một ngày trước bài tập Kiều Mạn Mạn chưa làm xong, buổi chiều có tiết, giáo viên sẽ kiểm tra mức độ hoàn thành bài tập. Vì không muốn bị giáo viên phê bình trước mặt mọi người, cô ấy đành phải từ bỏ giấc ngủ trưa, buổi trưa ở lại phòng học làm bài tập.
Để hoàn thành bài tập với hiệu suất cao hơn, tranh thủ chút thời gian ngủ trưa, Kiều Mạn Mạn cố ý mời viện trợ bên ngoài– Bạn học xinh đẹp lạnh lùng kiêu ngạo Tiểu Hạ.
Kiều Mạn Mạn chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn: “Tiểu Hạ, cậu đồng ý với tớ đi, đây là lời thỉnh cầu một đời một kiếp của tớ!”
Biểu cảm trên mặt Giang Vọng Hạ một lời khó nói hết.
Giang Vọng Hạ: “… Cậu xác định muốn lãng phí cái gọi là "thỉnh cầu một đời một kiếp" vào loại chuyện nhỏ nhặt này sao?”
Kiều Mạn Mạn phản bác: “Đây sao lại là chuyện nhỏ được?”
“Chuyện này liên quan đến việc tớ có thể bị giáo viên điểm danh phạt đứng hay không. Nếu phạt đứng sẽ phải đứng cả một tiết, mất mặt lắm!”
“Tớ không muốn bị phạt đứng đâu.”
Bình thường buổi trưa Giang Vọng Hạ đều không có việc gì làm, bèn đồng ý. Buổi trưa phụ đạo bài tập cho cô ấy, giúp cô ấy nhanh chóng làm xong bài tập.
Kiều Mạn Mạn vô cùng cảm kích, nói thẳng “Tiểu Hạ là người cực kì tốt.”
Hai người hẹn buổi trưa ăn cơm cùng nhau, ăn cơm trưa xong thì quay lại phòng học lớp 19.
Bạn học ở lại trong lớp làm bài tập không ít, trong đó có vài người vẫn chưa vào nổi trạng thái làm bài tập, ngồi ở chỗ xa tám chuyện.
Có mấy người đang nói chuyện về Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ.
“Tớ thấy Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn ăn cơm cùng nhau ở canteen, hai người đó cũng vui vẻ lắm. Con gái vợ cả và con gái người thứ ba chơi chung một chỗ, quan hệ hình như khá tốt đó chứ?”
“Nhưng Giang Vọng Hạ rộng lượng thật, không ngại người thứ ba cướp ba cậu ấy sao?”
“Chuyện nhà người có tiền, làm sao chúng ta hiểu được.”
“…”
Từ trước đến nay buổi trưa Kiều Mạn Mạn đều không quay lại phòng học, mấy bạn học hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị đương sự nghe được, thanh âm nói chuyện không dừng lại. Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ còn chưa đi vào phòng học đã nghe thấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lần đầu tiên Kiều Mạn Mạn nghe được tin đồn về mình, sợ ngây người.
Cái gì, cô ấy là con gái của người thứ ba?
Sao cô ấy không biết?
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc mở to hai mắt, vô thức quay đầu nhìn người bên cạnh, muốn hỏi: Cậu biết không?
Cô ấy nhìn thấy khuôn mặt thối của Giang Vọng Hạ.
Hai người vào phòng học, có người thấy Kiều Mạn Mạn lập tức im lặng, không dám luyên thuyên nữa, vội vàng cúi đầu giả bộ làm bài tập, thể hiện dáng vẻ “vừa rồi tôi không nói cái gì hết, tôi không tham gia”.
Trong đó một nam sinh ngồi ngược ghế, đưa lưng về phía cửa trước phòng học, hoàn toàn không biết Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn tới, vẫn đang nói không ngừng ở bên đó. Ánh mắt cậu ta có vẻ không tốt, ngay cả bạn bè nháy mắt mà cậu ta cũng không nhìn ra.
“Kiều Mạn Mạn xinh đẹp như vậy, chắc mẹ cũng rất xinh đẹp, trách không được ba Giang Vọng Hạ lại ngoại tình.”
“Lúc trước có người nói, khuôn mặt của Kiều Mạn Mạn thích hợp làm người thứ ba, bây giờ nghĩ lại, người đó nói cũng hơi có lý.”
“Nhìn qua thì Kiều Mạn Mạn khá giống người sau này sẽ làm người thứ ba.”
“Êu, mắt cậu làm sao vậy?”
Từ trước đến nay Giang Vọng Hạ luôn rất am hiểu chuyện lấy đức phục người, không suy nghĩ nhiều, nắm chặt nắm đấm, lập tức đi nhanh về phía nam sinh kia.
Cô không nói lời nào, tay trái nắm cổ áo cậu ta, tay phải đấm thẳng xuống mặt cậu ta.
Chết tiệt!
May là một nam sinh, không cần phải băn khoăn xuống tay nặng nhẹ.
Nam sinh kia đột nhiên bị người ta tóm lấy, còn bị đánh một đấm, giận dữ, nổi điên thét “Cậu là ai”, “Cậu đang làm gì vậy”, giơ tay cản lại theo bản năng, thậm chí còn nhấc chân muốn đá người.
Giang Vọng Hạ còn nhanh hơn cậu ta, đạp lên đầu gối nam sinh, khiến cậu ta không nhấc được chân lên.
Cô còn không quên đấm cậu ta một cái.
Tai nạn thường xảy ra trong một hai phút ngắn ngủi.
Kiều Mạn Mạn thấy Tiểu Hạ xông vào phòng học, bỗng cảm thấy không ổn, đầu óc cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã đi theo. Thấy Tiểu Hạ đánh người, muốn đi qua khuyên can.
Đánh nhau là không đúng!!
Đánh nhau sẽ bị nhà trường xử phạt! Có thể sẽ bị đuổi học!!
Kiều Mạn Mạn muốn đi qua giữ Giang Vọng Hạ, kết quả không để ý, bị khuỷu tay Giang Vọng Hạ đụng phải.
Lực đạo mạnh mẽ đụng phải sống mũi cô ấy, cảm giác đau xót đánh thẳng vào não, trước mặt bỗng chốc tối sầm, nước mắt s1nh lý trào ra theo tuyến lệ.
Cô ấy vô thức bịt mũi, lại cảm thấy lòng bàn tay ấm lên.
Ố, chảy máu mũi.
Kiều Mạn Mạn: “…”
Giang Vọng Hạ nhận ra khuỷu tay mình đụng phải cái gì đó, vô thức quay đầu lại, thấy Kiều Mạn Mạn hai tay bịt mũi, ánh mắt rưng rưng.
Giang Vọng Hạ: “…”
Cô đổ lỗi cho nam sinh kia, không nhịn được đạp cậu ta thêm một đạp.
Chết tiết! Trách cậu ta!
Chưa đến hai phút, lớp 11-19 đã xảy ra rất nhiều chuyện, bạn học vốn ở lại phòng học tự học nhao nhao phản ứng lại.
Có người tới can ngăn, kéo Giang Vọng Hạ ra. Có người cầm khăn tay khăn giấy đến cầm máu mũi chảy xuống giúp Kiều Mạn Mạn, đừng làm bẩn nền phòng học, cũng đừng làm bẩn đồng phục học sinh, dù sao vết máu không dễ tẩy rửa.
Học sinh trong phòng học luống cuống tay chân, có lẽ là do động tác quá lớn, kinh động đến giáo viên tuần tra.
Giáo viên đi tới lớp 11-19, nhìn thấy bên trong lộn xộn, lập tức răn dạy họ: “Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, các em không muốn về ký túc xá nghỉ ngơi thì ở trong phòng học tự học, không được cãi nhau!”
“Các em không tự học thì lớp khác có bạn tự học, các em đang ảnh hưởng người khác học tập!”
Trong phòng học yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt giáo viên đảo qua người trong phòng học, thấy áo đồng phục màu trắng của nam sinh có dấu giày rõ ràng, đây là Giang Vọng Hạ đạp. Thấy một nữ sinh chảy máu mũi, đây là Giang Vọng Hạ không cẩn thận ngộ thương.
Đồng thời, bà ấy còn thấy một người không phải học sinh lớp 11-19 xuất hiện ở chỗ này.
Ồ, đó là Giang Vọng Hạ.
Giáo viên không khỏi nhíu mày, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Hy vọng không phải các bạn không biết tốt xấu, nhanh tay rải hoa ấn sao cho tôi.
Nếu không tôi quỳ xuống cầu xin các bạn.
Danh Sách Chương: