Có lẽ do trận đấu tiêu tốn không ít thể lực, Giang Vọng Hạ ngủ thẳng đến 2 giờ sáng mới dậy. Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, cực kỳ yên tĩnh.
Nơi này ngoại trừ cô, không có một ai, hoàn cảnh như vậy rất dễ khiến người ta cảm thấy cô độc.
“Hội chứng hoàng hôn” (*) có thể khiến người ta xuất hiện cảm giác mất mát, phiền muộn, tâm trạng lo lắng uất ức. Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối thức dậy sẽ xuất hiện trạng thái tâm lý tương tự.
Giang Vọng Hạ có hơi phiền chán, cảm xúc mất mát mà chính cô cũng không nhận ra.
Rõ ràng cô không dậy ăn cơm tối, nhưng cũng không cảm thấy đói.
Cô muốn ngủ tiếp, nhưng không ngủ được, bèn lấy di động ra chơi. Kết quả thấy có không ít người gửi tin nhắn an ủi cô.
Giang Vọng Hạ mở ra xem, nhưng không trả lời ai.
Thật ra cô không cần người khác phải an ủi, mà là muốn yên tĩnh tiêu hóa, vượt qua chướng ngại vật đó.
Không phải là muốn người khác ở phía bên kia vươn tay về phía cô, kéo cô qua.
Đối với cô mà nói, an ủi của họ càng giống như là đang nhắc nhở sự thật cô bại bởi kỳ thủ mới, không chỉ không khiến cô cảm thấy an ủi, ngược lại khiến cô càng thêm khó chịu.
Thật ra cũng không có gì.
Không phải chỉ thua một trận đấu thôi sao, ngủ một giấc là tốt rồi.
2 giờ rưỡi sáng, Giang Vọng Hạ không ngủ được, nằm trên giường chơi di động, đột nhiên nhận được tin nhắn Trần Linh Vũ gửi tới.
Trần Linh Vũ: … Mẹ nó, làm đề thi Vật lý không cẩn thận ngủ quên mất.
Trần Linh Vũ: Cổ đau muốn chết.
Trần Linh Vũ: 11 giờ tớ gửi tin nhắn cậu không trả lời. Giang Vọng Hạ, không phải cậu ngủ đến chết luôn rồi đấy chứ?
Giang Vọng Hạ: 1.
Trần Linh Vũ:??
Trần Linh Vũ: Vừa gửi tin nhắn cho cậu là cậu trả lời ngay lập tức, cậu đã sớm tỉnh rồi đúng không?
Trần Linh Vũ: Con mẹ nó cậu đọc mà không trả lời!!
Giang Vọng Hạ không nhịn được ngáp một cái, có chút buồn ngủ, cô đánh chữ: Cậu làm đề được một nửa đã nằm sấp trên bàn ngủ hả? Tắm chưa? Cậu có ngửi thấy mùi của cậu không?
Trần Linh Vũ: …
Trần Linh Vũ không nói gì.
Một lúc lâu Giang Vọng Hạ vẫn không nhận được tin nhắn của thiếu gia nhỏ nhà họ Trần, đoán chừng là đi tắm rồi. Cậu là người khá thích sạch sẽ, bị cô nói như vậy nhất định cả người sẽ khó chịu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô lên mạng lướt web, lướt Weibo lướt Tiểu Hồng Thư.
Cô chỉ có một nick Weibo, là acc chính, cô đều theo dõi những thứ có liên quan đến cờ vây. Giờ vừa mở Weibo ra đã thấy tin tức có liên quan đến cô, ảnh bìa đặc tả khuôn mặt của cô.
Lúc cô không cười rất giống như bày ra bộ mặt thối, khóe miệng hạ xuống, đôi mắt tam bạch nhìn qua vừa hung dữ vừa lạnh lùng.
Đầu đề viết “Thể hiện sắc mặt khó coi trước công chúng”, nói cũng không sai.
Cô không có tâm tư mở ra xem.
Không muốn Weibo nữa, bèn mở Tiểu Hồng Thư ra.
Nhờ phúc của Big data, vừa mở Tiểu Hồng Thư đã thấy bộ mặt thối của chính cô.
[A a a a a a mặt của cô ấy rất thối, cô ấy rất hung dữ, nhưng tôi thật sự rất yêu]
Nhìn tiêu đề nội dung, tâm trạng Giang Vọng Hạ phức tạp, thầm nghĩ: Cậu đừng có xằng bậy.
Cô không mở ra xem, tiếp tục lướt xuống.
[Thua trận đấu, không sao hết, dù sao tôi đến xem mặt chứ không phải xem cờ vây]
[Đầu tiên, tôi không phải đồng tính nữ. Thứ hai, em gái chị có thể!]
Giang Vọng Hạ lặng lẽ đóng Tiểu Hồng Thư.
Ừm, mọi người vui là được rồi.
Không biết qua bao lâu, có lẽ Trần Linh Vũ đã tắm xong, lại gửi tin nhắn cho cô: Tiểu Hạ, cậu có đó không?
Giang Vọng Hạ: 1.
Trần Linh Vũ: Cũng không có gì, chỉ là tớ muốn đi ngủ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Giang Vọng Hạ: Được.
Trần Linh Vũ: Khi nãy tớ mơ một giấc mơ, mơ thấy một mình cậu rất buồn rất cô độc, tớ muốn đi tìm cậu, kết quả là tỉnh luôn.
Trần Linh Vũ: Sau khi tỉnh tớ thấy rất bất an, còn không thấy cậu trả lời tin nhắn của tớ!
Trần Linh Vũ: Thật ra tớ muốn nói là, cho dù thế nào tớ cũng sẽ ở bên cậu, sẽ có tớ bên cậu.
Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm tin nhắn cậu gửi tới, mím môi, rất không thích ứng được chuyện cậu nói những câu sến sẩm này.
Giang Vọng Hạ không trả lời.
Một lát sau, Trần Linh Vũ không nhận được hồi âm, trực tiếp chuyển 50 tệ tới.
Trần Linh Vũ: [Chuyển khoản] Xin nhận tiền.
Giang Vọng Hạ:?
Trần Linh Vũ: Chuyển cậu 50, nhìn xem thực lực của tớ, thấy không?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ý là cậu sẽ thật lòng ở bên cô.
Giang Vọng Hạ chậm rãi đánh chữ trả lời: Thực lực thì không thấy, ngược lại thấy được một tên ngốc.
Trần Linh Vũ:??
Giang Vọng Hạ dầu muối đều không ăn, Trần Linh Vũ nghi ngờ cô cố ý, nhưng cậu không có chứng cứ.
…
Ngày hôm sau, Giang Vọng Hạ vẫn dậy sớm như thường lệ. Ăn bữa sáng cùng Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn, sau đó Kiều Tắc đưa hai người đến trường học.
Lúc ăn bữa sáng, Kiều Mạn Mạn ăn từng miếng nhỏ bánh bao trắng, ánh mắt thường lặng lẽ nhìn Tiểu Hạ, có chút lo lắng tâm trạng Tiểu Hạ khi thua trận đấu sẽ không tốt, mất hứng.
Vài lần Giang Vọng Hạ nhận ra ánh mắt của Kiều Ngốc Ngốc, không nhịn được hỏi: “Kiều Mạn Mạn, cậu nhìn mặt tớ ăn bánh bao sẽ ngon hơn sao?”
Kiều Mạn Mạn ngẫm nghĩ, dõng dạc hùng hồn nói: “Đúng!”
Giang Vọng Hạ bình tĩnh nói: “… Thế cậu đừng nhìn nữa, tớ sợ cậu không cẩn thận ăn no quá.”
Kiều Mạn Mạn “Ồ” một tiếng.
Ăn bữa sáng xong, Kiều Tắc đưa hai em gái đến trường học. Hai cô gái vẫn ngồi ở hàng ghế sau, không khác gì bình thường.
Giang Vọng Hạ vẫn cúi đầu chơi di động như bình thường.
Kiều Mạn Mạn cầm sách Chính trị ra, học thuộc trọng điểm khoanh tròn ngày hôm qua.
Không giống bình thường ở chỗ, cô ấy vẫn giống lúc ăn sáng, thi thoảng ngẩng đầu len lén nhìn người bên cạnh vài cái.
Nhận thấy được ánh mắt Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ có chút cạn lời.
Cô đang nghĩ trên mặt cô nở hoa sao, Kiều Ngốc Ngốc cứ nhìn cô làm gì?
Đến tận khi hai người xuống xe, trên đường đến khu dạy học, Giang Vọng Hạ hỏi: “Sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế? Trên mặt tớ có cái gì kỳ quái sao?”
Kiều Mạn Mạn tự cho đã làm vô cùng bí mật, không nghĩ tới vẫn bị Tiểu Hạ nhận ra, không khỏi ngẩn người.
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Hạ, Kiều Mạn Mạn chậm rãi trả lời: “Không có gì, chỉ là tớ trông cậu rất mất hứng, tớ có chút lo lắng.”
—
(*) Hội chứng hoàng hôn (Hội chứng Sundowner): Là hội chứng thường gắn liền với bệnh Alzheimer, ảnh hưởng tới trí nhớ, cá tính và khả năng suy luận của người bệnh.
Danh Sách Chương: