Đối với hành vi không nói tiếng nào đã chạy đi mua nhà của Tiểu Hạ, Kiều Mạn Mạn vô cùng bội phục, vô cùng hâm mộ. Nhân dịp bây giờ vẫn đang có hoạt động “Khuyến mại nội bộ phiếu giảm giá 5 tệ”, muốn noi gương Tiểu Hạ đi mua một căn nhà.
Lamborghini màu hồng đúng là đáng yêu, nhưng có thể so sánh với nhà của Ngự viên Lan Đình giai đoạn hai sao?
Lamborghini sau này sẽ có.
Nhưng mà, cơ hội làm hàng xóm của Tiểu Hạ, không có là không có luôn!
Nhà bán một căn thì bớt một căn, nếu nhà trước sau trái phải đều bị bán đi, cô ấy sẽ không có cách nào làm hàng xóm với Tiểu Hạ nữa!
Kiều Mạn Mạn tìm Kiều Tắc: “Anh ơi, em có thể dùng Lamborghini...”
Đổi một căn nhà?
Chưa đợi cô ấy nói xong, Kiều Tắc đã mở miệng từ chối: “Không thể.”
Kiều Mạn Mạn mở to hai mắt: “Dạ.”
Kiều Tắc: “Cho dù chiết khấu cho em 4 triệu, em cũng không kiếm đủ 9,8 triệu.”
“Đừng nghĩ nữa, em ngoan ngoãn tập lái xe. Phiếu giảm giá Lamborghini 5 tệ chúng ta không thể không trục lợi được.”
Nghe anh trai nói xong, Kiều Mạn Mạn trừng mắt nhìn: “Anh, em không định dùng Lamborghini đòi chiết khấu 4 triệu của anh.”
Kiều Mạn Mạn: “Em đang nghĩ là, em muốn đổi thành một căn hộ của Ngự viên Lan Đình giai đoạn hai!”
Kiều Tắc:?
… Đợi chút, Lamborghini của em mới có 4 triệu, em lại muốn đổi thành biệt thự trị giá 9,8 triệu?
Em đúng là biết nghĩ thật đấy.
Kiều Tắc lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, không nói nên lời.
Anh bình tĩnh nói: “Mạn Mạn, xe kia của em chỉ khoảng 4 triệu, Ngự viên Lan Đình giai đoạn hai 9 triệu 8.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, còn nói: “Không sao, anh trai giúp em trả trước, về sau em sẽ trả lại cho anh!”
“Em nói được làm được, người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc!”
Kiều Tắc không nói gì, mà dùng ánh mắt “Em nghĩ anh ngu à” nhìn em gái ngốc nhà mình.
Không thể không nói, cô ấy thật sự dám nghĩ.
Kiều Mạn Mạn đau đớn mất đi cơ hội làm hàng xóm với Tiểu Hạ. Đối với hành vi lúc bình thường chỉ biết dùng tiền mua trà sữa, mua bánh ngọt mà không biết tiết kiệm của mình vô cùng hối hận.
Sớm biết thế đã không uống nhiều trà sữa như vậy!
Trần Linh Vũ vẫn ăn vạ ở nhà họ Kiều, đôi tình nhân nhỏ thì thường dính nhau, cho nên mỗi ngày cậu đều đi theo Tiểu Hạ. Cô phải dậy sớm tập lái xe, cậu sẽ dậy sớm tập lái cùng cô. Cô tập xong muốn đến viện cờ, cậu sẽ đi theo đến viện cờ.
Giang Vọng Hạ vẫn giống trước kia, 10 giờ rưỡi sáng đến viện cờ, 4 giờ chiều rời đi.
Điểm khác là, trước kia tan học cô sẽ đạp xe quanh khu nhà. Nhưng giờ cô sẽ chơi cùng Trần Linh Vũ ở bên ngoài một lát, hoặc là chơi đến tối mới về.
Đôi tình nhân nhỏ thì nên đi hẹn hò, nếu không về nhà show ân ái sẽ k1ch thích hai cún độc thân trong nhà.
Giang Vọng Hạ về lại thành phố X đã hơn 2 năm, nhưng phần lớn thời gian phải đi học, thời gian ngoài giờ học không huấn luyện nhảy cao cũng là đến viện cờ, rồi tham gia thi đấu, không có thời gian ra ngoài chơi.
Trước 6 tuổi, cô và ba nuôi sống ở thành phố X, nhưng cô gần như không có ấn tượng gì với thành phố X.
Cộng thêm 12 năm trôi qua, thành phố thay đổi rất lớn. Cô không có chút quen thuộc nào.
Lúc đầu, Giang Vọng Hạ không biết có thể dẫn Trần Linh Vũ đi đâu chơi.
Cô hỏi Kiều Mạn Mạn, được đề cử không ít tiệm trà sữa, tiệm bánh ngọt thích hợp để quẹt thẻ trên mạng. Hỏi Kiều Tắc, không chỉ không hỏi được cái gì, ngược lại còn bị nhắc nhở suốt 2 tiếng rằng “Con gái ở bên ngoài phải bảo vệ mình cho tốt”, “Đừng có tin lời ngon tiếng ngọt của con trai”, “Hai đứa muốn làm gì nhất định phải làm biện pháp an toàn cho tốt.”
Cô có phần cạn lời.
Cô cho rằng Kiều Tắc còn giống mẹ ruột của cô hơn Triệu Linh Tuyết.
Giang Vọng Hạ không biết chỗ nào thú vị, Trần Linh Vũ chủ động nhận nhiệm vụ xây dựng cẩm nang vui chơi.
Cậu nói: “Không sao hết, coi như là du lịch tốt nghiệp, chúng ta cùng đến một thành phố xa lạ. Người ta đi du lịch điều đầu tiên là phải dựng cẩm nang trước, chúng ta cũng xây dựng cẩm nang du lịch đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Vọng Hạ ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta có nên gọi cho Tình Tình không?”
Trần Linh Vũ: “Gọi cậu ta làm gì, chúng ta đâu cần ai chụp ảnh giúp.”
Cậu và Tiểu Hạ đều không phải người thích chụp ảnh.
Không như người nào đó, uống trà sữa phải chụp ảnh, thấy mèo ngửa bụng làm nũng phải chụp ảnh, tập lái xe cũng phải chụp ảnh chửi bới mặt trời quá nắng.
Không có việc gì cũng chụp ảnh thì thôi đi, cô ấy còn dám bóc phốt Tiểu Hạ chụp ảnh khó coi!!
Sao cô ấy dám!!
Giang Vọng Hạ liếc cậu một cái: “Chúng ta đã nói tốt nghiệp thì đi du lịch cùng nhau mà.”
Trần Linh Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn cô, hỏi ngược lại: “Có sao?”
Giang Vọng Hạ gật đầu: “Có.”
Trần Linh Vũ “Ồ” một tiếng, vẻ mặt không quan tâm: “Tớ quên rồi, nên là không có.”
Giang Vọng Hạ: “… Tiểu Tình nghe được sẽ đánh cậu.”
Trần Linh Vũ tỏ vẻ không sao hết.
Là một tuyển thủ lướt mạng hàng đầu, Trần Linh Vũ thường xuyên lướt thấy mấy tin tức kiểu: “Đó không phải là bạn thân của bạn gái, mà là mẹ vợ của tôi”, “Em ra ngoài tụ họp với các cô ấy về còn yêu anh nữa không”, “Chúng ta vẫn nên chia tay thôi”.
Nghe nói, “bạn thân” và “bạn trai” nhìn nhau không vừa mắt.
Trần Linh Vũ và Giang Vọng Hạ, Lương Thi Tình là bạn chung tiểu học, gần như có thể nói là lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Cậu và Lương Thi Tình sẽ không đến mức vì Tiểu Hạ mà không vừa mắt nhau.
Nhưng đúng là cậu không thích Kiều Mạn Mạn, thậm chí còn có chút thành kiến.
Giang Vọng Hạ có thể cảm nhận được Trần Linh Vũ không thích Kiều Ngốc Ngốc, bèn nói với cậu: “Thật ra cậu ấy là một cô gái rất đáng yêu.”
Thẳng nam Trần Linh Vũ lên tiếng: “Liên quan gì đến tớ?”
Nếu không phải biết thằng nhãi này cố tình giả ngu, làm bộ không nghe hiểu thì câu trả lời này của cậu cực kỳ phù hợp tiêu chuẩn “nam đức”- Cô gái khác thì liên quan gì đến tớ, trong mắt tớ chỉ thấy bạn gái yêu yêu của tớ thôi.
Nhưng Giang Vọng Hạ không phải người nhàm chán, sẽ không hỏi những vấn đề vô nghĩa đó, không giúp ích được gì.
Cô nói: “Ý tớ là, Kiều Mạn Mạn là một cô bé rất rất tốt. là chị em, người nhà của tớ. Cậu có thể đừng lúc nào cũng làm cái mặt cau có với người ta được không?”
Trần Linh Vũ mím môi: “Có à?”
Giang Vọng Hạ gật đầu: “Có.”
Nghe vậy, Trần Linh Vũ lập tức thay đổi biểu cảm u oán nhìn bạn gái: “Tiểu Hạ, cậu thay đổi rồi. Cậu vì người ngoài mà mắng tớ.”
Thấy dáng vẻ cô vợ nhỏ bị hắt hủi của cậu, Giang Vọng Hạ trầm mặc.
Một lát sau, cô yếu ớt nói: “Vốn dĩ tớ và Kiều Mạn Mạn là người nhà, hình như cậu mới là cái người ngoài kia thì phải?”
Trần Linh Vũ: “…”
Trần Linh Vũ trầm cảm.
…
Qua thêm mấy ngày, thành tích thi đại học được công bố.
Kiều Mạn Mạn làm rất nhiều bài tập, hỏi rất nhiều anh chị khóa trên, còn hỏi cả anh trai và Tiểu Hạ. Họ đều nói báo danh vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa và Học viện Mỹ thuật Trung ương không vấn đề gì, ăn chắc trong tay.
Trừ khi thí sinh Mỹ thuật toàn quốc không báo danh vào Học viện Mỹ thuật khác, tất cả đều nộp hồ sơ vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa và Học viện Mỹ thuật Trung ương, thế thì mới không chắc lắm.
Điểm của Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ rất cao, Giang Vọng Hạ 703 điểm, Trần Linh Vũ 705 điểm.
Lúc họ tra điểm, Trần Linh Vũ vẫn ở nhà họ Kiều. Lúc đó tra thành tích của Kiều Mạn Mạn trước, rồi tra của Giang Vọng Hạ, cuối cùng mới tra điểm của Trần Linh Vũ.
Vốn dĩ Kiều Mạn Mạn cho rằng 703 điểm của Tiểu Hạ đã là rất cao rồi, không nghĩ tới điểm của Trần Linh Vũ còn cao hơn, vô cùng kinh ngạc nhìn qua nhìn lại hai người.
Hai người họ là người ngoài hành tinh sao??
Sao có thể thi được điểm cao như vậy!!
Không, khoa, học!!
Trần Linh Vũ thấy thành tích của mình còn cao hơn cả Tiểu Hạ, có hơi ngoài ý muốn.
Nhưng cậu không lộ ra bất kỳ tâm trạng kích động và vui sướng nào, ngược lại quay người nói với Giang Vọng Hạ: “Vậy nhất định là bài làm văn của tớ viết tốt hơn cậu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu lo Tiểu Hạ sẽ cảm thấy tức giận vì điểm của cô không cao bằng của cậu.
Nhỡ Tiểu Hạ mà tức giận, chia tay với cậu thì làm sao?
Giang Vọng Hạ: “… Không cần phải nhắc đến bài văn bực mình đấy của tớ đâu.”
Trần Linh Vũ chọn cách im mồm.
Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ đều ghi danh vào Thanh Hoa.
Việc tuyển sinh tiến hành theo đợt, Kiều Mạn Mạn thuộc lứa tuyển sinh trước thời hạn, Giang Vọng Hạ, Trần Linh Vũ cũng thuộc nhóm tuyển sinh đầu tiên. Kết quả tuyển sinh của Kiều Mạn Mạn ra trước họ, không có bất ngờ gì, cô ấy đỗ vào Học viện Mỹ thuật Trung ương.
Giang Vọng Hạ, Trần Linh Vũ đỗ vào Đại học Thanh Hoa.
…
Bởi vì mua trọn căn nhà, Giang Vọng Hạ đau đớn mất đi một chiếc Lamborghini. Nhưng vẫn phải đội mặt trời chói chang đi tập lái xe như mọi ngày, khó tránh khỏi khiến tâm tình chán nản.
Mấy ngày nay, rõ ràng Giang Vọng Hạ tập lái không tích cực như trước kia nữa.
Trần Linh Vũ không biết nguyên nhân, thấy hình như tâm trạng bạn gái không tốt lắm, có hơi lo lắng. Chạng vạng tối cố tình đạp xe đi giải sầu cùng cô, hỏi có phải hai ngày nay cô gặp chuyện gì phiền lòng không.
Cậu đoán có thể Tiểu Hạ đang buồn phiền chuyện liên quan đến cờ vây.
Đây là chuyện đã có tiền lệ, Giang Vọng Hạ từng vì không phá được thế trận của tiền bối, phiền não suốt hai tháng, khá tương tự với trạng thái hiện tại.
Giang Vọng Hạ đang nghĩ đến chuyện bàn luận cùng tiền bối ở viện cờ lúc ban ngày.
Nghe Trần Linh Vũ hỏi vậy, cô đáp một tiếng: “Cũng gần vậy, dù sao chuyện phiền não cứ đến rồi lại đi.”
Trần Linh Vũ: “Ừ, mọi chuyện sẽ được giải quyết mà, đừng lo lắng quá.”
Giang Vọng Hạ nhớ tới phiếu giảm giá Lamborghini 5 tệ chưa dùng đến, yếu ớt nói: “Không biết lúc nào tớ mới có thể kiếm đủ 4 triệu nữa.”
Trần Linh Vũ không ngờ Tiểu Hạ lại phiền não chuyện tiền bạc.
Cậu nhíu nhíu mày, hỏi: “Cậu không có tiền?”
Dù cô đã thành niên rồi nhưng vẫn chưa đi làm, nhà họ Kiều chắc sẽ không lấy lý do Tiểu Hạ là người trưởng thành, không cho cô tiền tiêu nữa, muốn Tiểu Hạ tự kiếm tiền đâu nhỉ?
Chỉ nghĩ đến đó thôi cậu đã bắt đầu tức giận rồi.
Trần Linh Vũ muốn chửi người rồi.
Chưa đợi cậu mở miệng, Giang Vọng Hạ đã nói: “Kiều Tắc đồng ý tặng cho tớ một chiếc Lamborghini, nhưng lúc chúng ta mua nhà tớ đã tìm anh ấy chiết khấu rồi.”
“Ai da, nó là Lamborghini trị giá 4 triệu đấy.”
“Khi nào tớ mới có thể kiếm được 4 triệu, mới có thể dùng đến cái phiếu giảm giá 5 đồng kia chứ?”
“Nghĩ tới phải kiếm nhiều tiền như vậy là tớ đã phiền lòng rồi.”
Trần Linh Vũ đã chuẩn bị tốt tâm trạng mắng nhà họ Kiều:?
Cậu sửng sốt một chút, nhìn bạn gái thân yêu của mình, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “… Cậu mất hứng, chỉ vì chuyện này?”
Giang Vọng Hạ dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cậu: “Tớ không có mất hứng, con mắt nào của cậu thấy tớ mất hứng vậy?”
Trần Linh Vũ nghĩ thầm: Cả hai con mắt của tớ đều cảm thấy.
…
Hai tiếng sau, ba Trần ở nước Mỹ xa xôi lại nhận được cuộc gọi xuyên quốc gia của con trai út, nghĩ chắc là đã có thành tích thi đại học, có lẽ con trai út gọi báo tin vui cho ông ấy.
Ông ấy hỏi: “Trúng tuyển rồi?”
Trần Linh Vũ hết sức kinh ngạc: “Ba, sao ba biết con và Tiểu Hạ đều trúng tuyển vào Thanh Hoa?”
Ba Trần: Không cần thiết phải nhấn mạnh con và Tiểu Hạ đồng thời trúng tuyển đâu.
Trần Linh Vũ nói với ba chuyện trúng tuyển vào Thanh Hoa, sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Ba, ba có thể chuyển cho con 3,99 triệu không? Con muốn mua một chiếc Lamborghini.”
Ba Trần dứt khoát chuyển cả 4 triệu.
Không ngờ, Trần Linh Vũ lại cự tuyệt rất chính nghĩa: “Không, không được. Ba, 10 ngàn còn lại phải để Tiểu Hạ bỏ ra.”
“Như vậy thì xe bọn con mua sẽ là tài sản chung.”
Ba Trần:?
Danh Sách Chương: