…
Cùng thời điểm ấy, hàng loạt biến hóa xảy ra trên tàu.
Toa số 13, trái với dự đoán, Takami gần như sắp “dọn dẹp” được ngọn lửa. Bất quá, thần lực trong cơ thể cậu vẫn không ngừng dao động, cùng sắc mặt tái nhợt kia cho thấy Takami đã sử dụng thứ không nên sử dụng.
Nhìn vào ngọn lửa còn sót lại tựa như đứa trẻ sợ hãi co rúm ở góc toa, cậu cười nhạt, thần lực vận khởi, thủy long hung mãnh lao tới. Khi thủy long lao vào góc tàu, vỡ tan ra, hóa thành nước loang lổ trên sàn.
-Thu lại!- Takami sắc mặt không tốt, vội đem nước thu vào trong 1 chiếc bình nhỏ. Nếu lúc này chịu khó để ý kĩ, sẽ nhận ra được loại nước trong lọ đặc sệt và mang màu xanh đậm hơn so với thứ nước bình thường.
Tiếng gót giày lộp cộp vang vọng trong toa, Takami sải bước tới góc tàu, trầm mặc nhìn vết cháy xém không rõ ràng. Cậu không nhìn nhầm, vào khoảnh khắc thủy long sắp chạm tới, ngọn lửa rõ ràng đã biến mất. Nhưng tại sao, và bằng cách nào?
Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
…
Toa số 12, trước sự chứng kiến của Shun và Ruka, ngọn lửa đột ngột biến mất. Nếu không phải dấu vết của vụ cháy vẫn còn, hẳn bọn họ sẽ nghĩ tất cả là ảo giác.
Toa số 18, chỗ của Sako và Hydron, lửa biến mất…
Toa số 17…
Toa số 14…
Toa số 11…
Mới vài phút trước, ngọn lửa còn hung hăng cắn nuốt, vậy mà giờ lại như chưa từng xuất hiện…
Không phải là được dập tắt, mà như thể có ai đó đã đem toàn bộ đi…
Tất cả mọi người còn đang chưa hiểu nổi chuyện gì, thanh âm quen thuộc của Nokoru đã vang lên bên tai, trầm thấp và lạnh lùng đến phát run: “Toa số 16 vẫn đang cháy, Rin bị kẹt trong đó!”
…
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa toa bị đẩy mạnh, Sakura vội vã bước vào, bắt gặp biểu tình khó coi của mọi người. Khỏi cần nói cũng biết, mấy nhân vật này là do thuộc hạ trong các đại gia tộc.
-Đến rồi à?- Shun nhàn nhạt nhìn thoáng qua cô, giọng nói mang theo âm trầm lạnh lẽo- Lửa không lan sang các toa khác, cũng không ảnh hưởng quá lớn tới toa tàu. Thứ duy nhất mà nó cắn nuốt là… sự sống.
-Thuật của bọn tôi không có tác dụng, cậu thử xem…- Ruka còn chưa nói hết câu, Shun đã lạnh lùng cắt ngang:
-Vô ích thôi. Dạ không đủ mạnh…- Tầm mắt cậu lướt qua Sakura, kín đáo thu lại biểu tình của cô- Thần thuật ăn thông với tâm trí chủ nhân. Đối với thứ khiến chủ nhân của nó sợ hãi, thần thuật tuyệt không thể khắc chế.
Sakura cúi đầu, bàn tay mềm mại siết chặt, đầu móng tay đâm vào da thịt, máu đỏ từ trong kẽ tay cô rỏ xuống nền, 1 bàn tay đặt lên vai cô, Sakura ngẩng đầu, đối diện cùng huyết đồng lạnh băng và bình tĩnh của Dạ. Sakura cắn môi, dùng sự đau đớn ép buộc bản thân tỉnh táo, mà Dạ cũng không ép cô, hướng Shun và Ruka trao đổi:
-Có thể tiến vào trong đó không?
-Không thể. Ngọn lửa này khác với ban đầu, có sự bài xích thần thuật của chúng ta. Nếu dùng thần khí bao bọn cơ thể thì không tiến vào trong được, nhưng cứ như vậy đi vào thì còn chưa đến nơi đã thành than rồi.- Khi tầm mắt cậu và Sakura giao nhau, Shun cho cô 1 ánh mắt an tâm- Tôi đã đánh ngất Nokoru. Tên ngốc đó không làm liều được đâu.
Dạ tiếp tục quay lại vấn đề chính:
-Vậy tại sao Rin chưa chết? Cô ấy không có thần khí bảo hộ mà phải không?
Ruka nhìn sang toa tàu bốc cháy ở bên kia cánh cửa:
-Nó cố ý duy trì sinh mạng cho Rin, còn về lý do thì chắc không cần tôi nói.
-… Vậy… Có phương pháp nào không?
-Có chứ.- Ruka cười khổ- Trên tàu có 1 người biết khống chế lửa. Nhưng tên đó lại rât tùy hứng, nhất định sẽ không giúp đâu. Nếu cứ cố ép, không chừng tên đó còn làm lửa cháy to hơn.
Sakura im lặng nhìn mọi người bàn bạc, tròng mắt tím vô hồn nhìn về phía toa tàu bên kia, 1 đoạn ký ức như song triều ập tới nhất thời khiến cô run rẩy. Nỗi bất an trong lòng ngày càng dân lên, lần đầu tiên, cô có suy nghĩ muốn hành động dựa theo linh cảm.
Âm thanh điện thoại reo vang, đều đặn, nhịp nhàng theo 1 tiết tấu khô khan. Nó khá nhỏ so với âm thanh trong toa tàu nhưng vừa đủ để lọt vào tai cô.
Sakura tái mặt, khó khăn lắm mới ân được nút nghe. Đầu dây bên kia là giọng Shigeki.
-Sakura, tớ đã bắt kịp tàu của Mira.- Không còn thái độ cợt nhả nữa, cô còn mơ hồ cảm nhận được thái độ nghiêm túc của Shigeki.
-Chuyện gì?- Âm thanh trong trẻo đáp lại. Đúng như Shigeki nghĩ, vẫn luôn vô cảm như vậy.
-Cậu… sẽ không muốn biết đâu.- Shigeki trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía đoàn tàu đang trở thành vật hiến tế cho lửa đỏ.
Lửa sáng bừng cả 1 góc trời, mang theo tàn bạo và khốc liệt thiêu đốt những sinh mạng ở bên trong. Ánh lửa rực rỡ phác lên từng đường nét trên khuôn mặt cậu, thắp lên sự tàn bạo ở sâu trong đôi mắt. Lần đầu tiên, sự tức giận bao trùm lên khuôn mặt cậu. Lần đầu tiên, Shigeki cảm thấy muốn giết người đến thế.
Sakura sững người, không thể nghe những gì Shigeki nói sau đó. Điện thoại của cô đã sớm nằm lăn lóc trên sàn tàu, mà Dạ chỉ dám im lặng nhìn cô.
…
-Nari, chúng ta…- Shigeki nhỏ giọng, muốn nói gì đó với Nari. Nhưng rất nhanh, cậu cảm nhận được có điều bất thường. Cái cô gái vốn dĩ đứng cạnh cậu đã biến đâu mất tiêu.
-Shigeki, giúp tôi!- Âm thanh từ đoàn tàu đang bốc cháy ngùn ngụt, Shigeki vội dời tầm mắt, bắt gặp Nari ở đối diện. Trên vai Nari còn mang theo 1 người nữa.
-Còn đứng đó làm gì, mau giúp tôi đưa cậu ấy ra.- Nari gắt khẽ, cố kiềm chế cảm giác đau đến muốt ngất đi. Không có thần thuật đúng là khổ sở thật, để bản thân bị thương thế này.
-Cậu điên à?- Shigeki vội chạy tới, nhận lấy Mira từ trên vai Nari, nhanh tay kéo cô rời khỏi chỗ đó.
-Tôi hoàn toàn bình thường.- Nari lanh lùng nhìn cậu- Mira là 1 tinh anh, để cậu ấy chết đồng nghĩa với hy sinh 1 nhân tài.
-Cậu…- Shigeki vô phương. Đúng là thuộc hạ của Sakura, lúc nào cũng có lý do hợp lý đối với hành động của mình.
-Còn 1 việc nữa…- Đặt Mira vào trong xe, Nari xoay người nhìn đoàn tàu, khe khẽ lên tiếng- Toàn bộ những người dân thường trong tàu… Không có lấy 1 ai sống sót. Cậu… để bọn họ ra đi thanh thản được không?
Nari vẫn nhớ, lúc cô chạy vào trong đó cứu Mira, cô thấy 1 người đàn ông trung niên cầm trên tay tấm ảnh vợ và đứa con trai, vẫn lầm bầm trong miệng cái tên của thằng bé. Cảm giác quặn thắt hiếm hoi xuất hiện trong cô. Nari hiểu, toàn bộ mọi chuyện đều do bọn cô gián tiếp gây ra. Nếu Mira không đi chuyến tàu đó, có lẽ người đàn ông ấy vẫn đang bình yên trở về với tổ ấm gia đình.
Shigeki lặng lẽ nhìn Nari. Cậu thở dài, 2 tay đưa lên, hướng về phía đoàn tàu. Ánh sáng xanh bao phủ những người ở bên trong.
Nằm trong toa tàu rực cháy, người đàn ông cảm nhận sức nóng của ngọn lửa đang từ từ gặm nhấm mình. Nhưng rồi đột nhiên, cảm giác đo được thay bằng xúc cảm lành lạnh. Ông gắng gượng mở mắt, thấy mình đứng giữa không gian mênh mông trắng xóa, trước mặt là vợ và đứa con trai. Rồi, ông nắm lấy tay họ, tiến về phương hướng vô định ở phía trước.
…
Ruka, Shun và Dạ hình như đã nói xong. Cả 3 hướng Sakura 1 ánh mắt bối rối. Lưỡng lự 1 chút, cuối cùng, Ruka đành phất tay, lệnh cho thuộc hạ của các đại tộc lui ra. Cả toa tàu rộng lớn chỉ còn mấy người bọn họ.
Sakura ngẩng đầu, đôi mắt màu tím bình thản lướt qua cả 3 người. Không cần họ nói, cô cũng biết bọn họ muốn làm gì.
-Xin lỗi…- Dạ nhỏ giọng, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô.
Sakura dùng sự yên lặng đáp lại Dạ. Cô chỉ nhìn về 1 hướng, ánh mắt vô hồn trống trải, tựa như đang nhớ đến điều gì đó của quá khứ.
Shun tiến đến phía sau cô, đôi bàn tay to lớn với những vết chai do cầm kiếm lâu ngày tạo nên che đi tầm mắt cô. Cô nghe giọng cậu nhẹ nhàng mà lạnh băng vang lên bên tai:
-Đừng cố nhìn nữa…
Sakura không nói gì, chỉ cắn cắn cánh môi đến mức nó bật máu. Trong ký ức của cô, cũng đã từng có 1 lần như vậy, cũng đã từng có 1 người chìm vào trong biển lửa. Vậy mà cô, cả 2 lần đều chỉ có thể vô dụng đứng nhìn.
Cô hận ngọn lửa, nhưng hơn hết, cô hận chính bản thân cô.
Sakura không khóc, không nức nở, liệu cô có biết rằng chính sự lặng lẽ trống trải của cô mới làm người ta cảm thấy chua xót nhất.
Dạ thu lại ánh mắt, xoay lưng nhìn toa số 16 trở thành vật hiến tế trong biển lửa, cố gắng kiềm chế cảm giác chua xót dưới đáy lòng, đối với bóng dáng mờ mịt ở bên trong hoàn toàn không lộ ra tia cảm xúc.
Rin, tôi xin lỗi, nhưng bảo vệ tiểu thư là trách nhiệm của tôi…
…
-Thật làm tôi thất vọng a~~. Không ngờ cậu vô tình đến thế.
…
Trong khoảnh khắc, ngọn lửa bùng lên dữ dội, Rin nằm bên trong biển lửa, ôm lấy ngực trái, tìm cách khắc chế loại đau đến muốn chết đi này.
Ngọn lửa dường như bị ai đó khắc chế, bất ngờ cứng lại, rồi lại cố vùng vẫy tìm cách thoát ra.
…
-Coi như món quà nhỏ dành cho sự lý trí của cô vậy, Sakura Sammon…
…
Phản kháng vô ích, dưới sự áp chế của nguồn sức mạnh bí ẩn, ngọn lửa nhỏ dần rồi tắt hẳn…
Đồng thời, bóng người đứng đằng sau cánh cửa toa cũng nhẹ nhàng rời đi, mang theo nụ cười của kẻ xem kịch vui...
-Chúng ta sẽ sớm gặp thôi…