________________________
Ngày 23 tháng 6 năm 20xx
Mưa rơi tầm tã suốt ba ngày, đất trời phủ trong màu mưa trắng xóa. Mưa nặng nề rơi, hạt mưa trong suốt như đè nặng tâm hồn con người.
-Nó trốn đâu rồi?
-Nhanh đi tìm!
Những kẻ cao lớn hung tợn dưới trời mưa truy tìm sát thủ vừa bỏ trốn, mà cách đó không xa, một cậu bé lặng lẽ nhìn tất cả. Nước mưa thấm ướt mái tóc đen dài, quần áo màu đen dính bết vào cơ thể, máu từ vết thương trên vai cậu loang ra. Cậu bé không lớn lắm, ước chừng năm tuổi, nửa dưới khuôn mặt bị che khuất, duy chỉ có đôi mắt sáng rực đến lạnh người- thứ ánh sáng không phù hợp với độ tuổi ngây thơ non nớt.
Đó là cái giá mà bất cứ đứa trẻ nào của thần tộc cũng phải nếm trải. Nếu chúng muốn nắm giữ sinh mạng kẻ khác chứ không phải bị kẻ khác bóp chết, chúng cần học cách sinh tồn ở ngay độ tuổi này.
Shun cắn răng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. May mắn trên đường chạy trốn cậu phát hiện ra nơi này, dù không biết nó thuộc về ai nhưng kết giới không bài xích sức mạnh của cậu, Shun lập tức trốn vào.
Lộp cộp
Tiếng gót giày đạp trên nền mưa đi tới. Shun bặm môi, dấu đau đớn nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
-Tiểu thư…- Giọng nói trung tính trẻ tuổi mang theo thái độ ngăn cản- Trời mưa rất lớn, tiểu thư hãy quay vào nhà đã.
Không có tiếng đáp lại, chỉ là tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn.
Shun lảo đảo đứng lên. Đau quá! Nhưng không thể để bị phát hiện được.
Vai cậu nhói lên từng đợt, đau đớn đến phát run như muốn đánh gục chân cậu, vết thương trên vai nhiễm từng đợt máu đỏ mà cậu coi như không hay biết.
Mưa vẫn rơi tầm tã…
Áo đen nhiễm máu dính bết lên vai…
Nhưng rồi, cậu lại gục xuống.
“Vết thương có độc!”
Suy nghĩ ấy thoáng qua trong tâm trí Shun.
-Ai?
Giọng nói trong trẻo truyền đến bên tai, Shun ngẩng đầu, đối diện cũng đôi mắt tím tối tăm lạnh lẽo.
Cô bé đứng trước mặt cậu ăn mặc đơn giản, quần bó đến đầu gối, áo thun cổ chữ V trắng thuần, nhìn thế nào cũng giống bao cô bé khác cùng tuổi. Đáng tiếc, thanh kiếm được nắm chặt bên hông đã phá vỡ cái trẻ con đó.
Cô bé đội mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt, nhưng từ vị trí của cậu có thể thấy được đôi mắt của cô. Một màu tím âm u, trong suốt mà buồn bã như bầu trời ngày mưa lại cất dấu cái nhìn sắc bén không nói thành lời, cùng tia tàn nhẫn thoáng lướt qua trong đáy mắt.
Đôi mắt của thú săn mồi!
Người cầm ô che cho cô bé là 1 đứa trẻ trạc tuổi có mái tóc màu bạc, huyết đồng cảnh giác nhìn cậu, khuôn mặt trung tính rất giống nam. Cả người cậu ta* mặc vest đen, lưng luôn giữ thẳng, hoàn toàn là dáng vẻ đã qua huấn luyện.
Người tóc bạc tiến lên, lặng lẽ đứng cạnh cô, ánh mắt chưa một lần rời khỏi cậu. Dường như chỉ cần cậu có chút động tĩnh gì sẽ lập tức xé xác cậu. Đôi mắt màu đỏ máu ấy tản mác sát khí, bàn tay đeo găng trắng hơi siết lại.
-Đừng động.- Cô bé giơ tay ngăn lại- Vết thương quá nặng còn bị nhiễm độc, cậu ta không giữ nổi mạng.
Thân hình Shun cứng lại trong một giây, duy chỉ có ánh mắt chưa từng thay đổi nhìn cô.
Trong mắt cậu, cô bé này chỉ khoảng 5 tuổi, cùng với cậu không chênh lệch lắm nhưng khí chất cao ngạo đã không che dấu nổi. Ánh mắt cô bé bén nhọn sắc sảo, tựa như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của con người.
Một đứa bé mà cũng có loại năng lực này sao? Cậu thật tò mò, rốt cuộc là tác phẩm của gia tộc nào.
Nghĩ tới đây, cậu không nhịn được bật ra tiếng cười khẽ, đôi mắt đen óng như bảo thạch lanh lẽo nhìn cô…
Không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt ấy cũng đủ ăn sâu vào trong lòng người…
Rất lặng.
Dù đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm, dù có thể 1 khắc sau sẽ chết, ánh mắt cậu vẫn bình thản đến lạ lùng. Không có sợ hãi, không có đớn hèn, một ánh mắt mà đứa trẻ năm tuổi không thể nào có.
Có chăng, chỉ là chút không cam lòng, tựa như hùng ưng vẫn ôm trọn khát vọng lớn lao.
Tia kinh ngạc lướt qua đáy mắt cô bé…
…
Cô đã từng giết rất nhiều người, từ chính trị gia cho đến thủ lĩnh hắc đạo. Ngay thời điểm đối mặt cùng cái chết, bọn họ vẫn như bao con người tầm thường khác, lộ ra hèn nhát yếu ớt đến đáng khinh, chỉ biết van nài cô tha mạng, thậm chí sẵn sàng đánh đổi sinh mang người thân.
Những kẻ đứng trên cao thì ra vẫn thấp hèn đến thế.
Cô chán ghét bọn họ!
Vậy mà cô không ngờ, ánh mắt cô tìm kiếm lại xuất hiện trên người một cậu bé chạc tuổi cô.
Chớp mắt ấy, một suy nghĩ kỳ dị nảy sinh trong tâm trí cô.
Nếu cậu ta không bỏ mạng ở đây, nếu cậu ta sống thêm mười, hai mươi năm nữa, chuyện gì sẽ xảy ra?
Liệu cậu ta sẽ trở thành người thế nào?
Cô không biết, nên cô sẽ cứu cậu ta, dù cho đó là việc sai lầm nhất trong cuộc đời mình.
…
-Đem Thuấn Di ngọc lại đây.
Người tóc bạc kinh ngạc, dường như không tin nổi điều cô bé vừa nói. Chỉ là, rất nhanh, cậu ta đã cụp mắt xuống, đem ô trao cho cô rồi thân ảnh biến mất.
Quy củ như vậy, hơn nữa còn ở đô tuổi này… Có một thuộc hạ như thế, rốt cuộc chủ nhân còn tài hoa bao nhiêu?
Còn đang mải suy nghĩ, bóng dáng nhi nhỏ đã tiến lên, lặng lẽ và thản nhiên che ô cho cậu.
-Tại sao?- Cậu không tin cô bé này không biết nguy hại của việc cứ cậu.
-Trong lúc tôi nổi lòng tốt thì đừng mở miệng.- Cô cụp mi mắt, thanh âm không chút dao động.
Câu không nói gì nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như hàm chứa cả vũ trụ bên trong.
Một sự im lặng cố chấp, dường như sẽ không buông tha cho đến khi nghe được đáp án.
Cô bé chậm rãi nhướn mày, đôi môi màu anh dào nâng lên, màu mắt tím âm u như bầu trời lúc chợp tối.
Mấp máy môi, giọng nói nhẹ nhàng lẩn khuất trong cơn mưa.
-Chúng ta giống nhau mà, phải không?
Phải không?
Cậu thật muốn bật cười. Lần đầu tiên trong đời, cậu có suy nghĩ muốn cười.
Phải, bọn họ giống nhau, cùng là thú săn mồi đạp lên sinh mạng kẻ khác mà sống.
Chỉ là, giữa bọn họ chênh lệch nhiều lắm.
Cô là kẻ ở trên cao, đã đi được quá nửa chặng đường.
Còn cậu, mới chỉ những bước đầu tiên.
-Ha ha…
Tiếng cười trầm khan bật khỏi cổ họng cậu.
Cậu muốn thành kẻ nắm giữ thần tộc, vậy mà cậu lại tự mãn bởi danh xưng “thiên tài” nhỏ nhoi này. Sao cậu lại quên, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, ở bên ngoài gia tộc, chữ “thiên tài” nhiều lắm.
Cô mạnh mẽ như vậy, còn cậu thì sao?
Bằng tuổi nhau, nhưng khác biệt thì như trời và đất.
Nếu hôm nay cô nổi sát tâm, cho dù không bị thương thì liệu cậu có rời đi nổi?
Giờ phút này, không cần nhiều lời, bọn họ tự hiểu ý nhau.
-Dạ thưa, Thuấn Di ngọc đây ạ.-Người tóc bạc đã trở lại, đem vật trong tay kính cẩn đưa cô.
Cô ném cho cậu, bình thản đặt chiếc ô lên vai che mưa cho cậu.
Kết giới xung quanh mơ hồ giao động, vị trí của cậu xuất hiện lỗ hổng lớn.
Cô bé phất tay:
-Dạ, mau đánh dấu bị trí lỗ hổng, truyền lệnh cho đội hộ vệ sửa lại kết giới.
-Vâng!- Ngươi bên cạnh cúi đầu đáp lại.
-Thấy nó rồi!
-Mau lên!
Cô thản nhiên nhìn những kẻ đang tới. Gương mặt dữ tợn như hung thần ác sát, hiển nhiên đó là đám người truy lùng cậu.
-Làm phiền vậy. –Shun hạ mi mắt, cười khẽ.
Cô không đáp lại, chỉ nhẹ phất tay. Hoa anh đào hòa mình trong cơn mưa, cắm phập vào cơ thể những kẻ đang tới. Mùi máu tanh tưởi nồng nặc đột ngột xộc vào mũi, màu đỏ loang ra trong nước mưa.
Máu tươi bắn lên gương mặt non nớt của cô.
Một sắc màu hoa lệ…
Thật sự rất đẹp…
Cậu dựa người vào tường, đầu ngón tay hơi động.
Gió lớn nổi lên, mũ lưỡi trai rơi xuống đất.
Mái tóc đỏ rực trải dài đến gót chân cô.
Sắc màu ấy như máu, kiêu ngạo y như con người cô, bóng lưng cô độc đọng lại trong mắt cậu
Trước khi mêm man, cậu nhớ giọng cô nhẹ nhàng vang lên:
-Một ngày nào đó, cậu sẽ sánh ngang tôi.
Cậu biết điều đó.
Ngày hôm nay, cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi cậu. Cậu đã ý thức được vị trí bản thân, sẽ nỗ lực nhiều hơn sao cho xứng đáng với vị trí thừa kể của gia tộc.
Một ngày nào đóm bọn họ sẽ ở ngang nhau, có lẽ là đồng đội hoặc buộc phải chĩa vũ khí vào nhau.
Cậu không cần ngẩng đầu nhìn cô nữa.
Và, chỉ khi ấy, cậu mới xứng đáng để cô lưu tâm…
Thân hình cậu nhạt dần trong màn mưa, cuối cùng tan biến hẳn.
Cô cúi đầu nhìn vị trí cậu từng xuất hiện, ánh mắt không rõ cảm xúc.
Tiếng bước chân truyền vào tai cô. Cô ngoảnh đầu nhìn người mới tới. May mắn, cậu thiếu niên vừa rồi kịp thời rời đi.
-Thưa tiểu thư…- Saoi cúi người- Một trong thật đại gia tộc, gia tộc Xiao ghé thăm chúng ta hôm nay. Chủ nhân nhờ tiểu thư tiếp thiếu gia của bọn họ.
-Tôi biết rồi. – Cô phất tay, mái tóc màu đỏ dần tắt trong màn mưa.
…
11 năm sau
Tokyo, Nhật Bản
Chàng trai đang bị một đám vây quanh, mái tóc dài của cậu buộc thành một dải ở phía sau. Mỗi lần ra đòn, tóc cậu tung bay vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp trong không khí. Đòn đánh của cậu rất chuẩn xác, toàn nhằm vào các vị trí nguy hiểm khiến cho đứa nào không may dính phải đều nằm đo đất.
Một tên đánh lén sau lưng cậu. Cậu liếc mắt, muốn ra tay hạ gục tên hèn hạ đó thì một bóng dáng đã đá văng hắn ta.
Cậu kinh ngạc nhìn người vừa mới xuất hiện…
…
-Cậu tên gì?-Chàng trai mở miệng.
Cô nghiêng đầu nhìn cậu. Qua hồi lâu, âm thanh đạm mạc trả lời:
-Tôi là Sakura, Sakura Sammon.
Đôi mắt cậu thoáng hiện chút ngạc nhiên. Vậy ra đó là tên cô.. Nhiều năm nay, cậu điên cuồng tìm kiếm cô, suy nghĩ chỉ có một.
Cậu muốn biết mình đã đi được tới đâu.
Lâu như vậy không có kết quả, cuối cùng , bọn họ lại ngẫu nhiên gặp ở nơi này.
Là số phận sao?
Số phận muốn bọn họ đối đầu nhau, hay nghĩ ra trò đùa gì khác?
Cô khác xưa nhiều lắm, đôi mắt lạnh hơn, trầm tĩnh hơn, cùng càng thêm sâu thẳm.
Cậu vẫn như cũ, vẫn ở phía sau nhìn bóng lưng cô.
Cô không nhớ cậu là ai, nhưng gương mặt cô cậu chưa ngày nào quên được.
Bởi chênh lệch ngày ấy đã khắc sâu vào tâm trí cậu sao?
…
Vài ngày sau
Học viện Nishiyama
Bên dưới gốc anh đào ngàn năm, một người con gái đang say sưa thổi sáo. Mỗi lần gió thoảng qua, mái tóc cô lại khẽ tung bay trong gió, màu đỏ tươi của mái tóc hòa cùng màu phấn hồng của cánh hoa làm cô trở nên đẹp một cách yêu dị. Thật khó để biết cô là người hay là thần tiên. Cánh anh đào tung bay, trong gió, người con gái ấy cô đơn đắm chìm vào khúc nhạc, ánh mắt đau thương làm trái tim người ta run rẩy, không tự chủ được mà muốn bảo vệ cô.
Phát hiện có người đang nhìn mình, cô lập tức dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn người con trai đứng ở trước mặt.
Cô mở miệng:
- Lại gặp nhau rồi, mà…Cậu là ai?
Hoa anh đào thả mình lên mái tóc cô, cánh hoa đẹp đẽ và mềm mại, ẩn sau đó là câu chuyện bi thương.
Nó cũng như cô vậy, đẹp đẽ mà tang tóc.
Cúi người hôn nhẹ lên bàn tay cô, cậu nói:
-Thật vinh hạnh cho tôi khi được đại tiểu thư nhà Sammon nhớ mặt. Tôi là Shun Kazumi.
Hình như, cậu đang cười.
Sau 11 năm, khoảng cách giữa bọn họ vẫn còn tồn tại.
Chỉ là lần này, ít nhất cô cũng nhớ sự tồn tại của cậu.
Vậy là đủ rồi, chẳng phải sao?