Deming cầm cái túi rồi rời khỏi toà nhà, định sẽ đi tàu điện ngầm vào trung tâm thành phố. Áp lực vận chuyển rất lớn nhưng cô không ngại thử thách. Cô không thích gì hơn là một kết thúc đã được giải tỏa mọi vấn đề và đặc biệt là cô không có ý định sẽ để thua. Các đồng nghiệp ở Thượng Hải gọi cặp song sinh nhà Chen là những người kiêu ngạo nhưng cô chẳng hề thấy như thế chút nào. Giống như huyền thoại Kingley Martin thì họ đã làm bất cứ điều gì miễn là mang đến kết quả. Họ lạnh lùng, nhẫn tâm và sẽ không ngừng lại cho đến khi nào tìm ra được sự thật. Đó là lý do tạo sao Hội Kín cảm thấy thoải mái khi cử một người tới New York vì họ vẫn còn lại một người nữa.
Đây là nhiệm vụ đáng nhớ thứ ba của cô kể từ khi cô trở thành Thợ Săn một năm về trước.(Cô và Dehua đã tận dụng các điều luật mới về.việc tăng sức vã cũng giống như anh em nhà Force hai chị em họ đã hợp nhất từ rất sớm), cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng khi thời điểm đến. Mãi cho đến vụ bắt cóc Liling Tang, thì vấn đề đau đầu nhất của Hội Kín Châu Á vẫn là việc lạm dụng quyền con người - quá nhiều ma cà rồng đã hút máu các thân cận của mình cho đến khi cạn kiệt rồi để xác Máu Đỏ lại một các lộ liễu, hoặc họ dùng cách xóa trí nhớ Máu Đỏ một cách tùy tiện khiến não bộ của họ bị hư hại. Ngay lúc này thì em gái cô đang ở vùng nông thôn, lần theo dấu vết linh hồn lầm lạc - một ma cà rồng đang dùng glom để làm cho những người trong vùng gặp ác mộng.
Phần.việc ở trường Duchesne cũng tương tự như việc đã xảy ra ở trường Quốc Tế lúc họ được giao giải quyết vụ bắt cóc. Liling Tang đã đi chơi quanh quanh với nhóm người xa xứ phức tạp, tránh xa đám trẻ giàu có thuộc các gia đình quý tộc thông thường. Bạn của cô ấy là những Máu Xanh đến từ khắp nơi trên thế giới và kẻ bắt cóc cô là một kẻ chuyển từ Châu Âu tới. Vụ việc đó đã khiến Hội Kín Trung Quốc phải xem xét chuyện xin rút khỏi cộng đồng ma cà rồng toàn cầu nhưng dù thế họ vẫn chọn trung thành với New York.
Deming cũng biết rõ là Duchesne không giống một trường trung học điển hình ở Mỹ - không có các đội trưởng đội cổ vũ, nhảy múa trong những bộ váy ngắn cũn cỡn, cũng không có các cầu thủ bóng đá to cao nghênh ngang dọc hành lang hay cũng không có dàn đồng ca, không bị đe dọa bởi mấy gương mặt đầu gấu (có lẽ cô đã xem quá nhiều các chương trình truyền hình của Mĩ), nhưng ngay khi bước qua cánh cửa đôi rất lộng lẫy cô thấy nó cũng giống như những nơi khác thôi.
Ở đây cũng phân biệt rõ ràng đâu là hạt gạo còm đâu chỉ đơn thuần là vỏ trấu, những bạn rất được và những kẻ ngốc nghếch, những người xinh đẹp và những người không xinh đẹp. Những học sinh nổi tiếng trong đó có bạn bè của Victoria tụ tập ngoài sân trường trước hồi chuông thứ nhất: những cô gái với thân hình đáng ghen tị, mái tóc bóng mượt và hàm răng trắng loá, đeo những chiếc túi hàng hiệu ở Pari, vây quanh họ là đám nam sinh đẹp trai với vẻ nhàu nhĩ như đang buồn ngủ, áo khoác với cà vạt thì xộc lệch như thể họ vội nhảy ra khỏi giường và đi thẳng tới trường vậy. Đây là một nhóm chơi độc lập - một nhóm đầy cuốn hút - nhóm Máu Xanh. Đây chính là nhóm bạn mà Deming đang gia nhập.
Chắc cũng không quá khó, Deming nghĩ. Cô chẳng cần phải khiêm tốn gì vẻ bề ngoài của mình: cô xinh đẹp, mái tóc đen thẳng đổ dài xuống lưng, làn da màu cà phê, đôi mắt to và chiếc mũi nhỏ xinh, vóc dáng mảnh khảnh gọn gàng. Thêm nữa, cô đã có nhiều kinh nghiệm trong việc là một 'Cô gái mới'. Cha cô trong kiếp này là một nhà công nghiệp với rất nhiều cổ phần ở các tập đoàn trên khắp thế giới và cặp song sinh được giáo dục ở Luân Đôn, Tehran, Johannesburg và Hồng Kông. Cô biết cách hòa nhập với mọi người và biết cách làm cho họ thích mình.
Tất cả các cuộc họp Ủy Ban dù là lớp cao hay lớp thấp cũng đều bị hoãn vì các Giám Thị quá bận rộn trong việc củng cố lại mạng phòng thủ quanh Hội Kín sau hành động bốc đồng của Regent. Không ai biết vị Regent đã phơi bày họ với kẻ thù một cách lộ liễu như thế nào và dư vọng của nó ra sao. Không ai băn khoăn về việc Hội Kín đã mất niềm tin vào người lãnh đạo của mình. Không băn khoăn về việc tương lai của Hội đang mấp mé miệng vực.
Rõ ràng việc hủy bỏ các cuộc họp là không hay chút nào. Nó sẽ khiến việc trà trộn vào nhóm người mà không bị phát hiện trở nên dễ dàng. Deming nhìn thời khóa biểu, giờ học đầu tiên của cô là Tâm Hồn con người - một môn học về nhân văn dành cho những người trong giới thượng lưu; rồi cô có thể sẽ học Giải Quyết Tranh Cãi (môn về đạo đức), Động Tác và Dáng Đi (giờ học nhảy) hoặc bài Từ Hàng Rào Chắn tới Những Cây Cầu (giờ tiếng Anh - Deming đã rất ngạc nhiên về điều này). Thế còn những môn đơn giản như Lịch Sử, Đại Số, Văn Học thì sao?
Cô đã chọn lớp học đó vì ba trong số những nghi phạm hàng đầu của cô đã ghi danh vào lớp. Cô chọn ngồi cạnh Francis Kernochan - mọi người vẫn gọi cậu ta là Froggy - một trong số hai anh chàng mà người ta đã thấy ở cùng Victoria Taylor tại bữa tiệc nhà Jamie Kip. Froggy chắc chắn không phải là người đang dấu một bí mật kinh khủng. Cậu ta có gương mặt cởi mở, dễ mến, tóc màu cam nhạt, bờ vai đầy đặn có vẻ đơn độc, cử chỉ khá hoà đồng. Mấy thứ đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu chàng Máu Xanh ở Quảng Châu - người đã hút máu hai mươi bốn thân cận cho tới chết còn có gương mặt của thiên thần cơ mà.
- Xin lỗi - cô vừa nói vừa dùng túi đẩy cùi chỏ của cô gái ngồi phía bên kia dịch ra.
- Đó có phải kiểu những chiếc trâm không nhỉ? - Cô gái hỏi. Deming ngước nhìn lên, thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang quan sát mình. Đó là Piper Crandall - Nghi phạm số hai. Là bạn thân nhất của Victoria, cô ta là người có lý do chính đáng nhất nhằm hãm hại bạn mình. Theo như kinh nghiệm của Deming thì những người thân thiết với ta nhất luôn là những người muốn chúng ta chết.
- Cái đó đẹp đấy - Piper bảo.
- Cám ơn - Bàn tay Deming nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc đen mà cô đã làm thành một búi lộn xộn trên đầu, được nẹp giữ bằng hai chiếc trâm bạc đắt tiền, thanh nhã theo hình đũa - đó là một xu hướng thời trang ở Thượng Hải. Nhưng đó cũng chẳng phải những chiếc trâm xoàng đâu: nó đã được rèn bởi một người rất tinh thông và khi hợp nhất lại với nhau hai chiếc trâm ấy sẽ làm thành thanh kiếm của cô - Ren Ci Sha Shou - Kẻ Giết Người Nhân Từ.
- Tôi thích đồng hồ của cậu - Cô vừa nói vừa chỉ vào cổ tay Piper. Nó là đồ cổ à?
- Một chiếc Cartier nguyên bản đấy, có từ hồi Louis vẫn còn làm đồng hồ cơ - Piper mỉm cười - Thật buồn cười là Máu Đỏ lại nghĩ ta không thể mang nó theo mình. Thế mà tôi đã dùng chiếc đồng hồ này được gần hai trăm năm rồi đấy.
- Nó thật lộng lẫy - Deming nhận xét. Cô chẳng cần dùng tới glom cũng biết là con đường dẫn tới tình bạn nữ giới được lát bằng những lời đường mật xu nịnh. Sao phải dùng glom khi các giác quan thông thường và việc nhìn sâu vào trong con người (ở đây là ma cà rồng) là hoàn toàn có thể làm được nhỉ? Nhiều Chuyên Gia Tìm Kiếm Sự Thật đã quá lười nhác và lúc nào.cũng phụ thuộc vào mấy trò ngoại cảm của mình. Họ đã khiến chính mình mất đi khả năng suy đoán mà không cần đến chúng.
- Có thể thỉnh thoảng tôi sẽ cho cậu mượn để đeo nếu cậu chỉ cho tôi cách buộc tóc như cậu - Piper bảo.
- Rất vui lòng. Tôi là Duming Chen - Ngay khi bước vào trường Duchesne với những trang phục mốt nhất cô đã nhận ra Piper nhìn chiếc túi xách đắt tiền của mình với vẻ chấp thuận.
- Piper Crandall. Tôi biết cậu là ai rồi. Chúng tôi đã xem sổ của Hội Kín và biết cậu mới chuyển tới đây. Thế cậu đang ở đâu?
- Bác tôi là Thợ Săn, ông ấy có vài phòng ở Bleeker.
- Ôi, đúng là bi kịch - Piper lắc đầu - Người ta đã chịu sửa chữa nơi đó đâu, suốt từ hồi. . .
- Thế kỷ mười chín - Họ cùng đồng thanh.
Piper cười lớn.
- Nơi đó chắc cũng cổ y như cái đồng hồ của mình rồi. Nếu cậu thấy mệt mỏi vì phải sống ở đó thì cậu có thể tới nhà tớ ở. Nhà tớ có truyền hình cáp. Còn ở mấy cái nơi cổ lỗ sĩ kia tớ cá là đến tivi cũng chẳng có đúng không?
Một khởi đầu đầy hứa hẹn, Deming thầm nghĩ. Sau vài ngày trong tình bạn sốt sắng, nhạt nhẽo với Piper Crandall - thường xuyên trao đổi quần áo cho nhau và tán dóc về những cậu con trai - cô định sẽ lần tới tận cùng sự việc đã xảy ra với Victoria Taylor vào cái đêm ở bữa tiệc nhà Jamie Kip.