- Cô đã đúng. Thử huyết thống thì không thể nhầm lẫn được. Victoria đã chết. Cô ấy chết hàng tuần nay rồi.
- Chúng tôi cũng đã kiểm tra tư liệu đính ước - Ted nói thêm - Victoria không có bạn đính ước nào trong chu kỳ này. Stuart cũng vậy. Họ là những người tự do. Ít nhất là cũng trong kiếp này. Nhưng kiểu gì thì họ cũng đã không ở cùng nhau và họ sẽ không bao giờ cùng nhau. Tất cả chỉ là dối trá. Tất cả các thư điện tử đều là giả.
Deming cố trấn tĩnh nhưng tay vẫn run run.
- Thế còn Stuart Rhodes?
Sam lắc đầu.
- Tất cả những thứ chúng tôi tìm được ở sân bay là một bình đựng di cốt. Phòng thí nghiệm đang kiểm tra nó nhưng tôi linh cảm đó chính là Stuart. Có vẻ cậu ấy đã chết được ba ngày rồi. Cuộn băng cũng là trò bịp bợm. Ngay từ đầu đã không thể cứu được cậu ta rồi.
- Paul đâu? - Cô hỏi.
Trông Ted còn buồn hơn lúc đến.
- Đội đã để mất cậu ta vài giờ trước. Cậu ta đã lẻn đi, họ không biết bằng cách nào. Nghe này, dù có là ai hay cái gì thì tên này cũng rất nguy hiểm. Hắn ta không phải một trong số chúng ta và hắn đã giết hai ma ca rồng rồi. Thậm chí hắn còn có thể phù phép để biến đi như một bóng ma. Đó thực sự là một ma thuật đen tối - Các Thợ Săn không tìm được bất cứ dấu vết nào của cô gái đã ở trong xe của Paul trong ký ức glom, thế có nghĩa là cô ấy chưa từng tồn tại.
- Và theo như lời cô thì hắn ta có thể thao túng được quang phổ của mình, nên cô càng phải cẩn thận hơn khi vào trong đó - Sam cảnh báo - cô có chắc là chúng tôi không thể làm gì để ngăn cô làm chuyện này không?
- Có. Tôi cần phải làm chuyện này - Deming khẳng định. Paul đã nói gì với cô nhỉ? Tớ đã nghe về cậu, rằng cậu sẽ tới. Anh ta chắc phải có sự chuẩn bị trước rồi. Anh ta biết mọi thứ về cô. Anh ta biết cô tin tưởng vào khả năng của mình, biết cô dễ dàng đọc được những điều mà các Thợ Săn phải khó khăn mới làm được. Anh ta biết cô tự hào về nó, thậm chí là tự kiêu. Anh ta đã tìm được cách dùng chính tài năng của cô chống lại cô.
Nhưng anh ta đã không tính đến khả năng học hỏi từ những sai lầm của cô. Cô có thể bị lừa một lần, nhưng nếu anh ta nghĩ cô lại bị lừa phỉnh bởi câu chuyện tình lần nữa thì anh ta nhầm to.
- Đúng thế. Ngay cả khi chúng ta không thể tìm thấy hắn ở phần thế giới này thì chúng ta sẽ tìm thấy hắn ở trong glom. Tôi sẽ vào đó. Chúng ta đã chuẩn bị xong Người Chết Vi Hành.
Mỗi ma cà rồng lại trải nghiệm glom theo một cách khác nhau. Với Deming, thế giới chạng vạng ấy như một trung tâm mua sắm vắng vẻ nằm giữa Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh vậy. Đã nhiều năm rồi kể từ khi cô thấy Tử Cấm Thành trong thế giới thực theo cách này. Bây giờ nó rất đông đúc với rất nhiều khách du lịch và thật khó để nắm bắt hết được vẻ đẹp quảng đại của nó. Nhưng trong thế giới glom thì thành phố với tường thành cổ này rất yên tĩnh và vắng vẻ.
Cô bước vào phòng của đội gác, qua sân ngoài, sân trong rồi đi theo Lối hoàng cung - lối đi chỉ dành riêng cho Hoàng đế, cho tới khi cô đứng trên những bậc thang dẫn lên Điện Dưỡng Tâm - thế có nghĩa là cô đã vào sâu trong tiềm thức. Trong thế giới thực thì tim cô đã ngừng đập. Cô đã bước qua ranh giới giữa hai thế giới, vào trong lớp màng mỏng ngăn cách thế giới người sống và thế giới người chết.
Paul đang chờ cô ở những bậc thang của điện xa nhất. Trong glom tâm hồn anh ta còn đẹp hơn cả đôi mắt anh ta. Anh cười buồn với cô:
- Anh biết em sẽ tìm thấy anh mà.
Deming bước về phía anh. Đôi cánh trên lưng cô đập mạnh. Cô có thể xuất hiện trước mắt anh trong bất cứ hình dạng nào và cô đã chọn tới bên anh trong hình dạng của Thiên Thần Cứu Rỗi.
- Tại sao anh lại giết họ?
- Đó là một chuyện dài - anh nói và đặt bàn tay cô lên má mình.
- Nó bắt đầu ở Florence đúng không? Vào thế kỷ mười lăm phải không?
Mắt Paul sáng lên.
- Sao lại không chứ. Em sẽ tới đó, đúng không?
- Anh đã thấy những tài liệu của Kho Lưu Trữ trong túi của tôi. Anh biết tôi sẽ tìm ra. Đó là lý do anh đã tạo ra ảo ảnh vào chiều hôm ấy. Cô gái trong xe anh - người khiến người khác nghĩ là Victoria.
- Ưm, hư.
- Vậy hãy kể tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra ở Florence.
- Thật ra nó cũng đơn giản thôi. Stuart và Victoria đều là thành viên của một môn phái, nó có tên gọi là Petruvian. Đó là một băng nhóm tồi tệ. Những tên đồ tể. Những kẻ giết người. Một kiểu sát nhân tệ mạt nhất. Chúng giết người với danh nghĩa là vì hòa bình, vì công lý và vì Chúa. Chúng đã giết mẹ anh.
- Chắc họ phải có lý do chính đáng chứ - Deming biện hộ. Luật Ma Cà Rồng sẽ không bao giờ cho phép. . .
- Bộ Luật Ma Cà Rồng không bảo vệ những người vô tội! - Paul vạc lại - Bộ Luật đó chỉ để phục vụ cho việc bảo vệ các ma cà rồng thôi. Còn những người khác chẳng là gì cả.
- Anh sai rồi. Bộ Luật được tạo ra là để bảo vệ con người. Nó luôn như thế.
Rồi Deming nhận ra: biểu tượng hợp nhất trong đoạn băng. Máu Bạc đã giao cấu với những phụ nữ bình thường. Pau Rayburn sinh ra đã là một con quỷ - Nephilim. Đứa con khốn kiếp của Croatan và một Máu Đỏ.
- Anh không nên tồn tại - Cô bảo - Ma cà rồng không được ban cho đặc ân tạo ra sự sống.
Kể cả là con gái của Allegra đã được công nhận là Abomination trong vài cộng đồng thì cũng không ai biết Schuyler đã đến với thế giới như thế nào.
- Nhưng anh vẫn tồn tại. Và anh không phải là người duy nhất. Cứ nhìn thế giới ma cà rồng xem, vì em không phải đứa trẻ mồ côi duy nhất của Đấng Toàn Năng trên trái đất này.
Paul giơ tay lên và Deming có thể trông thấy anh đang mang zhanmadao - một thanh kiếm sáng lấp loáng trong ngọn lửa địa ngục.
- Anh rất xin lỗi vì đã không nói dối em về tình yêu của mình, Thợ Săn yêu quý của anh. Nhưng không thể để em sống được. Bà chủ sẽ giữ kín bí mật.
Deming rút hai chiếc trâm cài tóc ra rồi đưa lên, tạo thành lưỡi kiếm Kẻ giết người - Nhân từ sắc bén.
- Tôi cũng xin lỗi vì tình yêu dành cho anh là thật.
Tên quỷ dữ trước mặt cô mỉm cười.
- Đúng thế, em đã làm tôi trở thành thân cận. Trời ạ. Caerimonia sẽ không cho phép em làm hại tôi. Máu của tôi cũng là của chính em mà.
Anh ta nói đúng. Tất nhiên là thế rồi. Nụ Hôn Thần Thánh đã nhuộm thấm lòng trung thành trong ma cà rồng của nó để Máu Xanh không bao giờ có thể chủ tâm làm hại được thân cận của mình sau miếng cắn đầu tiên. Mối nguy hiểm lớn nhất là việc vì si mê điên cuồng mà tiêu thụ hết máu của con người đó. Sau khi Nụ Hôn Thần Thánh đã lành lặn, con người sẽ mãi được an toàn khỏi ma cà rồng của họ.
Deming nhìn chằm chằm Paul. Cổ áo sơ mi của anh mở phanh và cô lại thấy nó. Ngay trên cổ anh là biểu tượng ba hình giống như những hình ảnh thấy trong đoạn băng bắt cóc gốc. Thanh gươm đâm xuyên ngôi sao: dấu ấn của Lucifer. Biểu tượng hợp nhất. Và cuối cùng là hình ảnh một con cừu.
Cô đã nhìn thấy nó lần đầu khi ôm anh trong tay và dùng ranh nanh đâm vào cổ anh. Cô đã chọn anh, cô đã biến anh thành của mình. Cô đã làm điều đó vì tình yêu và nghĩa vụ. Anh đã yêu cầu cô đừng làm thế - nhưng chỉ để làm quyết tâm của cô trong việc thực hiện điều anh muốn mạnh hơn thôi.
- Còn một vấn đề duy nhất với nguyên tắc đó - Deming nói và giơ cao thanh kiếm - Anh không phải là người thường. Đó là lý do tại sao máu của anh lại có vị lạ. Cái vị đậm đà ấy là vị của than đá và thế giới dưới lòng đất.
Paul cố dùng thanh gươm của mình để chặn cô nhưng lưỡi kiễm của cô đã chẻ anh làm hai. Anh thở hổn hển rồi khuỵu xuống và lần đầu tiên trông anh có vẻ sợ hãi.
- Hãy nghĩ tới tình yêu của em dành cho anh - Anh ta cầu xin.
Deming cúi nhìn anh ta không chút thương tiếc.
- Tôi sẽ làm thế - Cô nói rồi dùng tất cả sức lực ấn sâu thanh kiếm vào tim anh ta.
BÀ CHỦ
Florence, 1452
Tòa tháp cao nhất ở Florence là một mái vòm vẫn còn dang dở, một lần nữa Tomi và Gio lại cùng nhau kiếm tìm lên tới tận đỉnh của tòa nhà.
- Không có gì ở đây cả - Gio nói và lắc đầu.
Tomi đi quanh bờ rìa thêm lần nữa. Cô nhìn lên bầu trờ trong đêm qua lớp trần còn để hở. Rồi cô quỳ xuống và gõ gõ lên sàn nhà bằng đá. Nó rỗng. Phần đỉnh của mái vòm có thể chưa được hoàn thiện nhưng sàn nhà bên dưới đã xong.
- Xuống dưới mau - Tomi giục - Đi theo tôi.
Phần sàn cao nhất là một hành lang vắng vẻ, có một cánh cửa bí mật. Tomi đẩy nó ra.
Bên trong có một phụ nữ. Đó là một trong số những người đẹp nhất Florence - người mà chân dung đã được rất nhiều các họa sĩ tài danh trong thành phố vẽ và tất cả bọn họ đều yêu cô.
- Simonetta! - Tomi kêu lên. Simonetta de Vespucci đã kết hôn với một vị quý tộc trong giới Medici và theo như lời đồn thì cô không phải ai khác mà chính là quý cô yêu quý của Lorenzo de Medici vĩ đại. Mới gần đây người ta không thấy cô ấy trong thành phố và giờ thì Tomi đã biết tại sao.
- Đừng có lại gần tôi! - Simonetta vừa kêu vừa lấy tay che cái bụng lớn tướng của mình. Cô đã mang thai được chín tháng.
Lúc cô lấy tay ôm bụng, Tomi nhận thấy một dấu ấn trên cánh tay của cô. Nó cũng chính là dấu ấn mà người đàn ông từ Thành Lũy cuối cùng mang trên người.
Simonetta không còn là vợ yêu của Medici nữa.
- Người tình của cô đâu? - Gio hỏi - Ai là cha của đứa trẻ trong bụng cô?
Tomi hiểu anh thực sự muốn biết điều gì - Hoàng Tử bóng đêm lại có mặt trên thế giới lần nữa dưới vỏ bọc nào? Sao Mai đã quay lại là điều rõ ràng. Nhưng trong hình dạng của ai?
Lúc Simonett trả lời, Tomi không lấy gì làm ngạc nhiên.
Người phụ nữ nói cha của đứa bé tên là Andreas.