Không còn gì để nói thêm về tuyên bố đáng kinh ngạc của Ghedi vì lúc này họ đều lo chuẩn bị cho chuyến đi. Nhưng ngay khi đóng gói hành lý xong Schuyler lại thấy băn khoăn về việc sao mọi thứ lại xảy ra quá nhanh như vậy. Họ đã tìm kiếm người gác cổng như thế nào thì anh ta cũng kiếm tìm họ nhiều như vậy. Nó có vẻ quá đơn giản quá thì phải.
Điều đáng ngờ nhất mà cả Jack và Schuyler đều chưa lý giải được là: Ghedi đã thừa nhận mình là người gác cổng, nhưng có một điểm nút là anh ta là con người. Vậy thì không có lý nào anh ta có thể là người anh ta đã nói. Đó là điều không thể, vì chỉ một ma cà rồng Máu Xanh - một thiên thần thất thế mới có thể canh gác một trong số những Cổng Địa Ngục.
Em không nghĩ là anh ta nói dối, Schuyler gửi thông điệp cho Jack.
Anh đồng ý. Anh ta cho rằng mình là người gác cổng. . . cái đó mới đáng nghi ngờ. Thôi cứ để chuyện này sau đã. Bây giờ chúng ta phải rời nơi này càng nhanh càng tốt.
Cả ba bọn họ cùng đi vào thành phố để mua sắm những vật dụng cần thiết. Họ chỉ mua những đồ có thể để gọn trong ba lô và tất cả đều là những thứ không thể thiếu. Trước khi rời New York, Jack đã chuyển tiền vào một vài tài khoản ngân hàng nước ngoài mà Hội Kín không biết. Anh đi kiếm những vật dụng ngoài trời trong khi Ghedi và Schuyler tới chợ để mua thực phẩm - phải mua thêm bột mỳ, gạo, cafe, trứng và súp đóng hộp nữa. Bà chủ hàng người Ý nhìn làn da đen của Ghedi và bộ quần áo kỳ cục của Schuyler một cách nghi ngờ nhưng lại thay đổi ngay khi thấy Schuyler lôi ra một cọc tiền euro.
Schuyler băn khoăn về chứng thèm ăn mà cô mới thấy. Cô đã ăn một cách ngấu nghiến và cơn đói đó có thể được thoả mãn với một bữa ăn ngon miệng. Cô đã không hút máu kể từ khi rời New York. Jack đã giục cô phải thực hiện Nụ hôn thần thánh, nhưng cô thấy điều đó không cần thiết. Mà hình như cô còn thấy khoẻ và minh mẫn hơn khi không dùng đến máu. Cô cố né tránh nó lâu hết mức có thể. Cô thấy có gì không phải khi lại thân mật quá mức với người không phải người yêu mình. Tất nhiên với Oliver thì lại khác. Cô vẫn thấy thật khó khăn khi nghĩ về người bạn thân và cũng là huyết linh trước đây của mình. Trái tim cô đã dần lành lại nhưng cô vẫn thấy nhớ cậu ấy da diết.
- Tôi rất tiếc về chuyện của mẹ anh, Ghedi - Schuyler nói trong lúc họ quay về thuyền đệ gặp Jack - Cả hai chúng tôi đều lấy làm tiếc.
- Không sao. Bây giờ thì bà ấy cũng đã chết rồi. Như thế có lẽ tốt hơn.
- Đừng nói thế.
- Nó là sự thật. Giờ bà ấy đã được yên nghỉ.
- Cả đức cha B cũng thế - Schuyler nói thêm - Chắc anh phải rất gần gũi với ông ấy.
- Ông ấy là gia đình duy nhất mà tôi thực sự biết. Ông ấy dạy tôi tất cả mọi thứ. Nhưng không sao tiểu thư ạ. Ở nước tôi còn nhiều chuyện tệ hơn thế. Tôi đã rất may mắn khi được giáo hội lựa chọn - Ghedi mỉm cười.
Thật đáng ngạc nhiên khi có người đã phải cố sống sót qua những thảm kịch của chiến tranh và đau khổ mà vẫn còn có thể cho là mình may mắn, Schuyler thầm nghĩ. Bất kể anh ta có nói cho họ sự thật hay đơn giản là anh ta nhầm lẫn hoặc đưa sai thông tin về việc mình là ai thì cô vẫn tin anh ta là người tốt. Cô có thể cảm thấy điều đó. Cô ngưỡng mộ Ghedi về khả năng hài hước và tinh thần lạc quan, cô tự trách mình vì đã quá căng thẳng cũng như lo lắng. Ghedi đã mất tất cả, không chỉ một lần mà là một vài lần trong đời. Nhà cửa chỉ còn là đống đất đá, cả gia đình đã chết còn thầy bị sát hại. Nhưng anh vẫn tiến bước, trong mỗi bước chân anh như có ánh nắng của mùa xuân và trên mặt anh vẫn rạng rỡ nụ cười.
Ngược lại, cô là người có tất cả - vì Jack là tất cả đối với cô - lại suốt ngày than vãn không biết việc họ được ở bên nhau sẽ kéo dài bao lâu. Thay vì cứ mãi lo sợ về tương lai thì sao không sống và tận hưởng hiện tại. Cô tự nhủ.
Khi họ quay về tới thuyền thì Jack đang khóa cửa phòng. Anh đã gấp gọn chăn, đổ đầy dầu vào đèn. Anh muốn chắc chắn con thuyền đánh cá không có vẻ tệ hơn trước khi họ ghé thăm nó.
Cám ơn mày vì đã che chở cho tụi tao, Schuyler thầm nghĩ khi đặt tay lên tường căn phòng. Chúc mày có những mùa đánh bắt dồi dào nhé. Schuyler nhặt một trong những cái túi đựng của người đi bộ đường dài mà Jack để trên boong tàu lên và bắt đầu chất đồ dự trữ vào: thực phẩm, một chiếc chăn mỏng chống thấm, những tài liệu lưu trữ đã sờn rách mà cô cất kỹ trong một phong bì chống thấm.
Schuyler đeo ba lô lên, hơi nghiêng người vì đồ đạc quá nặng, trước khi lấy lại được thăng bằng.
- Nặng quá à? - Jack ân cần hỏi - Anh vẫn còn mang được thêm nữa đấy - mặc dù anh đã mang lều bạt và phần lớn đồ đạc của họ.
- Không. Không sao đâu.
Ghedi cũng đã đứng thẳng dậy.
- Đi được rồi chứ?
Họ men theo con đường dẫn từ thành phố thẳng lên núi. Nó hoàn toàn vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng có một hoặc hai cái xe. Ngay khi đi cách xa thành phố vài dặm Jack liền hướng họ đi xa đường chính, sâu hơn vào trong rừng. Schuyler thấy vui vì chiếc áo khoác ấm áp mà cô mới mua lúc vào thành phố, cả tất dài và giầy đi bộ nữa. Cô thoáng băn khoăn về việc cuộc sống của mình đã thay đổi hoàn toàn như thế nào.
Thật buồn cười khi nghĩ về việc cách đây không lâu cô đang ngồi trong lớp học và mơ về cuộc sống ở một nơi thật xa - nơi cô sẽ bị lạc trong chính thế giới mà cô đã tạo ra, sống như thể bị mộng du, như cây trúc quế ven rừng - một cô gái không có tiếng nói. Rồi năm ngoái cô và Oliver dấn thân vào một chuyến vòng quanh thế giới nhanh như lốc xoáy và đầy phiền toái - bản năng duy nhất của họ là tránh xa mọi người càng nhanh càng tốt. Cô nhận ra đó là lý do tại sao họ lại chạm trán nhiều với các Thợ Săn đi tuần ở các khu đô thị như thế. Cô và Oliver đã nằm trên đường đua của họ rồi.
Nhưng không phải ở trong rừng - Jack giải thích. Không phải ở nơi hoang dã. Ở đây, họ được an toàn.
Trong suốt mười lăm năm Schuyler gần như không bao giờ rời khỏi New York. Việc biến hình đã làm nên những điều thật khác biệt, cô không những đã đi vòng quanh trái đất mà bây giờ còn đang leo núi ở Italia. Cô nhìn qua Jack - lúc này đã cảm thấy ánh mắt của cô.
Em ổn chứ? - Anh gửi tín hiệu.
- Đúng là một cuộc phiêu lưu - Cô mỉm cười. Họ đã vội vã ra đi và cuối cùng cũng thoát khỏi tay Nữ Bá Tước. Mỗi ngày ở bên anh lại là một chuyến phiêu lưu mới.
Jack mỉm cười rồi tiếp tục tiến về phía trước, vạch lối cho mọi người bằng cây gậy, gạt những cành cây gẫy ra khỏi lối đi và cảnh báo họ về những chỗ có đá trơn.
Là một người bình thường nhưng Ghedi đã tỏ cho họ thấy khả năng chịu đựng khá bền bỉ của anh. Sau một ngày leo trèo anh cũng đã thấm mệt. Họ tới một khu đất bằng phẳng trên đỉnh núi Rosa, dừng lại để chiêm ngưỡng cảnh đẹp bờ biển phía dưới. Họ đã tận dụng thời gian khá tốt. Ngày mai nếu họ vẫn tiếp tục hành trình như thế họ sẽ tới Pontremoli vào lúc nửa đêm.
Tất cả cùng nhất trí dừng lại để nghỉ đêm. Có một con sông cũng không cách xa lắm, tới đó họ có thể múc đầy nước vào bình, chỗ đó đất cũng khô và đẹp. Ghedi chọn chỗ nghỉ cách xa hai người một chút để họ được riêng tư. Schuyler bỏ túi xuống rồi giúp Jack dựng lều. Họ làm thành một đội mà không nói với nhau lời nào. Ngay khi lều bạt dựng xong, Schuyler liền đề nghị mang nước ra để nấu bữa tối. Cô đổ nước vào ấm rồi đặt nó trên đống lửa mà Jack đã nhóm.
- Chúng ta phải hỏi anh ta thôi - Schuyler bảo khi khom người trước đống lửa - Chẳng có lý gì cả, trừ khi anh ta là huyết linh của Baldessarre. Nhưng không biết sao em vẫn không nghĩ anh ta là người như thế.
Jack hứa sẽ tìm ra chuyện đó, rồi đợi khi Ghedi đến tham gia, ngồi cùng họ trước đống lửa, Jack để cho tình bạn giữa họ được hâm nóng một chút rồi mới bắt đầu hỏi.
- Hãy nói cho tôi biết, Ghedi - giọng anh rất thân thiện - Làm thế nào mà một trong số những nơi quan trọng nhất trong lịch sử của chúng tôi lại nằm dưới quyền kiểm soát của một thầy tu tuổi teen chứ? - Jack nói rồi tháo giầy, dốc ra vài viên sỏi vả duỗi thẳng đôi chân dài tới sát ngọn lửa. Anh đã thiết lập một không khí thân thiện bình thường, nhưng Schuyler vẫn thoáng thấy lo lắng là anh sẽ lại tóm cổ Ghedi lần nữa.
- Thế cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra cho những ma cà rồng từng gác khu vực đó - Ghedi nói rồi nhìn về một nơi xa xăm nào đó - Ghedi nói rồi nhìn về một nơi xa xăm nào đó - Họ đều biến mất.
- Bị giết sao?
- Tôi không biết. Không ai biết cả. Đến giờ thì họ đã đi khá lâu rồi. Cha B có kể cho tôi nghe rằng khi hội của ông đến tiếp quản thì chỉ còn lại những Huyết Linh. Những người gác trước đây đã biến mất.
- Máu Bạc ư? - Schuyler hỏi rồi nhìn Jack.
- Không - Jack lắc đầu - Nếu Croatan đã giành được cánh cổng thì thế giới mà chúng ta biết đã không tồn tại. Phải có chuyện gì khác xảy ra.
- Anh đã đề cập tới chuyện cha B. có những câu hỏi cho ông Lawrence - Schuyler nói với Ghedi - Tôi không biết liệu mình có câu trả lời hay không, nhưng tôi có thể cố tìm ra chúng. Đó là lý do tại sao chúng tôi ở đây.
- Đúng vậy. Chúng ta phải thảo luận nhiều thứ. Nhưng đó là một việc nguy hiểm. Hãy nói chuyện khi nào chúng ta đã được an toàn ở trong tu viện. Những người gác cổng trước đã ở đó - Anh ta nói rồi nhìn xung quanh một cách lo lắng như sợ có ai đó đang theo dõi họ. Schuyler cũng hiểu rằng ngay cả khi họ đã cách biệt khỏi họ hàng thì với mối đe dọa của Máu Bạc một người sẽ không bao giờ phải đơn độc.
- Ghedi nói đúng. Chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện này nữa cho tới khi đó - Jack bảo rồi ném một cành củi vào trong đống lửa và nhìn ngọn lửa nhảy múa quanh nó.
Schuyler đồng tình. Những lời của Ghedi đảo vòng chầm chậm trong đầu cô. Có điều gì đó trong những lời anh ta nói làm cô băn khoăn. Khi hội Petruvian tiếp quản, chỉ còn lại những Huyết Linh.
- Vậy cha Baldessarre, ông ấy không phải. . . ông ấy cũng không phải là ma cà rồng - Cô nói chậm rãi để thông tin đưa ra rõ hơn. Cô vẫn chưa thể tin điều đó.
- Không. Ông ấy là con người. Cũng giống như tôi.
- Vậy hội của anh tiếp quản khi nào ? - Jack hỏi.
- Thời điểm nào đó vào thế kỷ mười lăm.
Schuyler trao đổi với Jack một ánh nhìn đề phòng. Con người đã tiếp quản công việc bảo vệ một trong số những Cánh Cổng Địa Ngục từ hàng thế kỷ nay. Đây chắc chắn không phải là điều mà họ nghĩ sẽ tìm thấy trong cuộc kiếm tìm của mình. Những người thường gác cổng! Điều đó có nghĩa là gì chứ? Và họ có những băn khoăn gì? Họ mong ông cô nói gì chứ ?
Ghedi chúc họ ngủ ngon rồi tránh đi. Chờ cho anh ta đi hẳn Schuyler lấy ra bọc tài liệu từ trong túi. Cô tìm đọc khắp các trang giấy đã ố vàng.
- Em chỉ không hiểu - Cô nói khi ngước nhìn lên khỏi những trang giấy - Halcyon là một người bất tử. . . cũng giống như ông Lawrence, giống như Kingsley, giống như tất cả những người đã được tiến cử vào Hội Bảy Người. Vậy làm thế nào mà cha Baldessarre và hội Truvian lại có thể trở thành những người gác cổng được chứ ? Có gì đó đã xảy ra vào thế kỷ mười lăm. Đó là chuyện gì ?
Jack cau mày.
- Lý do duy nhất có thể là sự tuyệt vọng. Halcyon chắc đã không còn lựa chọn nào khác. Nhưng tại sao bà ấy lại tin tưởng giao cho một nhóm con người làm phần việc của ma cà rồng nhỉ ?
Họ cùng băn khoăn về chuyện đó. Schuyler không muốn nói ra bất cứ nỗi lo sợ nào nữa hay chỉ ra cho anh thấy những khám phá mới đây của họ khiến cô nghi ngờ như thế nào. Trong khi bản thân cô cũng là một nửa con người, Máu Xanh rõ ràng là một xã hội cực kỳ gắn bó. Kiến thức của con người về sự tồn tại của ma cà rồng chỉ giới hạn ở vị trí của những người thân cận hay những Huyết Linh của ma cà rồng mà thôi. Máu Đỏ không hề tham gia vào những công việc của thế giới bóng đêm. Điều mà Ghedi đã nói là một sự vi phạm ở mức độ cao nhất, điều gì đó đi ngược hoàn toàn lại với những điều cô đã biết và hiểu về Luật của ma cà rồng. Nhưng nếu Luật lệ đó không có thực thì mọi thứ sẽ thế nào ?
Cô nhìn rồi hôn tạm biệt Jack. Anh cũng không thể tranh luận với cô để ra vấn đề nên đành đi nghỉ.
Schuyler hơi run run, nhưng có gì đó cho cô biết đó không phải là do gió núi gây ra. Bốn thế kỷ đã trôi qua kể từ khi con người canh gác Cánh Cổng Lời Hứa. Cô nhìn ngọn lửa. Nó đang cháy rất sáng - ngọn lửa xanh - nó bền vững, và là thật, đang chống lại gió trời.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ THÀNH LŨY CUỐI CÙNG
Florence, 1452
Máu Bạc tranh thủ liếc nhìn về hướng họ rồi ngay lập tức kẻ lạ mặt mặc áo choàng biến mất.
- Chúng ta bị phát hiện rồi. Hành động ngay! - Dre hối thúc mọi người rồi chạy đuổi theo con mồi. Gio và Tomi cũng nhảy ra khỏi chỗ nấp, gươm vàng đã sẵn sàng và cuộc rượt đuổi bắt đầu.
Họ đuổi theo Máu Bạc qua những con phố ngoằn nghoèo, khắp các lối đi trong nhà thờ cho tới tận đỉnh của mái vòm dang dở Brunelleschi - đỉnh cao nhất của Florence.
Máu Bạc né tránh những cú đòn của họ với sự nhanh nhẹn và sức mạnh chẳng kém gì bản thân họ. Họ chưa từng phải đối mặt với địch thủ nào như thế này, nhưng rốt cục tên này cũng vẫn không phải đối thủ của ba vị Thợ Săn được trang bị vũ khí đầy đủ. Nó bị dồn vào một góc, đứng đó gầm gừ và rú rít vì biết rõ mình đã thất thủ.
Dre rút gươm kề vào họng nó, chuẩn bị cho nhát kiếm kết liễu thì có một giọng nói cất lên từ trên cầu thang. Ai đó đã đi theo họ tới tận ngọn tháp.
- Tên Thợ Săn khốn kiếp.
Họ quay lại và thấy một người lạ mặt có mũ trùm đầu đang đến gần. Dưới ánh trăng họ có thể thấy người đàn ông kia mặc áo choàng dài nhiều màu và đeo chuỗi hạt của thành luỹ. Cả thân hình hắn được giấu sau chiếc áo choàng nhưng vẫn có thể nhận thấy đó là người đàn ông ban nãy Máu Bạc đã nói chuyện.
- Người này không phải người mà các ngươi cần tống xuống Địa Ngục, vì anh ta vốn đã thuộc về nơi đó rồi - Người đàn ông lạ mặt tuyên bố rồi chỉ với một cái phất tay Máu Bạc đã biến mất trong ngọn lửa đen.
Tomi thở hổn hển, bàng hoàng và mất tinh thần khi nhận ra người mà bọn họ truy đuổi không phải là Máu Bạc, không phải một thiên thần thất thế từ Thiên Đường mà lại là một con quỷ từ Địa Ngục.
Người lạ trùm đầu loạng choạng đứng trên mép mái vòm. Anh ta nhấc một chân lên trên không rồi lao thẳng xuống khe hở của mái vòm đang làm dở. Chiếc áo choàng của anh ta tung bay trong gió, để lộ ba biểu tượng màu đen được khắc trên cánh tay. Một trong số đó là hình ảnh thanh gươm đâm xuyên qua ngôi sao. Lần cuối cùng cô trông thấy biểu tượng này là trên cổ tay Lucifer hồi ở Rome, khi Hoàng Tử Bóng Tối của Máu Bạc tự gọi mình là Caligula.
Ba vị Thợ Săn vội chạy xuống phía dưới để xem. Họ tìm thấy cơ thể của người lạ mặt trùm đầu mang dấu ấn của Lucifer.
Máu Đỏ đã chết.