• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Trên bàn bày năm món ăn và một món canh, món ở trung tâm kia chính là chén canh vịt với hành lá.


Vân Thanh Thanh hít sâu một hơi.


Trước kia cô vẫn thường hay ghét bỏ tiểu hệ thống thích nói móc, nhưng hiện tại nếu so với chủ hệ thống khiến cho người ta chán ghét này thì tiểu hệ thống quả thực chính là tiểu thiên sứ!


Từ khi cô bước vào thế giới này thì đã nhận ra có chút gì đó không thích hợp, hiện giờ rốt cuộc phản ứng lại mới biết là do tiểu hệ thống ở trong đầu cô đã biến mất!


Vân Thanh Thanh cố gắng giữ cho đầu óc được bình tĩnh, nhanh chóng phân tích kỹ càng tất cả mọi chuyện trước mắt, thế giới này có lẽ giống với thế giới đầu tiên, chờ đến khi cô lựa chọn xong câu trả lời thì tiểu hệ thống mới có thể xuất hiện.


Không có sự giúp đỡ của tiểu hệ thống, câu hỏi lựa chọn của chủ hệ thống đưa ra lúc này phải dựa vào chính bản thân cô trả lời, việc này khá là phù hợp với quan niệm công bằng của chủ hệ thống.


"Lựa chọn 1 không uống canh hơn phân nửa sẽ bị phế thái tử hạ lệnh đánh chết, lựa chọn 2 uống canh rất có thể sẽ bị độc chết." Vân Thanh Thanh phân tích .


Mới vừa rồi tiểu thái giám nói cho cô biết ngày hôm qua phế thái tử lại đánh chết một cung nhân, điều này chứng minh phế thái tử tuy rằng bị giam lỏng nhưng hắn vẫn có quyền hành xử tử nô bộc.


Tuy rằng cùng phế thái tử giao tiếp không được bao lâu nhưng Vân Thanh Thanh mơ hồ đoán được người nô bộc bị đánh chết này hơn phân nửa là không chịu làm theo ý hắn.


Phế thái tử này so với tưởng tượng của cô thì tàn bạo hơn rất nhiều.


"Ta chọn số 2." Ngay trước khi thời gian đếm ngược của hệ thống kết thúc, Vân Thanh Thanh đưa ra câu trả lời.


"Ngài đã chọn số 2: Tạ chủ long ân! Canh này ta uống cạn trước kính ngài!"


Sau khi trả lười xong, giống với thế giới thứ nhất, trong đầu cô vang lên một tiếng "Tích", sau đó cô liền mất khống chế mà đi đến trước bàn tròn bưng chén canh kia lên.


Lần này đây cơ thể cô bị kiểm soát nhưng thần trí cô vẫn thanh tỉnh.


Cô cẩn thận quan sát những thay đổi xung quanh mình.


Ngay khi cô đang bưng bát canh lên, phía sau liền truyền đến tiếng bức chân rất khẽ, khi cô dần đưa bát canh đến bên miệng, tiếng hít thở của thiếu niên cũng vì thế mà trở nên nặng nề kích động hơn.


Vân Thanh Thanh biết thiếu niên đang đến gần cô, hắn đứng một bên quan sát hành động của cô.


"Ừng ực." Vân Thanh Thanh bị bắt ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch bát canh.


Sau khi uống hết nửa bát canh kịch độc, cô lại khôi phục được quyền kiểm soát thân thể mình.


Dược tính của độc dược rất mạnh, chỉ trong nháy mắt bụng cô đã truyền đến một trận đau thắt.


Cô nén cơn đau xoay người lại, vào thời khắc thanh tỉnh cuối cùng, cô thấy được một bóng đen ở sau màn che đang chậm rãi đi tới.


Bóng đen kia chậm rãi đến gần cô, dần lộ ra bộ dạng gầy yếu của thiếu niên áo trắng.


Vân Thanh Thanh đau đến nước mắt rơi như mưa, trong lòng thầm nghĩ cô xem như đã biết cảm nhận của Lục Triệt khi bị hạ độc thế nào rồi .


"Ưm . . . . ."


Cổ họng truyền đến mùi vị tanh ngọt, Vân Thanh Thanh biết vẻ mặt hiện giờ của mình hẳn là rất dữ tợn, do đó để lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng nhân vật phản diện, cô cố gắng mỉm cười với hắn, sau đó lại dồn hết sức lực đi đến gần hắn.


Không ngờ tới tiểu cung nữ nhỏ nhắn sẽ đi tới gần hắn, thiếu niên gầy gò đưa tay tiếp được nàng, sắc mặt nháy mắt biến đổi, sau đó khàn khàn mở miệng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"


Thiếu nữ trong lòng ngực ấm áp dị thường, bộ dạng nàng cười với hắn làm hắn cảm thấy quen thuộc khó tả.


Vân Thanh Thanh không trả lời hắn, lúc này cô đã đau đến nói không ra hơi.


Cánh tay thiếu niên dần siết chặt lại, ở một khắc cuối cùng, Vân Thanh Thanh hướng hắn nói:


"Triệu triệt, xin chào. . . . . ."


Nghe được nàng gọi cả họ tên hắn, đồng tử thiếu niên trợn to, lớn tiếng nói: "Ngươi!"


Nhưng mà lời kế tiếp, Vân Thanh Thanh không nghe được gì nữa, ý thức của cô không ngừng bị rút đi, cuối cùng cô lần nữa trở lại trong không gian đen như mực.


"Ký chủ, ta đã về rồi!" Tiểu hệ thống một lần nữa xuất hiện trong đầu cô.


"Ngươi đã đi đâu vậy? Ta gặp phải rắc rối rồi, nhiệm vụ của chúng ta rất có khả năng sẽ thất bại." Vân Thanh Thanh vò đầu.


Lần này cô chơi lớn đưa ra lựa chọn thứ 2.


Cô uống xong nửa chén canh kịch độc, nếu Triệu Triệt không cứu cô, thân thể của của cô sẽ không còn nữa.


Tiểu hệ thống ủy khuất nói: "Trong thời gian làm câu hỏi lựa chọn, hệ thống phụ trợ không được ở đấy. Ký chủ, rốt cuộc cô chọn cái phương án nào rồi, đã nói gì với hắn rồi?"


Vân Thanh Thanh thở dài, đem mấy lựa chọn và đối thoại phiền phức kia nói cho nó biết.


Tiểu hệ thống biết được cô vậy mà lại chọn lựa chọn số 2, cũng sửng sốt một chút: "Ký chủ, gan cô cũng lớn thật nha, ngay cả độc dược cũng dám uống."


Vân Thanh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.


Cô tuyệt đối là không dám uống độc dược, là chủ hệ thống khống chế cô uống hết nó.


"Nhưng mà, cuối cùng sao cô lại nói xin chào với Triệu Triệt?" Tiểu hệ thống nói, "Cô và nhân vật phản diện chào hỏi làm gì? Chào hỏi có thể tăng thêm độ hảo cảm sao? Sao ta lại không biết?"


Vân Thanh Thanh dừng một chút, nói: "Ta còn chưa có nói xong đó chứ, vốn dĩ là ta muốn nói ngươi thật biến thái."(*)


(*) Trong tiếng Trung, "Xin chào" là 你好. Câu này Vân Thanh Thanh muốn nói là 你好变态 nhưng vẫn chưa nói hết câu thì đã bất tỉnh.


Tiểu hệ thống: ". . . . . . Ta đi chuẩn bị trước một chút, sau này chúng ta phải đến thế giới cấp thấp rồi."


Sau khi nhiệm vụ thất bại, bọn họ sẽ bị sung quân tới thế giới cấp thấp, ở thế giới cấp thấp bọn họ phải cố gắng kiếm rất nhiều rất nhiều điểm tích phân mới có thể trở lại thế giới bình thường.


Một người một hệ thống ngồi chồm hổm trong không gian tối đen, qua thật lâu sau tiểu hệ thống cũng chưa nhận được tin tức báo nhiệm vụ thất bại.


Tiểu hệ thống tính toán thời gian, đột nhiên nói: "Chẳng lẽ cô thật sự chọn đúng phương án rồi?"


Vân Thanh Thanh tự tin nói: "Lấy hiểu biết của ta với nhân vật phản diện, lựa chọn uống độc dược là hoàn toàn chính xác!"


Tuổi của thiếu niên này thoạt nhìn không lớn nhưng mức độ thần kinh lại không nhẹ, Vân Thanh Thanh không dám dùng suy nghĩ của người bình thường để đánh giá hắn.


Vì thế, cô đã chọn đáp án không ngờ tới.


Triệu Triệt bị nhốt tại Nam Cung nhiều năm như vậy, cực kì thiếu lòng tin đối với người ngoài, nếu cô cự tuyệt không uống canh ngay tại đó thì sẽ đại biểu cho việc cô biết trong canh có độc, cuối cùng mặc dù Triệu Triệt không đánh chết cô nhưng cô sẽ không còn cách nào để đạt được tín nhiệm của hắn nữa.


Quả nhiên, ván bài này Vân Thanh Thanh đã thắng, một lát sau, thần thức của cô dần thanh tỉnh lại, cô nói một tiếng với tiểu hệ thống, sau đó lần nữa trở lại thân thể.


"Ưm. . . . . ."


Vân Thanh Thanh mở mắt khôi phục ý thức.


Lúc này, cô đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, bên người là chén canh bị rơi vỡ, nước canh còn đọng lại trong chén đã khô gần hết.


Đánh giá thời gian, cô hẳn là đã nằm ở đây hơn nửa ngày rồi.


Bởi vì nằm trên mặt đất quá lâu, toàn thân cô hoàn toàn cứng ngắc, cổ cũng không có cảm giác gì, cô xoay cổ qua lại, mới vừa xoay qua, liền nhìn thấy một gương mặt trắng bệch.


"A! ! ! !" Vân Thanh Thanh bị dọa, thét lên chói tai.


Hắn rốt cuộc ngồi xổm bên cạnh cô bao lâu rồi?


Sao hắn cứ nhìn chằm chằm cô vậy?


"Chết ngươi còn không sợ, lại đi sợ ta sao?" Khuôn mặt thiếu niên âm trầm, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô.


Vị thiếu niên này, chính là nhân vật phản diện -- Triệu Triệt.


Tóc hắn đen dài, rối tung, xõa tùy ý, trên người khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt rộng thùng thình, hai tay áo choàng buông thõng xuống hai bên, lộ ra quần áo trên người hắn, Vân Thanh Thanh theo tầm mắt nhìn xuống, phát hiện hắn vậy mà lại không đi giày, trong thời tiết lạnh giá, hắn một đôi chân trần trắng như tuyết dẫm trên mặt đất, chỗ lòng bàn chân bị lạnh cóng lộ ra màu hồng nhạt.


Hiện giờ Triệu Triệt ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng Vân Thanh Thanh biết trước được cốt truyện, biết rằng hiện tại hắn đã mười bảy tuổi .


Bởi vì bị giam lỏng ở Nam Cung một thời gian dài, dinh dưỡng không đủ, Triệu Triệt nhìn qua rất gầy, so với người cùng trang lứa nhỏ hơn rất nhiều.


Nhưng ngay cả như vậy thì gương mặt hắn cũng là phi thường kinh diễm, bởi vì gầy yếu nên từng đường nét trên gương mặt hắn cực kì rõ ràng, dưới mày kiếm là đôi mắt phượng u ám sâu thẳm, đuôi mắt hất lên, mang theo tia tà nghễ khiêu khích người khác, lại ẩn chứa một cỗ hận ý. Môi hắn rất mỏng, lúc mím lại trông vừa quật cường vừa lạnh bạc.


Gương mặt thiếu niên tuyệt mỹ đến cực hạn, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái cũng khiến cho người ta nhớ mãi không quên.


Lúc này nhiệm vụ của cô không chỉ là công lược nhân vật phản diện nữa mà còn phải nuôi dưỡng nhân vật phản diện còn đang trong giai đoạn thiếu niên, khó trách tiểu hệ thống nói nhiệm vụ của thế giới thứ hai sẽ khó hơn thế giới thứ nhất.


Vân Thanh Thanh ôm con tim bị dọa cho đập loạn xạ, chậm rãi từ mặt đất đứng lên.


"Ngươi bị câm sao? Mở miệng nói chuyện." Thấy bộ dạng Vân Thanh Thanh ngơ ngác, Triệu Triệt không kiên nhẫn nói.


Lúc này Vân Thanh Thanh mới lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi: "Là thái tử điện hạ đã cứu ta sao?"


Một lời nói ra, Vân Thanh Thanh liền hoảng sợ, yết hầu cô vừa the thé vừa khàn khàn, như tiếng của một cái ống bễ hư cũ.(*)


(*) ống bễ: dụng cụ có ống để thụt không khí vào lò cho lửa cháy.


Nghe giọng nói chướng tai của Vân Thanh Thanh, Triệu Triệt nhíu mày, hắn nhanh chóng tiến lên, nâng tay bắt lấy cằm cô, lạnh như băng ra lệnh: "Há miệng."


Vân Thanh Thanh: ". . . . . ."


Phải há miệng ra trước mặt người khác, thật sự là rất thẹn, Vân Thanh Thanh không có nghe theo hắn há miệng ra.


Triệu Triệt thấy cô làm thinh không nghe, nhất thời liền tức giận, trên tay tăng thêm khí lực, khiến cằm cô bị bóp đỏ lên một mảng: "Mau mở miệng!"


"A. . . . . ." Vân Thanh Thanh bị bắt phải mở miệng.


Triệu Triệt nhìn trong miệng cô máu me nhầy nhụa, cau mày, thập phần ghét bỏ nói: "Xấu quá."


Rõ ràng là ngươi bắt ta há miệng ra, giờ lại chê ta xấu?


Vân Thanh Thanh nhất thời cạn lời.


Triệu Triệt xem yết hầu của cô xong, nhanh chóng buông lỏng tay mình ra, sau đó lâm vào trong trầm tư, miệng nhắc tới cái gì đó.


Nhắc tới nhắc lui, hắn liền bắt đầu xuất thần, sau đó xoay người, đi chân trần vào trong điện, rồi biến mất sau tầng tầng lớp lớp màn che.


Triệu Triệt kì quái đến, lại đột nhiên kì quái rời đi khiến Vân Thanh Thanh có chút khó hiểu.


Lúc này trời cũng đã về đêm, trong Nam Cung hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn nhỏ được thắp sáng bên người cô.


"Điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên đi rồi." Vân Thanh Thanh hướng vào trong điện nói, qua nửa ngày, Triệu Triệt cũng không để ý đến cô.


"Thân phận hiện tại của cô là tiểu cung nữ ở Ngự Thiện Phòng, cô ở đây lâu như vậy không quay về, có thể sẽ xảy ra chuyện." Tiểu hệ thống nhắc nhở cô.


Vân Thanh Thanh cảm thấy lời của tiểu hệ thống rất đúng, liền nói: "Đưa bản đồ hoàng cung cho ta."


Cô đơn giản thu dọn mặt bàn, đem chén đũa xếp vào hộp thức ăn, nhấc một ngọn đèn lên, liền từ đại điện Nam Cung rời đi.


Kết quả, chờ cho tới khi cô đi tới cửa, lúc này mới phát hiện cửa cung đã bị khóa chặt.


Vân Thanh Thanh xem xét bản đồ tiểu hệ thống cung cấp, tuyệt vọng phát hiện Nam Cung này chỉ có một cửa ra vào.


Xem ra, cô chỉ có thể qua đêm ở Nam Cung. . . . . .


"Nếu không, trước hết cứ mua một bộ Nhuyễn Vị Giáp?" Nghe nói vừa đến ban đêm Triệu Triệt rất dễ phát bệnh, tuy rằng tối nay không phải đêm trăng tròn nhưng bị nhốt chung với một bệnh tâm thần trong một cung điện , Vân Thanh Thanh có chút lo lắng.


"Mua một bộ đi, ta mặc lên cho cô." Đạo cụ thương thành có thể lựa chọn tự động mặc, hơn nữa, đạo cụ này còn có thể lựa chọn ẩn đi, sẽ không bị người khác phát hiện.


Một âm thanh "Ding Dong" vang lên, tiểu hệ thống đã mua một bộ Nhuyễn Vị Giáp giúp Vân Thanh Thanh.


Tiểu hệ thống trực tiếp mặc lên cho cô, lại lựa chọn ẩn nó đi.


Sau khi xong xuôi hết thảy, lá gan Vân Thanh Thanh lớn hơn không ít, cô đi một vòng trong Nam Cung, dự định tìm một chỗ để qua đêm.


Phía sau đại điện có một căn phòng, Vân Thanh Thanh vừa mở cửa ra đã thấy trong phòng đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, cạnh tường có ba cái giường, trên giường chăn bông còn rất sạch sẽ.


"Nơi này có người ở qua." Vân Thanh Thanh nhìn đồ đạc trong phòng, lẩm bẩm, "Nhưng mà, bọn họ đều đi đâu hết rồi?"


Cô nhìn căn phòng một lần, không phát hiện ra cái gì dị thường cả, lúc này cơn buồn ngủ kéo đến, Vân Thanh Thanh chịu không nổi nữa, liền chọn một cái giường tương đối sạch sẽ.


"Mặc kệ, ngủ trước đã."


Cô đắp chăn bông lên, sau đó tiến vào mộng đẹp.


Trong mơ mơ màng màng, Vân Thanh Thanh bị người khác lay tỉnh.


Vân Thanh Thanh vừa mở mắt liền thấy ba cái đầu người đen thui xuất trên đỉnh đầu cô, lúc này ba cái đầu người đang mở to hai mắt, im lặng nhìn chằm chằm cô.


"A! ! !" Vân Thanh Thanh phát ra một tiếng thét chói tai, lập tức từ trên giường xoay người ngồi dậy.


Nam Cung này thật sự là có độc, hôm nay đầu tiên là ban ngày cô bị Triệu Triệt dọa, buổi tối đến lại bị ba tên thái giám dọa.


Trong vòng một ngày, tim cô giật thóp đến tận hai lần.


Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, cô thấy được ba người bọn họ là thái giám, tuổi tác trong số đó có lớn có nhỏ, bộ dạng nhìn qua đều rất mệt mỏi.


"Các ngươi là ai?" Vân Thanh Thanh ôm chăn, cảnh giác hỏi.


Một gã thái giám hé miệng, lộ ra một nửa đầu lưỡi của mình, hướng cô kêu một trận "A a a", hai gã thái giám khác cùng lúc cũng a a kêu loạn.


Nhìn thấy nửa đầu lưỡi chỉ còn vết máu đen sì kia, Vân Thanh Thanh lập tức nôn khan.


Cô tức tốc bịt miệng xông ra khỏi phòng.


Chống tay trên một thân cây ngoài phòng, Vân Thanh Thanh nôn khan thời gian khoảng một chén trà nhỏ, lúc này mới dần dần ổn định lại.


Liên tiếp trải qua trúng độc rồi tỉnh lại, sau đó lại bị kinh sợ, cô thật sự là chịu không nổi .


Vân Thanh Thanh tựa người trên đại thụ, suy yếu ngồi trên mặt cỏ, mệt rã rời thầm nghĩ phế thái tử còn chưa phát điên thì cô đã phát điên trước rồi.


Không đợi cô nghỉ ngơi một hồi, thì lúc này cách đó không xa có ba vật

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK