• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Không biết vì sao Triệu Triệt thoạt nhìn trông rất gầy nhưng khí lực lại lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc, Vân Thanh Thanh ở trong lòng hắn giãy dụa mấy lần cũng không tránh ra được, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn, không thể thở được.


Vân Thanh Thanh không chút nghi ngờ là hắn muốn cô chết ngộp trong lòng hắn.


Ở thế giới thứ nhất, Vân Thanh Thanh chưa từng trực tiếp đắc tội nhân vật phản diện đã hoàn toàn hắc hóa, hiện giờ cô kích thích hắn kích động, còn hung hăng đắc tội hắn.


"Ký chủ, nén bi thương." Tiểu hệ thống cắn hạt dưa, ở trong đầu cô nói.


Vân Thanh Thanh một câu ngụy biện cũng không nói ra được, run run nói: "Ta sai rồi."


"Hửm?" Triệu Triệt phát ra một tiếng hừ nhẹ, cằm đặt trên trán cô khẽ cọ cọ, thanh âm mát lạnh như nước, "Sai ơ đâu?"


Trán Vân Thanh Thanh bị hắn cọ qua nổi lên một tầng da gà, cô hô hấp ngưng trệ, lắp bắp nói: "Sai, sai ở. . . . . ."


Nghe nàng nói năng lộn xộn như vậy, Triệu Triệt lại đột nhiên mở miệng, nói: "Nàng không sai."


"A?" Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút.


Hai tay hắn di chuyển xuống ôm eo cô, sau đó nâng cô lên để cô ngang tầm với hắn.


Vân Thanh Thanh đột nhiên bị nhấc lên, sợ hãi lấy hai chân kẹp lấy người hắn, hai tay gắt gao bám lấy bờ vai hắn, cô cảm thấy mình giống như dây leo treo trên gốc cây đại thụ, mà gốc đại thụ kia chính là Triệu Triệt.


"Nàng là muốn giúp ta, vốn không có sai." Giống như thực sự hưởng thụ cảm giác cô chỉ dựa vào một mình hắn như vậy, thanh âm hắn cũng không quá lạnh lùng.


Hai người chóp mũi kề chóp mũi, nhiệt khí hắn thở ra phun lên môi cô, đầu óc Vân Thanh Thanh đều trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy môi mình có chút khô.


Ánh mắt Triệu Triệt nóng rực, như sắp đốt ra hai lỗ thủng trên đầu cô, Vân Thanh Thanh không biết vì sao hắn giống như có thể nhìn thấy cô, hiện giờ cô còn bị vây trong trạng thái tàng hình, ngoại trừ một đoàn không khí, hắn có thể nhìn ra cái gì?


"Ta là lo cho ngài . . . . . ." Trong đầu Vân Thanh Thanh loạn thành một đoàn hết nửa ngày, mới thốt một câu khô cằn như vậy.


"Không cần nhận sai với ta, không chỉ ở hiện tại, còn có tương lai." Triệu Triệt chồm người về phía trước, sờ soạng đến vị trí môi cô, đem nửa câu nói sau của cô chặn lại.


Hắn không muốn nàng giải thích tiếp, nữ nhân của mình mình sủng, khiến nữ nhân của mình nhận sai, thế còn coi là nam nhân sao?


So với nụ hôn mãnh liệt đêm trăng tròn lần đó, Triệu Triệt lúc này lại dịu dàng đến bất ngờ, hắn một chút lại một chút nhẹ nhàng lướt qua môi cô.


Hắn giống như một đứa trẻ, cuối cùng cũng mở ra cánh cửa trái tim, đem trái tim quý giá nhất của hắn thật cẩn thận đưa đến trước mặt cô, hy vọng cô toàn tâm toàn ý đón nhận hắn, vĩnh viễn đặt hắn vào trong lòng, trở thành duy nhất của cô.


Động tác của Triệu Triệt thật sự rất ôn nhu, làm cho Vân Thanh Thanh sinh ra một loại cảm giác nhân vật phản diện hắc hóa lại càng dễ dàng đối phó hơn so với nhân vật phản diện điên dại.


Có điều, rất nhanh ý niệm trong đầu này của cô đã bị Triệu Triệt ngay cắt đứt.


Không biết bắt đầu từ lúc nào, hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, động tác cũng càng ngày càng thô lỗ, mưa nhỏ nhè nhẹ tinh tế ban đầu đột nhiên biến thành mưa rền gió dữ.


Vân Thanh Thanh mắt hoa lên, hai người một đường hôn đi về phía trước, cuối cùng hắn bế cô lên, đẩy người đến cột gỗ trong tẩm điện.


Sau lưng Vân Thanh Thanh dựa vào cột gỗ lạnh như băng, trước mặt là lòng ngực nóng rực của hắn, cô bị treo trong trạng thái nửa vời, chân cũng buông thỏng giữa không trung, tư thế kỳ lạ này khiến cô vô cùng xấu hổ, chỉ cảm thấy hai má mình rất nóng.


Đáng sợ hơn nữa là vì cô đang lơ lửng trên không nên có thể cảm nhận được rõ ràng nơi địa phương xấu hổ kia của hắn. . . . . . Bọn họ như vậy, có phải quá nhanh rồi hay không?


Hai người dính sát lấy nhau một trận, ngọn đèn gần đó bỗng nhiên được thắp sáng, chớp mắt chiếu sáng cả tẩm điện, Triệu Triệt nhìn khoảng không trước mặt, bỗng nhiên buông tay ra, thả cô xuống đất, hỏi: "Chừng nào thì nàng mới có thể khôi phục. . . . . . Nguyên hình?"


Mặc dù hôn nhau mà không nhìn thấy người rất kích thích, nhưng nếu tiếp tục như thế thì hắn lại hoàn toàn không thể nhìn thấy bộ dạng của nàng vì hắn mà động lòng người, thật sự rất đáng tiếc .


Triệu Triệt cảm thấy mình ngày càng tham lam, hắn không chỉ muốn giữ nàng bên cạnh hắn, còn muốn nhìn nét mặt nàng trầm luân mê luyến trong lòng hắn.


Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống một tiếng, sau đó đáp: "Còn một đoạn thời gian nữa. . . . . ."


Nói đúng ra, thời gian cô hiện hình là sau nửa đêm.


Triệu Triệt "Ừm" một tiếng, bỗng nhiên một tay đỡ lưng cô, một tay xuyên qua đầu gối, bế cô lên.


Một lần nữa rơi vào trong lòng hắn, Vân Thanh Thanh khẩn trương ôm lấy cổ hắn.


Triệu Triệt ôm cô đi về phía trước.


Hai người đều cúi đầu, không nói gì nữa, bầu không khí im lặng này lại làm cho người ta an tâm, khiến Vân Thanh Thanh sinh ra cảm giác quen thuộc.


Đã từng, hắn cũng đã từng bế cô như vậy, ôm cô ra từ trong từ đường Lục gia, vì cô ngăn lại mọi mưa gió bên ngoài.


Đáng tiếc, qua cả một đời, hắn đều không nhớ được gì cả.


Trong lòng Vân Thanh Thanh không khỏi mất mát, nhưng lại nhịn không được cảm thấy hạnh phúc, mất mát chính là tất cả nỗ lực một đời thành hư không, hạnh phúc chính là dường như hắn lại lần nữa yêu cô, vẫn còn yêu cô rất nhiều.


Vốn cô còn ghét bỏ hệ thống xuyên qua quá hố người, nhưng hiện tại xem ra nếu cô không tiếp tục xuyên qua, cô sẽ không thể cùng hắn trải qua những khoảng thời gian tốt đẹp này.


Triệu Triệt vững vàng đi về phía trước, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường, rồi tự mình chui vào, sờ sờ mép chăn bông, từng chút từng chút nhét cô vào trong chăn, bao kín cô lại không một kẽ hở.


"Khụ. . . . . . Mau ngủ đi." Hắn ho khan một tiếng, đem nửa khuôn mặt chôn trong chăn, cố gắng kiềm chế chính mình, hướng cô nói.


Vân Thanh Thanh thề, từ trong thanh âm của hắn cô nghe ra có chút gì đó tương tự như tiếc nuối, cô xoay người qua, nhìn đường nét hắn trong đêm đen.


"Không ngủ được sao?" Triệu Triệt cảm giác được cô đang nhìn hắn, đưa tay sờ sờ trán cô, sau đó sáp lại gần, nhẹ nhàng hạ trên trán cô một nụ hôn, cuối cùng mang theo nụ cười trên mặt nhắm mắt lại.


Hắn giống như một liều thuốc ngủ, một lúc sau, Vân Thanh Thanh đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, chìm sâu vào giấc ngủ.


Đợi đến khi mặt trời lên cao, Vân Thanh Thanh mới thức dậy, Triệu Triệt đã không ở đấy.


Cô vừa ở trong Nam Cung rửa mặt vừa suy nghĩ, cô không định quay về Ngự Thiện Phòng nữa, nếu Triệu Triệt muốn cô ở với hắn, cô sẽ thành thành thật thật ở lại bên cạnh hắn.


Còn những chuyện khác, cứ đi bước nào hay bước đó, cô cũng không tin Chu trưởng quản dám đến Nam Cung bắt cô về. Lưu Thiện cũng đã chết rồi, không còn ai chú ý đến tiểu cung nữ như cô rốt cuộc như thế nào .


Vân Thanh Thanh cùng Triệu Triệt an ổn ở trong Nam Cung ăn cơm, đồ ăn vẫn là được bên ngoài đưa tới, từ sau khi Lưu Thiện chết, trong cung không phái thị vệ đưa lương khô nữa, Nam Cung lại khôi phục một ngày ba bữa ăn của Ngự Thiện Phòng như bình thường.


Chẳng qua là gần đây Triệu Triệt có hơi ho khan, Vân Thanh Thanh sắc cho hắn vài thang thuốc nhưng vẫn không thấy tốt lên, thẳng đến khi cung nữ và thái giám đều bị sốt cao, Vân Thanh Thanh mới phát hiện không thích hợp.


"Gần đây trong cung có đưa gì qua đây không?" Vân Thanh Thanh vẻ mặt trấn định hỏi các cung nữ.


Cơm canh mỗi ngày đưa tới cô đều nhờ tiểu hệ thống kiểm tra qua, trong đồ ăn cũng không có gì.


"Chỉ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Chỉ có lần đó Lưu công công tới. . . . . ."


Nửa tháng trước Lưu Thiện tới, lúc ấy Vân Thanh Thanh còn nhớ rõ tiểu hệ thống nói với cô Lưu Thiện mang tới rất nhiều chăn đệm và đồ dùng, nói là hoàng đế ban cho Triệu Triệt qua mùa đông.


"Khụ khụ." Cung nữ lại ho khan vài tiếng, Vân Thanh Thanh cẩn thận quan sát làn da của cung nữ, phát hiện trên đó có nổi mẩn đỏ.


Sau lưng Vân Thanh Thanh một trận run lên, lui về phía sau hai bước, cô ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống: "Chứng bệnh của nàng ấy, chẳng lẽ là bệnh đậu mùa gần đây đang lây lan trong cung?"


". . . . . . Phải." Tiểu hệ thống hồi đáp, lúc trước nó nghĩ bọn họ chỉ là bị cảm mạo, thẳng đến vừa rồi Vân Thanh Thanh thấy mẩn đỏ, nó mới kiểm tra qua, mới phát hiện cung nữ mắc bệnh đậu mùa.


Vân Thanh Thanh để tiểu hệ thống đi thăm dò, tra xét trong chốc lát, tiểu hệ thống trở về nói với cô, trên vật phẩm Lưu Thiện đưa tới có bệnh độc.


Nếu cung nữ bị bệnh đậu mùa, vậy Triệu Triệt đang ho khan ngoài kia rất có thể cũng đã trúng chiêu .


Tâm Vân Thanh Thanh dần trầm xuống, Gia Hòa Đế và Lưu Thiện hảo ngoan độc, bọn họ còn dùng loại thủ đoạn này để đối phó với Triệu Triệt! Bọn họ sẽ không sợ bệnh độc khuếch tán, cuối cùng cũng sẽ phải chịu tai ương sao!


Khó trách bộ dáng Lưu Thiện lúc trước lại hận không thể đem chăn đệm trải trên giường Triệu Triệt, hóa ra không phải hắn muốn tìm người, mà là muốn bệnh độc lây khắp cung của Triệu Triệt!


Vân Thanh Thanh cực lực khắc chế cảm xúc táo bạo của chính mình, nếu để thời gian quay về lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không khuyên Triệu Triệt buông đao, cô sẽ tự tay đoạt đao chém Lưu Thiện thành mười tám khúc!


Cô lảo đảo ra khỏi phòng cung nữ, đi tới sân lớn Nam Cung, lúc này, Triệu Triệt đang cầm một con dao nhỏ, khéo léo tước một cây gậy chơi bóng, Vân Thanh Thanh biết đó là gậy chơi bóng của cô, vì muốn cô dùng lực dễ dàng hơn khi chơi chùy hoàn, Triệu Triệt đặc biệt làm cho cô một cây gậy.


"Khụ khụ khụ. . . . . ."


Hắn vừa ho vừa tỉ mỉ tước gậy chơi bóng, đôi mắt nhỏ kia nghiêm túc giống như đang tạo ra tuyệt thế trân bảo gì đấy.


Lá cây ảm đạm rơi, bay xuống trên tóc hắn, thiếu niên mỉm cười ngồi tước gậy, một bức tranh tĩnh lặng tuyệt sắc.


"Hắn thật sự bị lây bệnh đậu mùa rồi sao?" Thanh âm Vân Thanh Thanh run rẩy, cô chống người bên cây đại thụ, tay chân run đến lợi hại, tựa như sắp không đứng nổi.


"Đúng vậy." Tiểu hệ thống cắn răng đáp, nó thấy Vân Thanh Thanh sắp nổi điên rồi, lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Hắn mắc không phải là virus đậu mùa loại chính hình, là loại virus thuộc loại nhẹ, khả năng sống sót sẽ cao hơn. . . . . ."


"Vì sao ta không có triệu chứng gì?" Vân Thanh Thanh lại hỏi.


"Trên người cô mặc nhuyễn vị giáp, giáp này không phải đạo cụ hệ thống bình thường, nó có thể tạo ra một lồng phòng ngự trên người cô, ta vừa mới nhìn qua giới thiệu vắn tắt của nó một lần mới biết được lồng phòng ngự của nó còn có thể chống cự bệnh độc." Tiểu hệ thống nói, lúc Vân Thanh Thanh vừa đến thế giới này nó đã mặc cho cô, không nghĩ tới còn có hiệu quả như vậy.


"Mau tìm thuốc trong thương thành, chỉ cần là thuốc có thể dùng được, thuốc gì cũng được! Không có thuốc thì tìm phương thuốc!" Vân Thanh Thanh lay tiểu hệ thống, cắn răng nói.


Tiểu hệ thống chưa từng thấy cô hung hãn như thế, vội vàng trốn vào trong không gian hệ thống tìm thuốc.


Vân Thanh Thanh xoa xoa mặt mình, đi về phía Triệu Triệt, cố gắng lộ ra nụ cười.


Triệu Triệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô một hồi, bỗng nhiên nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"


Vân Thanh Thanh cảm thán, nam nhân này nhạy bén thật, nhanh như vậy đã phát hiện cô không thích hợp.


Vân Thanh Thanh kéo tay hắn, ngồi dậy, nói: "Còn vàng không? Dược liệu sắc dược thiện cho ngài không đủ, ta kêu Tiểu Lục mua thêm chút dược liệu về."


Triệu Triệt kéo cô vào trong điện, từ trong một cái bình hoa lấy ra một cái túi to nặng trĩu, nhét vào tay cô: "Nàng cầm lấy tùy tiện dùng, không đủ thì trong bình hoa vẫn còn."


Vân Thanh Thanh cố gắng nở nụ cười với hắn, nhanh chóng chạy đi kêu Tiểu Lục mua thuốc cho cô. Khi xuất môn, cô đặc biệt để hệ thống kiểm tra toàn thân cho cô, sau khi kiểm tra không mang theo bệnh độc mới ra cửa.


"Đơn thuốc này chỉ có thể tiết kiệm chi phí và nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, còn hiệu quả thì có hạn." Hệ thống đưa ra một phương thuốc, nói với Vân Thanh Thanh.


Vân Thanh Thanh cũng biết bệnh đậu mùa không có thuốc trị, phương pháp duy nhất chính là phòng ngừa, hiện giờ Triệu Triệt mắc phải bệnh này, cô cũng không làm khó tiểu hệ thống.


Cô đưa phương thuốc cho Tiểu Lục, kêu hắn bất kể bất chấp tất cả mau chóng mang dược liệu tới cho cô.


Trên đường trở về Nam Cung, Vân Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Càn Thanh Cung ở xa xa một cái.


"Ký chủ! Cô bình tĩnh!" Cảm nhận được ý niệm khủng bố của Vân Thanh Thanh, tiểu hệ thống nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.


Vân Thanh Thanh hít sâu vài hơi, lúc này mới áp xuống cơn tức giận. Mới vừa rồi cô rất muốn vọt vào Càn Thanh Cung giết chết Gia Hòa Đế.


Cô muốn giết Gia Hòa Đế rất dễ dàng, chỉ cần một cây ống tiêm tàng hình.


"Ký chủ! Nhân vật phản diện còn cứu được, cô đừng xúc động!" Tiểu hệ thống điên cuồng la lên bên tai cô.


Vân Thanh Thanh nghiến răng nhìn về phía Càn Thanh Cung, nếu Triệu Triệt có chuyện gì, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho tên cẩu hoàng đế kia!


Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, Tiểu Lục rất nhanh đã đem dược liệu Vân Thanh Thanh phân phó đến.


Vân Thanh Thanh đun thuốc cho cung nữ và thái giám trong Nam Cung trước, sau đó lại tự mình bưng một chén đến tẩm điện cho Triệu Triệt uống.


Ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, Triệu Triệt nhíu nhíu mày, đột nhiên nói: "Nàng đi đi."


Nụ cười Vân Thanh Thanh nhất thời cứng đờ: "Ngài đang đùa cái gì thế?"


Triệu Triệt thở dài một hơi, sâu kín nói: "Ta bị bệnh nặng, nàng không nên ở lại đây, nàng mau đi đi."


Vân Thanh Thanh hít sâu một hơi, hắn làm sao phát hiện mình mắc bệnh nặng?


"Ta không đi." Vân Thanh Thanh ngồi xổm bên người hắn, muốn cầm lấy tay hắn, lại bị hắn tránh được.


Hôm qua, sau khi Vân Thanh Thanh chạy ra ngoài, Triệu Triệt liền phát hiện không thích hợp. Trên người cung nữ và thái giám trong Nam Cung đều nổi lên mẩn đỏ, ngay cả chính hắn cũng phát hiện cánh tay mình nổi lên một số vết đỏ kỳ lạ.


Thẳng đến hôm nay, chấm đỏ cũng chậm rãi hiện lên giống bọn họ.


"Nàng đừng chạm ta, cẩn thận ta lây bệnh cho nàng." Triệu Triệt nghiêng đầu, né tránh tầm mắt cô.


Vân Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hầu kết hắn lên xuống giống như đang cực lực kiềm chế gì đó.


"Ta không đi! Ngài đánh chết ta ta cũng không đi!" Vân Thanh Thanh bỗng nhiên nhảy dựng lên, bổ nhào vào lòng hắn.


Triệu Triệt bị cô đè xuống cũng cả kinh, nhanh chóng vươn tay muốn đẩy cô ra, Vân Thanh Thanh lại cùng hắn đấu, khí lực của Triệu Triệt vốn dĩ lớn hơn cô, sợ mình sẽ làm cô bị thương, tay hắn không dám dùng sức, trong lúc hỗn loạn, Vân Thanh Thanh thành công cắn một cái trên môi hắn.


Bỗng nhiên bị cô cắn, cả người Triệu Triệt run lên, đôi mắt phượng trừng lớn dọa người, không thể tin nhìn cô.


Vân Thanh Thanh đứng lên, liếm liếm khóe môi mình, la lên: "Ta cũng sắp bệnh rồi! Ngài muốn chết, ta liền cùng chết với ngài!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK