• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vân Thanh Thanh ở trong lòng Bạch Triệt nằm một hồi, phát hiện hắn nói xong, thế nhưng lại không lên tiếng nữa.
"Bạch Triệt?" Vân Thanh Thanh kéo cổ áo hắn, đứng lên nhìn hắn, phát hiện hắn lại lâm vào nhập định.
Cô còn chưa nói với hắn mấy câu, sao lại không để ý tới cô rồi?
Đang lúc Vân Thanh Thanh do dự có đánh thức hắn hay không, tiểu hệ thống bỗng nhiên nói: "Ký chủ, cô mau nhìn trên trời!"
Vân Thanh Thanh nghe lời ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Lúc này, trung tâm mắt bão của vòng xoáy đang không ngừng khuếch tán, so với lúc cô vừa mới tiến vào còn lớn hơn gấp mười lần, mà ma khí ngoài vòng xoáy không còn là màu đen thuần khiết, dần dần biến thành màu đỏ như máu.
Những ma khí màu đỏ như máu này không ngừng hội tụ về phía trung tâm, chui vào trong thân thể Bạch Triệt.
Ma khí vây quanh cô, khiến Vân Thanh Thanh rất khó chịu.
"Đây là khí tức gì? Vì sao quái lạ như vậy?"
Tiểu hệ thống cầm máy quét phân tích: "Đây là tiên thiên ma khí, từ khi trời đất khởi nguyên đã sinh ra trong Cực Bắc Ma Uyên.

Tiên thiên ma khí so với ma khí thông thường cường đại hơn, phàm là ma tu cấp cao, bọn họ cả đời theo đuổi chính là đạt được tiên thiên ma khí."
Vân Thanh Thanh cau mày, hỏi: "Tiên thiên ma khí này lộ ra khí tức thô bạo......"
Tiểu hệ thống cùng cô hết sức ăn ý, không đợi cô tiếp tục hỏi, nó đã nói tiếp: "Tiên thiên ma khí có tốt có xấu, phương diện tốt là có thể trợ giúp ma tu nhanh chóng đạt được lực lượng, phương diện xấu là làm cho ma tu tính tình đại biến, vậy nên đám ma tu tu luyện càng cao, tính tình càng hung ác, bọn họ thường không khống chế được sát tâm của mình, đây chính là nguyên âm mà tu sĩ chính đạo người người kêu đánh đối với ma tu."
Chẳng trách trong nguyên tác, Bạch Triệt và nhân giới cuối cùng đã biến thành quan hệ không chết không thôi.

Nghĩ đến đây, hai lỗ tai Vân Thanh Thanh đều sợ tới mức dựng thẳng lên: "Đợi hắn hấp thu hết tiên thiên ma khí này, Ma giới cùng Nhân giới chẳng phải sẽ lập tức khai chiến sao?
"Không sai." Tiểu hệ thống thở dài.
*
Lúc Vân Thanh Thanh chờ đợi ở trong tâm bão ma khí, bên ngoài Cực Bắc Ma Uyên bầu trời đã biến đổi.
Không chỉ có bầu trời của Cực Bắc Ma Uyên, mà ngay cả Nhân giới và Yêu giới cũng bắt đầu nhiều lần xuất hiện thiên tượng đại ma đầu sắp xuất thế.
Tất cả trưởng lão Thiên Huyền môn tập thể xuất quan, đối với mặt trăng máu trên bầu trời lẩm bẩm nói: "Trăng máu giữa trời, ma đầu sắp xuất thế, bản giới lâm nguy!"
So với Nhân giới đang nơm nớp lo sợ, người Yêu Tộc ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này, Yêu Vương đang nằm trong lòng Yêu Hậu, trong miệng ngậm một viên mơ.
Đối với trăng máu trên đỉnh đầu, Yêu Vương nghi hoặc nói: "Ma Vương sao lại đi ra? Thanh Thanh nhà chúng ta thật có bản lĩnh, vì từ hôn, vậy mà lại đem Ma Vương mấy ngàn năm không thấy bóng triệu ra.."
Yêu Hậu rũ mắt cười, nói: "Nói không chừng Ma Vương đi ra, chính là vì Thanh Thanh nhà chúng ta đấy......"
Yêu Vương: "......"
Không đúng, hắn luôn cảm thấy rất không đúng.
"Hồng Nhi, nàng tự mình đi Ma giới một chuyến." Yêu Vương bỗng nhiên từ trong lòng Yêu Hậu nhảy ra, quay về phía Yêu Hậu nói, "Ma Vương sau khi xuất thế, thực lực Ma giới tăng mạnh hơn bao giờ hết, Ma Vương tu vi cao thâm, một người có thể địch vạn quân, bọn họ cũng không cần tiếp tục cùng Yêu tộc chúng ta thông gia."
Yêu Hậu nghe vậy kinh hãi: "Không sai, Ma giới không cần ta, vậy bảo bối liền không có tác dụng."
"Sau khi Ma Vương xuất thế, Nhân giới nhất định thừa dịp Ma Vương cảnh giới bất ổn đại tiến công, Ma giới sẽ biến thành chiến trường của Ma tộc và Nhân tộc." Nghĩ đến đây, Yêu Vương sốt ruột xoay tròn tại chỗ.
Một khi người Ma tộc toàn lực chống cự ngoại địch, Vân Thanh Thanh liền lâm vào nguy hiểm.
Yêu Hậu sắc mặt trắng nhợt, cấp tốc triệu ra pháp khí bổn mệnh của mình, nói: "Ta lập tức đến đó."
"Nàng trên đường cẩn thận.

Nhất định phải nhớ kỹ, thà đắc tội với Nhân tộc, cũng không nên đắc tội Ma tộc." Yêu Vương phân phó nói.
*
Kỳ Dương canh giữ bên ngoài Cực Bắc Ma Uyên, cảm thấy mình sắp hóa thành "Hòn vọng phu" mất rồi.
Ma khí trong Ma Uyên dần dần biến thành màu đỏ, bầu trời cũng giống như bị huyết sắc nhuộm qua, tim hắn như kẹt ở cổ họng.
"Sư huynh và Vân Thanh Thanh đều ở trong Ma Uyên, bọn họ có phải hay không......!Đã gặp nguy hiểm?" Kỳ Dương nắm chặt quyền, lần đầu tiên hận mình vô năng.
Đúng lúc này, phía sau hắn ào ào có một đám người, người dẫn đầu chính là Nữ Ma Vương.
"Ma Vương!" Nữ Ma Vương la lên kích động, cả người giống như uống máu gà, một đường quỳ gối nhào tới vùng ven Ma Uyên.
Khóe mắt nàng thậm chí còn dính nước mắt, không biết còn tưởng rằng rốt cuộc nàng tìm được cha già đã thất lạc nhiều năm của mình.
"Ma vương, đồ tôn bất tài đến muộn, xin Ma Vương đại nhân thứ tội!"
Sau khi Nữ Ma Vương quỳ xuống, đám người phía sau đồng loạt quỳ xuống, bên ngoài Ma Uyên, cũng chỉ còn lại một mình Kỳ Dương ngây ngốc đứng tại chỗ.
Khi mọi người đang hô Ma Vương, Ma tộc từ xa không ngừng bay tới hành lễ, phạm vi bên ngoài Ma Uyên chật như nêm cối.
Ma Uyên vốn yên tĩnh, trong nháy mắt biến thành hiện trường đăng cơ khổng lồ.

Phía chân trời lại hiện lên một đạo hồng quang quỷ dị, Đồ Sơn Nhan một thân xiêm y đỏ xuất hiện cách đó không xa, hắn vội vàng chạy về phía trước, vẻ mặt đều viết cuồng nhiệt cùng hưng phấn.
"Yêu tộc ngươi lại tới góp vui cái gì?" Biểu tình Kỳ Dương trong nháy mắt vụn vỡ.
Không đợi Kỳ Dương suy nghĩ rõ ràng, Phốc một tiếng, Đồ Sơn Nhan quỳ rạp bên cạnh Nữ Ma Vương.
Kỳ Dương: "......"
Đồ Sơn Nhan kích động nện lên đất, hướng về phía Ma Uyên nói: "Ma Vương, ta cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh của Đồ Sơn tộc, sau khi ngài xuất thế, xin vì Đồ Sơn gia tộc chủ trì công đạo!"
......!Mấy người này đều điên cả rồi.
Ngay khi mọi người hô tên Ma Vương, trong Ma Uyên bỗng nhiên xảy ra biến hóa, chỉ thấy huyết khí cuồn cuộn kia đều chạy tới trung tâm, sau đó, vô số ma khí bốc lên lại hướng về trung tâm, ngắn ngủi vài hơi thở, tất cả ma khí đều bị vòng xoáy hấp thu hầu như không còn.
Không có ma khí, bên trong Ma Uyên trống rỗng, cuối cùng bay ra ngoài một ngọn gió nhẹ trong suốt.
"Ma vương xuất thế!" Mắt thấy biến hóa trong Ma Uyên, Nữ Ma Vương cười to, nàng nhanh chóng đứng lên, nhảy vào trong Ma Uyên.
Đồ Sơn Nhan cũng không cam lòng rơi xuống phía sau người khác, đi theo phía sau Nữ Ma Vương nhảy vào Ma Uyên.
Kỳ Dương nhìn hai người hắn nhảy vào như nhảy xuống nước, cắn răng, hô to một tiếng "Sư huynh!" Cũng theo bọn họ nhảy vào Ma Uyên.
Không còn ma khí ngăn cản, toàn bộ khí tức trong Ma Uyên không còn, Kỳ Dương không hề bị ngăn trở rơi xuống, đuổi theo sau Nữ Ma Vương và Đồ Sơn Nhan.
Ba người đi tới trước cung điện bạch ngọc, Nữ Ma Vương và Đồ Sơn Nhan
dẫn đầu ngừng lại, động tác hai người nhất trí, nhanh chóng quỳ xuống đất.
Kỳ Dương thật sự là phục cái tính động một chút là quỳ của bọn hắn, nhưng mà khi nhìn thấy nam tử huyết y đứng trên bậc thềm cung điện bạch ngọc, hắn sợ tới mức cũng thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Sư huynh?!"
Kỳ Dương khàn giọng, thất thanh hô lên một câu.
Chỉ cần liếc mắt nhìn nam tử huyết y kia một cái, Kỳ Dương liền nhịn không được chân nhũn ra.
Hắn nghĩ thầm, Ma Vương này không hổ là lão quái vật sống vạn năm, chỉ riêng khí thế trên người là có thể khiến người ta không tự chủ được muốn quỳ xuống.
"Các ngươi tiến lên." Bạch Triệt giơ tay lên, xoa xoa con thỏ xám trong ngực một chút, sau đó lại cúi đầu, che giấu thần sắc trong con ngươi màu máu của mình.
"Đa tạ Ma Vương!" Nữ Ma Vương cùng Đồ Sơn Nhan vui vẻ bò dậy, theo sau Bạch Triệt đi vào cung điện bạch ngọc.
Nhìn bóng lưng khiến người ta quen thuộc nhưng lại khiến người ta xa lạ của Bạch Triệt, Kỳ Dương không dám thở mạnh một cái.
Người này vậy mà lại là Ma vương?
Không đúng...Vì sao Ma Vương lại giống hệt sư huynh hắn?
Tuy rằng bụng đầy nghi hoặc, nhưng vì để hiểu rõ chân tướng sự tình, Kỳ Dương vẫn cố nén sợ hãi trong lòng, chậm rãi đi vào trong cung điện bạch ngọc.
Chờ sau khi đến tiền điện, Nữ Ma Vương và Đồ Sơn Nhan lại quỳ xuống.
Kỳ Dương thật sự phục hai người bọn họ, hắn luống cuống bước vào cửa, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng mà, Bạch Triệt vẫn là người đầu tiên điểm tên hắn, nói với hắn: "Sư đệ, muốn hỏi cái gì liền hỏi đi."
Kỳ Dương nghe được một tiếng "Sư đệ" như vậy, làm sao còn không rõ Bạch Triệt chính là Ma Vương Ma Giới trong truyền thuyết khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Bạch Triệt hiện tại, khí chất cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, hắn không chỉ không có chính khí của kiếm tu, ngược lại toàn thân đều lộ ra khí tức thô bạo.
Tuy rằng, trong tay hắn ôm một con thỏ vô hại, giơ tay nhấc chân rất tao nhã, biểu tình vẫn là bộ dáng lãnh đạm ban đầu, nhưng mà, Kỳ Dương nhìn hắn bây giờ, rõ ràng cảm thấy sởn tóc gáy

Kỳ Dương biết ma tu lấy giết người nhập đạo, hắn từng giết qua không ít ma tu, ma tu có thể giống Bạch Triệt một ánh mắt liền làm cho người ta sợ hãi, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua.
Đây là giết bao nhiêu người, tạo ra bao nhiêu tội nghiệt mới có thể đạt đến cảnh giới nhìn một cái liền làm người ta sợ hãi?
Kỳ Dương nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nội tâm hắn rất khó vượt qua, vừa khổ sở Bạch Triệt đang yên đang lành lại nhập ma, vừa khó chịu chính mình bất lực khi đối mặt với Bạch Triệt, hắn trầm mặc hồi lâu, thật lâu không nói, cuối cùng chỉ hỏi một câu:"Sư huynh, huynh sẽ đối nghịch với Nhân giới sao?"
"A, Nhân tộc ngươi thật ngây thơ." Người dẫn đầu mở miệng chính là Đồ Sơn Nhan, hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn Kỳ Dương, nói, "Ma giới cùng Nhân giới có thù không đội trời chung, nhớ năm đó, Ma Vương năm đó bị Nhân tộc hại, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi......"
Đồ Sơn Nhan còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác được trái tim mình đập mạnh, hắn không hiểu sao quay đầu lại, đợi đến khi nhìn thấy Bạch Triệt đang lãnh đạm nhìn mình, Đồ Sơn Nhan sợ tới mức thần sắc đại biến.
"Ma vương, thuộc hạ biết sai!" Đồ Sơn Nhan nhanh chóng cúi đầu nhận sai, "Thuộc hạ nhìn thấy Ma vương nên quá mức kích động, nhất thời lỡ lời."
"Lỡ lời? Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi còn phạm gì sai nữa." Bạch Triệt nhàn nhạt hỏi, tiếp theo lại giơ tay, gãi gãi cằm thỏ xám.
Đồ Sơn Nhan nhìn con thỏ trong ngực Bạch Triệt, chỉ cảm thấy càng nhìn càng quen mắt, đột nhiên, linh quang trong đầu hắn chợt lóe, trừng mắt nhìn Vân Thanh Thanh nói: "Biểu muội, là muội?!"
Nghe tiếng "Biểu muội" thập phần xa lạ này, Vân Thanh Thanh lập tức cho Đồ Sơn Nhan một cái lườm.
"Đồ Sơn Nhan, ngươi còn nhớ ngươi chưởng ta một cái sao?" Vân Thanh Thanh cười hì hì nhìn hắn.
Sắc mặt Đồ Sơn Nhan không khỏi trắng bệch, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng giải vây cho mình: "Biểu muội, nếu không có máu của muội, huyết tế trận pháp bên ngoài Ma Uyên liền không có cách nào mở ra, Ma Vương cũng sẽ không nhảy vào cứu muội.

Để hoàn thành sứ mệnh của Đồ Sơn tộc, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ......"
Tuy rằng Đồ Sơn nhất tộc thuộc về Yêu tộc, nhưng bởi vì vạn năm trước, tộc trưởng Đồ Sơn tộc từng nhận được ân huệ của Ma Vương, liền đem cả gia tộc dấn thân vào dưới trướng Ma Vương.
Từ sau khi Ma Vương bị ép Thần Ẩn, Đồ Sơn tộc tiếp nhận nhiệm vụ độ hóa Ma Vương tái thế, lại trở về Yêu giới.
Sau khi tộc trưởng Đồ Sơn tộc chết, đem chuyện này làm truyền thừa gia tộc lưu truyền xuống, Đồ Sơn Nhan từ nhỏ được chọn làm người thừa kế tộc trưởng, nắm giữ truyền thừa, biết sứ mệnh của mình.
Một khắc nhìn thấy Bạch Triệt, hắn liền bắt đầu bố trí, trước tiên ngụy trang thành nam sủng tiến vào hậu cung của Vân Thanh Thanh, sau đó không ngừng gây sự, nhân cơ hội đem ma khí đánh vào thân thể Bạch Triệt.
Sau đó, hắn phát hiện Bạch Triệt sinh ra tâm ma với Vân Thanh Thanh, liền mượn ngọn gió Đông này, hết lần này đến lần khác gây sự, kích thích Bạch Triệt không ngừng ma hóa.
Nghe Đồ Sơn Nhan ra sức giải thích, sắc mặt Bạch Triệt rõ ràng xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
"Biểu muội." Đồ Sơn Nhan vừa rồi còn ra vẻ đoan trang chính phái, chứng nào tật nấy lại lần nữa hóa thân thành oán phụ bị chồng bỏ, hướng về phía Vân Thanh Thanh ríu rít xin tha.
Hắn liên tục nhìn về phía Kỳ Dương, chỉ thiếu năm chữ lớn trên mặt: Giúp ta nói một câu.
Vân Thanh Thanh nhìn dáng vẻ Đồ Sơn Nhan ăn quả đắng, trong lòng không nhịn được mừng thầm một trận.
"Đồ Sơn Nhan, ngươi cũng có ngày hôm nay.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK