Trên bức tường gần cửa có dán một tờ giấy, ở trên chi chít chữ. Đồ Nương xem không hiểu cho nên trực tiếp gõ cửa: "Có ai không?"
Một lát sau, một vị lão mama đi ra, ánh mắt khôn khéo nhanh nhẹn nhìn chằm chằm Đồ Nương.
Nhìn họa tiết quần áo trên người Đồ Nương, bà ta thấy vô cùng quen mắt, bất động thần sắc hỏi: "Cô tới đây để....."
Đồ Nương vừa nghe được một nửa lập tức cướp lời: "Ta tới làm nha hoàn."
Mama vừa nghe được lời này lại càng thấy không thích hợp, nhìn chăm chú bộ quần áo kia của Đồ Nương, lưỡng lự không thôi.
Đồ Nương thấy ánh mắt mang theo sự dò xét của ma ma quá mức rõ ràng, trong ánh mắt còn có cả sự ý vị không nói nên lời và sự phòng bị nữa. Nàng vội vàng nói ra một đống ưu điểm của mình, như là nhanh nhẹn này, ăn ít làm nhiều này... vân vân và mây mây....
Cuối cùng cũng được mama cho vào.
Sau khi vào bên trong, Đồ Nương được ma ma dẫn đi lòng vòng rẽ trái quẹo phải năm lần bảy lượt vào hậu viện. Cảnh sắc bên trong rất rộng lớn nhưng có chút lạnh lẽo, không có nhân khí như ở trong phủ của Mạc Xuyên. Quả nhiên là vì không có nhiều hạ nhân sao?
Nàng được mama đưa vào một căn phòng, mama dặn nàng ngồi ở đó chờ, đợi một lát nữa sẽ có người tới để giao việc cho nàng.
Đồ Nương gật đầu, duỗi tay cầm bình trà trên bàn rót ra uống.
Mama bị hành động không phép tắc này của Đồ Nương chọc tức, xoay người đi ra, lúc ra ngoài còn nhẹ tay cài chốt cửa lại sau đó vội vàng chạy đi.
Bên trong Cửu Vương phủ bỏ hoang trước kia giờ đã có thêm một người. Người này nằm tựa lưng trên giường, dáng vẻ lười biếng thoải mái nhắm mắt ngủ.
Mái tóc đen dài như thác, khuôn mặt tinh xảo, từ quần áo có thể nhìn ra đây là một người đại phú đại quý. Người này tuy đang nhắm mắt, nhưng một tay lại đang phe phẩy chiếc quạt lông.
Chỉ là nhìn độ cong của dáng tay hoa lan kia thì có phần kiều mị hơi quá.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa làm phiền đến giấc ngủ của hắn. Liếc mắt nhìn tiểu thái giám vẫn đang chờ bên cạnh một cái, tiểu thám giám vội vàng chạy đi mở cửa.
Mama đứng ngoài cửa lau mồ hôi, thuận khí xong, chỉnh trang lại vạt áo, chờ tiểu thái giám vừa mở cửa ra liền đi vào quỳ trên mặt đất, dáng vẻ trung thành mà tận tụy nói: "Vương gia, có một nữ nhân tới nói muốn làm nha hoàn."
"Chỉ một chuyện nhỏ như thế thôi sao?" Người trên giường ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng mắt xuyên qua màn trướng nhìn về phía mama đang quỳ trên mặt đất. Lời nói thốt ra tuy mang theo vài phần lười biếng nhưng giọng nói thì quả thực vô cùng đặc biệt.
"Nàng....Nàng đang mặc trên người quần áo của Mạc Vương phủ." Lão mama quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía người đang nằm ở trên giường, "Lão thân nhận ra được họa tiết hình hoa đào thêu trên cổ áo kia."
"Chuyện này là thật sao?" Vừa nghe lão mama bẩm báo xong, người trên giường liền xốc màn trướng lên hỏi.
Lão mama gật đầu, "Lão nô đã nhốt nàng ta ở hậu viện rồi."
Người được gọi là Vương gia này nghe xong thì không hề buồn ngủ nữa, đứng dậy từ trên giường, để gã sai vặt mặc quần áo cho mình xong thì mở miệng nói: "Dẫn bổn vương tới gặp nàng ta."
Ba người vội vàng đi về phía hậu viện. Trên đường đi vị Vương gia kia lại phát hỏa, vừa đi vừa bứt hết tất cả những đóa hoa kiều diễm ở trong vườn vò nát rồi ném xuống đất.
Đúng vậy, hắn chính là Thái tử tiền nhiệm. Hắn thực không ngờ, một Thái tử như hắn lại có thể chân chính cảm nhận được cái gì gọi là hổ xuống đồng bằng không bằng chó. Giờ hắn bị đuổi ra khỏi cung rồi, cho nên dù chỉ là một hạ nhân của Mạc Vương phủ nhưng cũng dám đến để cười nhạo hắn ư? Tam Vương phủ của hắn đã túng quẫn đến mức phải để cho Mạc Vương phủ bố thí hạ nhân tới ư?
Hắn vốn không phải người dễ chọc, nghĩ đến đây thì càng tức giận, quát lão mama đang dẫn đường phía trước: "Nhanh lên!"
Lão mama đột nhiên bị Tam Vương gia quát thì cả người liền căng thẳng, khiến bà ta buộc phải đem cái thân già này lao nhanh với tốc độ như mấy chục năm trước, chạy chậm dẫn Tam Vương gia đi đến hậu viện.
Lúc tới căn phòng Đồ Nương ngồi lúc trước, còn chưa kịp thở ra một hơi thì lão mama lại lập tức kinh hãi.
Một bên cánh cửa nằm vắt vẻo trên khung cửa, nhìn qua thì có vẻ như bị ai đó dùng sức phá ra, cánh cửa còn lại thì.....đúng là vẫn còn cả khóa.
Tam Vương gia thấy cửa mở lớn lập tức hậm hực bước vào, bốn phương tám hướng trong phòng đều bị hắn nhìn kĩ không sót chỗ nào, chỉ thấy trên bàn có một núi nhỏ vỏ hạt dưa, còn có nửa quả cam đang ăn dở... rõ ràng vừa có người ở trong căn phòng này ăn uống một cách vô cùng tự nhiên không khách sáo...
Rõ ràng là người của Mạc Vương phủ đến để đùa giỡn mà!
Tam Vương gia tức đến mức khuôn mặt vặn vẹo, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lười biếng lúc này. Vung tay một cái, chiếc bàn gỗ lập tức bị lật đổ, lai giơ chân đá văng cái ghế ngồi vẫn còn ấm, nhìn về phía lão mama và tiểu thái giám đang đứng ở cửa quát: "Tìm người!"
Vì thế bây giờ, toàn bộ số hạ nhân ít ỏi của Tam Vương phủ đều bị huy động đi tìm người, thề nhất định phải bắt bằng được cái người kia.
Mà người đang bị mọi người tìm kiếm kia, chính là Đồ Nương, lại đang bị lạc đường.
Nàng vốn đang kiên nhẫn ngồi chờ ở trong phòng cắn hạt dưa ăn trái cây, nhưng đột nhiên lại cảm thấy buồn đi vệ sinh. Nàng đẩy cửa ra, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa, có thể là chẳng may bị khóa lại, cho nên nàng liền lùi về phía sau vài bước, sau đó xông về phía cánh cửa....ừm, cuối cùng thì cũng mở được cửa, nhưng đồng thời cũng làm nó hỏng luôn rồi....
Đồ Nương chột dạ, giữ cánh cửa bị đổ xiêu xiêu vẹo vẹo, dựng nó ở cạnh tường, định bụng chờ lão mama quay lại thì sẽ nhận lỗi, cùng lắm thì nàng đền tiền là được, dù sao trong tay nải của nàng cũng có một bọc bạc mà phu quân nàng cho kìa.
Cho nên, nàng cứ như vậy đi mông lung ở trong sân, sau đó lúc định quay về thì....rẽ ngang rẽ dọc một hồi cuối cùng lại đi đến một căn phòng lớn.
Nhìn qua, có vẻ giống như là phòng bếp.
Đồ Nương nắm chặt tay! Tốt quá rồi, việc nấu cơm nước này nọ này quá phù hợp với nàng luôn. Vì thế, nàng quyết định, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.
Dù sao mọi người cũng đều làm việc trong một phủ, làm gì cũng là làm hết. Đến bữa cơm chiều thì sẽ gặp lại lão mama kia thôi. Hơn nữa chưa biết chừng lão mama thấy nàng biết tự giác đến phòng bếp làm việc còn vui không hết í chứ.
Nghĩ như vậy, Đồ Nương liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hơn nữa có khi đến lúc ăn cơm có khi còn gặp được cả Thái tử í chứ, mọi người đều cùng nhau ngồi ăn cơm, càng tiện cho nàng hỏi hắn chuyện Trúc Ngọc.
Đồ Nương lập tức mở cửa tiến vào, đập vào mắt là một đại hán đang ngồi trên ghế đẩu. Người này cả người béo múp, ngũ quan díu vào nhau. Vừa thấy Đồ Nương mở cửa đi vào liền đứng dậy đón.
"Mẹ nó chứ! Lão tử đã nói là không cần nữ nhân rồi cơ mà! Không làm được việc gì nặng cả."
Ngữ khí người này tuy rất không tốt, nhưng Đồ Nương cũng không phải là người dễ bắt nạt. Là lừa hay là ngựa thì cứ phải lôi ra kéo xe thử mới biết.
Nàng liếc nhìn đại hán một cái, sau đó nghiêng người đi vào. Chọn trên bếp một cái chảo to nhất, nắm một vốc gạo thả vào, sau đó làm trò trước mắt đại hán dùng tay hất chảo.
Tay nghề của nàng vô cùng điêu luyện, gạo trong chảo bị hất lên rồi rơi xuống thành dòng, không rơi dù chỉ một hạt ra ngoài. Lúc nàng dùng tay nhấc chảo cũng không hề có vẻ cố sức, thậm chí làm liền một lúc mười mấy lần cũng không thành vấn đề.
Đại hán thấy kĩ năng của Đồ Nương liền biết đây tuyệt đối là một cao thủ trong nghề, sự ghét bỏ lúc nãy lập tức chuyển thành sùng bái.
Chờ Đồ Nương rang gạo xong, hắn mới đưa tay ra, vẻ mặt chân thành nói: "Nhìn không ra, tay nghề của cô đúng là tốt thật đấy."
Đồ Nương nhếch miệng cười, cầm ngược lại tay đại hán: "Ta tên là Đồ Nương, trước kia làm nghề đồ tể. Hôm nay vừa mới tới."
Đại hán cũng trả lời: "Bưu lão đại, ngày trước có mở một cửa hàng ở quê, hôm qua mới tới. Trước mắt, phòng bếp chỉ có hai người chúng ta."
Đồ Nương vừa nghe xong lại tăng thêm mấy phần hảo cảm. Thì ra người này cũng chỉ mới tới hôm qua thôi, hai người đều là người mới, cùng nhau làm việc ở phòng bếp.
Bưu lão đại nhìn chất vải của quần áo trên người Đồ Nương, cười nói: "Đồ Nương muội tử, ở phòng bếp mà mặc như vậy không sợ làm bẩn quần áo sao?"
Đồ Nương gật đầu, đúng là như vậy. Nàng đang định lát nữa đợi gặp lại lão mama thì sẽ hỏi quần áo ở đâu, lại bị Bưu lão đại ngăn lại, cười, sau đó quay người lấy một bộ quần áo từ trong tủ gỗ ở góc phòng ăn đưa đến.
"Lão mama trong phủ nói, có người tới phòng bếp làm việc thì cứ việc lấy quần áo ở trong tủ đưa cho đối phương mặc là được."
Đồ Nương đưa tay nhận quần áo, nói cảm ơn với Bưu lão đại, rồi theo lời hắn đi về phía phòng nhỏ cách phòng bếp mấy chục bước về bên trái.
Đây là nơi ở của hạ nhân. Có hai phòng lớn, phòng bên trái của nam, bên phải của nữ.
Bưu lã đại còn chỉ cho nàng giếng nước ở đâu, nhà vệ sinh ở đâu....tất cả đều được hắn chỉ dẫn vô cùng rõ ràng.
Bộ quần áo này của nàng tuy chất lượng rất tốt, nhưng nếu làm việc ở phòng bếp thì đúng là không hợp lắm, cho nên Đồ Nương thay quần áo trước rồi mới đi tới phòng bếp. Ở trong bếp, Bưu lão đại đang chờ nàng để làm nghi thức mời ông táo.
Người ở quê rất tin mấy nghi thức như thế này. Đầu bếp chưởng quản, nhất định phải thực hiện, nếu không món ăn nấu ra sẽ không có mùi vị gì.
Vốn Bưu lão đại định tự phong mình làm đầu bếp chưởng quản, nhưng sau khi Đồ Nương đến, lại chứng kiến tay nghề của nàng, hắn liền bỏ đi suy nghĩ này.
Đồ Nương cầm ba nén hương, hướng về phía kệ bếp bái lạy, khấn vang mấy tiếng, sau đó nhóm lửa lên, đổ một ít nước vào nồi đun sôi lên rồi uống.
Bưu lão đại vươn đầu ngón tay quệt mấy nhát trên thành nồi, sau đó bôi lên mặt Đồ Nương mấy vết, trên má trái, trên trán, mỗi người đều có thêm hai vệt nhọ nồi.
Sau khi thực hiện nghi thức thỉnh ông Táo xong, hai người liền bàn bạc xem ai là đầu bếp chính, ai là phụ bếp.
Đồ Nương cho rằng mình làm phụ bếp là được rồi, nhưng vừa nói xong, Bưu lão đại lại không muốn.
Rõ ràng nàng có thực lực như vậy, lại nói muốn làm phụ bếp cho hắn, về tình về lý, Đồ Nương này đều là một người không so đo hơn kém.
Vốn trong lòng Bưu lão đại đang rất băn khoăn về việc ai làm chính, ai làm phụ, nhưng sau khi nghe Đồ Nương nói xong liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít. Vì thế, hắn dũng cảm nói: "Hai chúng ta không nên phân chính phụ làm gì. Như vậy nhé, hai chúng ra sẽ làm luân phiên, mỗi người một ngày thay phiên nhau làm đầu bếp chính. Cô thấy như thế nào?"
Đồ Nương cười, chuyện này hai người đều phối hợp ăn ý với nhau. Sau khi thỏa thuận xong, hai người liền bắt đầu làm cơm tối cho mọi người.
Vương gia là nhân vật rất cao quý, cho nên đương nhiên sẽ dùng bếp nhỏ. Còn mấy người hạ nhận bọn họ thì sẽ nấu chung một nồi lớn.
Bưu lão đại biết được mấy con chữ, cho nên liền liệt kê ra thực đơn, sau đó liền bận rộn nấu cơm cho mọi người trước, rồi làm một bàn cơm gồm bốn món mặn một món canh tiêu chuẩn cho Vương gia.
Ở trong bếp lớn, nồi cơm sôi sùng sục, Bưu lão đại khí thế ngất trời đun đun nấu nấu.
Ở bên ngoài, Đồ Nương kê bàn ăn, bày món chính lên bàn, sau đó thì xách dao thái thịt rửa rau.
Hai người cùng bận rộn, âm thanh thìa muỗng dao thớt va chạm vang lên vô cùng náo nhiệt.
Đúng lúc này, có vài người từ phía đối diện đi tới, dẫn đầu là một thái giám ẻo lả, tay cầm cái quạt rảo bước đi tới.
Nhìn thấy khuôn mặt toàn là nhọ nồi lem luốc của Đồ Nương, liền tức giận nói: "Mấy người ở phòng bếp các ngươi sao lại bẩn thỉu như thế chứ? Nhìn khuôn mặt này của ngươi mà cũng dám đi nấu đồ ăn cho Vương gia sao? Có phải muốn ngài ấy bị tiêu chảy không??"
Dao của Đồ Nương vẫn vung lên hạ xuống băm thịt không ngừng, nhìn thái giám hô to: "Ngươi nói cái gì cơ? Ta nghe không rõ!"
Cùng lúc đó, tiếng xèo xèo của Bưu lão đại đang xào thịt trong bếp cũng vang lên. Thái giám nhịn một bụng lửa giận, quạt quạt cho mình mấy cái, "Ngươi cũng không nhìn lại mặt mình xem? Bẩn như thế kia!"
Đồ Nương nhoẻn miệng cười, gạt thịt đã được băm nhuyễn sang cái âu lớn đặt bên cái, lại lấy một miếng thịt khác lên tiếp tục băm: "Đây là tập tục của chúng ta! Là tập tục mời ông Táo đó? Chờ làm cơm xong thì ta sẽ đi rửa mặt."
Thái giám trợn trắng mắt liếc nhìn Đồ Nương, quyết định không so đo với đồ nhà quê nhà nàng. Lại nhìn cánh tay đang băm thịt kia, sợ bị vụn thịt bắn lên quần áo rồi lại bị Vương gia trách mắng, lại ăn trượng, liền vội vàng lùi ra sau mấy bước, sau đó mới hỏi đến chuyện chính: "Ngươi có nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo nha hoàn của phủ Thất Vương gia quanh đây không?"
Đồ Nương vừa băm thịt vừa lẩm bẩm tự hỏi: "Thất Vương gia....Thất Vương gia nào nhỉ?"
Được rồi, thái giám vừa nghe Đồ Nương nói vậy lập tức hiểu đây chắc chắn là một kẻ quê mùa lần đầu lên kinh thành, cho nên mới ngay cả Thất Vương gia cũng không biết.
Thế là hắn liền xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò:
"Vương gia của chúng ta rất kén ăn," xong hắn hừ thêm một tiếng: "Cho nên phòng bếp mấy người nấu cơm cho tử tế vào. Nếu tốt, bạc thưởng cho các ngươi không thiếu, nhưng nếu không tốt thì trượng hình cũng không sót phần của các ngươi đâu."