• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thân trường bào bạch nguyệt, dùng chỉ thêu tốt nhất thêu thành hình phù vân, vừa quay người xoay người một cái thì hương trà liền phả tới. Lúc hắn xoay người, cần cổ nõn nà lộ ra bên ngoài, bị ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

"Ai?" Môi hắn khẽ mấp máy, mang theo một tia nghi hoặc cùng bực bội. Chỉ một chữ thôi đã thành công ngăn lại bước chân của Thiệu Yên.

Nàng nghe giọng nói này, cảm thấy trong đó vừa có chút lười biếng, lại tựa như một làn gió vô thanh vô tức khẽ lướt trên mặt nước, khiến cả người mềm nhũn. Thiệu Yên ngây ngốc tại chỗ, sau đó lập tức xoay người lại, xấu hổ nhìn bà mối ra tín hiệu cầu cứu.

Mà bà mối lúc này cũng nhìn đến ngây người, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Đồ Nương. Ánh mắt bà mối đang nhìn thẳng vị tiểu quan ở trước mặt, đời này bà chưa từng gặp được ai kiều diễm ướt át như người này cả.

Người đó nhìn Thiệu Yên, hai hàng lông mày hơi cau lại, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng dò hỏi: "Cô là khách à?"

Đồ Nương bị tiếng nói đột ngột xuất hiện đằng sau làm cho nhảy dựng, hoảng loạn quay đầu lại lại phát hiện người đó đang đứng rất gần mình, gần đến nỗi ngay cả những sợi lông măng li ti trên mặt hắn nhìn cũng rõ, lập tức bị sắc đẹp kinh diễm này làm cho đứng hình, trong mắt toàn là khuôn mặt....kiều diễm của vị tiểu quan.

Người này trên trán có điểm một nốt chu sa đỏ thắm hình giọt nước, đôi mắt hồ ly hẹp dài với con ngươi trong như nước, môi mỏng khẽ mím, như một đóa hoa hồng đang kì nở rộ, vô cùng diễm lệ. Hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi bả vai của Đồ Nương, thấy phảng phất mùi thịt sống, thân hình liền bất động thanh sắc kéo dài khoảng cách, mày càng nhíu chặt.

"Trúc Ngọc gia, hai vị khách quan này tới để mua ngài." lúc này lập tức Lưu Tử lên tiếng giải thích tình hình.

Hắn nghe xong khẽ gật đầu, quay người ngồi lại lên ghế gỗ đàn hương khắc hoa, thưởng thức khối ngọc bội trong tay, bày ra dáng vẻ mọi sự bất cần, chìm đắm trong thế giới của mình.

Lưu Tử dường như đã sớm quen với thói quen của người này, hắn tiến lên giữ lấy ống tay áo Đồ Nương, kéo nàng lui ra ngoài cửa, sau đó mới lên tiếng.

"Người cô cũng đã gặp rồi. Chỉ có vị này chuẩn bị bán, những người khác đều không bán."

Đồ Nương sau khi bị lôi kéo rời khỏi xong mới thoát thần khỏi bầu không khí kì quái kia. Nàng nuốt nước miếng hỏi: "Người vừa rồi.....là nữ hả?"

"Nha, người của Tiểu Quán đều trang điểm như vậy. Bỏ trang điểm đi cũng không thành vấn đề." Bà mối nói.

"Có thể....." Nàng túm chặt lấy xiêm y, nhỏ giọng nói, "Nhìn qua có vẻ sức lực không lớn lắm. Ta có thể tỷ thí với hắn trước được không?"

Lưu Tử vừa nghe liền cảm thấy Đồ Nương quá mức vô lý, lập tức nói: "Sao có thể để cô thử bây giờ được? Cô muốn thử thì mua về nhà mà thử chứ? Để cô chiếm hết tiện nghi rồi, ăn thịt xong mà không chịu trả tiền thì không phải mệt chết tiểu quan nhà chúng tôi rồi sao?"

Đồ Nương nghe Lưu Tử nói, cảm thấy có vẻ như hắn ta nói quá rồi. Như thế nào mà chỉ thử một chút mà có thể mệt chết đối phương được chứ? Đang định lên tiếng hỏi lại thì bà mối vội nói chen vào.

"Đồ Nương à, ta thấy người vừa rồi cao hơn cô tới một cái đầu, cô còn sợ hắn không khỏe bằng cô sao? Nghe ta, trước cứ mang về nhà đã. Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh trả tiền cho người ta để còn thuê xe về nhà thôi."

Đồ Nương vừa nghe cũng thấy hợp lý, dù sao cũng chỉ có một mình người này đồng ý bán thân, nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, mà nàng cũng không muốn tay không trở về, cho nên liền nói: "Vậy, bao nhiêu tiền vậy?"

"Chúng ta đã hỏi qua ông chủ rồi, là từng này." Lưu Tử giơ năm ngón tay lên cho các nàng xem.

"Nhiều như vậy?" Nàng nhìn bà mối, thấy vô cùng phiền lòng. Kéo bà mối lại, nghiêng người nói nhỏ và tai bà: "Phùng Đại Nương, hai lượng bạc thôi, nhiều hơn thì ta không mua đâu."

Bà mối biết trong lòng Đồ Nương vẫn còn đang lưỡng lữ, chào giá cao như vậy nàng khẳng định sẽ không mua, vì thế vỗ nhẹ vai Đồ Nương, xoay người mặc cả với Lưu Tử.

"Hai lạng, nhiều hơn không mua."

"Ai nha, Phùng di của ta ơi, ít tiền như vậy, ông chủ ta nhất định sẽ không đồng ý."

"Hai lượng! Miễn cò kè. Tiểu Lưu cậu đi nói chuyện với ông chủ cậu đi."

"Phùng di à, chuyện này nhất định sẽ không được đâu. Năm lượng là năm lượng, không thể bán thấp hơn đâu. Trúc Ngọc gia nhà chúng ta tốt xấu gì cũng là tiểu quan đầu bảng mà, để giá như vậy thì quá ủy khuất hắn rồi." Tiểu Lưu Tử khom lưng lau mồ hôi trên mặt, "Thật sự đó, trước đó toàn là nam nhân tới mua, hơn mười hai người đều trắng tay ra ngoài bởi vì hắn không muốn bán, thậm chí còn không tiếc tự hủy hoại bản thân mình. Nếu không phải ông chủ chúng ta nể tình năm đó hắn cũng kiếm không ít bạc về cho tiểu quán thì còn lâu ông chủ ta mới chịu buông tha cho Trúc Ngọc gia."

Đồ Nương không thở ngờ được vị tiểu quan này còn gặp phải chuyện như vậy, thậm chí còn kiên cường như vậy, hoàn toàn không muốn khuất phục dưới thân nam nhân. Lòng đồng cảm lập tức bùng lên, đang định nói năm lượng thì năm lượng, cùng lắm thì nàng sẽ cố làm thêm mấy nghề để kiếm sống, kiếm khoảng mấy năm là có thể trả đủ phần còn lại cho bà mối rồi thì bỗng nghe thấy tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, sau đó ba lượng bạc từ bên trong được ném ra ngoài.

Tiểu Lưu Tử bị ba lượng bạc nằm trên mặt đất được ném từ bên trong ra làm cho choáng váng. Đang định cúi người nhặt lên liền thấy Trúc Ngọc gia đứng ở trước cửa, trên tay là cái tay nải, không chút để ý nói: "Ba lượng còn lại ta bù vào. Cửa thành sắp đóng rồi, mau đi thôi."

Đồ Nương cũng bị hành động này làm cho ngốc lắng, không xác định được Trúc Ngọc gia này rốt cuộc là đang nói chuyện với ai. Nhưng theo như ánh mắt của đối phương thì có vẻ như đúng là đang nói chuyện với nàng, hơn nữa đế tay nải cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, tốc độ đúng rất nhanh. Đồ Nương thấy vô cùng hoang mang, người bị bán.....còn bù tiền giúp đối phương?

Vẫn là bà mối Phùng có tuổi tác hoàn hồn trước, nhanh nhẹn móc ra hai lượng bạc trực tiếp dúi vào trong tay Lưu Tử: "Mau mang khế ước bán thân tới đây."

Lưu Tử đưa tay sờ lên eo, rút khế ước bán thân ra, sau lại khom lưng nhặt ba lượng bạc bị Trúc Ngọc gia ném ra. Đếm đi đếm lại đã đủ năm lượng rồi, nhưng hắn vẫn tổng cảm thấy có gì đó sai sai. Bà mối Phùng vỗ vai hắn nói: "Vậy Phùng di đi đây, phiền cậu gọi giùm kiệu phu với." Sau đó liền dẫn Đồ Nương và tiểu quan mới mua quen đường quen lối đi từ ngõ nhỏ ra ngoài.

Lưu Tử ngậm mồm lại, liếc trái liếc phải, may mà không có ai. Tóm lại, hắn cảm thấy không nên nói chuyện Trúc Ngọc gia dùng tiền riêng để chuộc thân cho ông chủ thì hơn.

Ra khỏi cửa, Đồ Nương càng thêm xấu hổ, nàng có thể cảm nhân được người phía sau đang nhìn chằm chằm bóng dáng nàng để đánh giá khiến cho cả người nàng từ trên xuống dưới đều cứng đờ. Nàng nhanh nhẹn chạy lên vài bước, đuổi kịp đôi chân nhanh nhẹn của bà mối. Nghiêng người nhỏ giọng thì thầm với bà mối: "Phùng Đại Nương, người nọ vẫn đang đi theo chúng ta."

Phùng bà mối vừa nghe những lời này lập tức nói: "Vô nghĩa! Bỏ tiền ra rồi mà không đi theo chúng ta thì để chết à? Đi đi, mau đi tụt lại phía sau đi, tranh thủ bồi dưỡng cảm tình với người ta."

Nàng chắc chắn người phía sau đều nghe được hết....

Bà mối đẩy Đồ Nương về phía sau vài bước, để nàng sóng vai đi với tiểu quan. Đồ Nương dùng dư quan liếc nhìn đối phương một cái, thấy người nọ vẻ mặt vẫn hững hờ không nhìn ra biểu tình như cũ.

Muốn mở miệng lên tiếng, nhưng cái gì cũng không nói được.

Cả đoạn đường đi đều không ai nói gì, không khí có vẻ khẩn trương, may mà bị âm thanh rao hàng của mấy người bán hàng rong che đi. Tới cửa thành rồi, bà mối lại dõng dạc chào hỏi một phen rồi mà ra khỏi thành. Mặt Đồ Nương đỏ muốn rỉ máu. Nàng cảm thấy sau này mình không bao giờ nên đến kinh thành nữa, tránh cho việc bị quan binh nhớ mặt điểm tên.

Bà mối đứng trước chuồng ngựa, vừa chọn xe vừa tính toán: "Đồ Nương này, cả đoạn đường này cô thiếu ta tiền đồ ăn là 50 văn, tiền đường hồ lô và trà nước là 5 văn. Cộng thêm 20 văn tiền xe ngựa và 2 lượng bạc, tổng cộng là 2 lượng 75 văn nhé."

Đồ Nương gật đầu, "Ta nhớ rồi, sau khi trở về sẽ trả trước cho bà số lẻ, 2 lượng còn lại cho ta nợ, ta sẽ trả dần."

Bà mối ừ một tiếng, chọn một cái xe ngựa giống lúc đi, sau đó cũng như lúc đi, gom đủ bốn người thì để mọi người lên xe. Đồ Nương nhanh tay lau thật sạch chỗ của Trúc Ngọc sợ làm hỏng xiêm y thêu tơ tằm của hắn, sau đó nàng vỗ vỗ tấm gỗ, ý bảo hắn mau qua ngồi.

Trúc Ngọc cau mày, đứng bên cạnh nhìn vị trí nhỏ xíu trên tấm gốc, lại nhìn xe ngựa chật ních người, bày ra vẻ mặt nghi ngại, sau đó duỗi tay móc từ trong tay áo ra một chuỗi văn tiền đưa cho mã phu nói: "Cho ta một chiếc xe ngựa thoải mái."

Mã phu nhận tiền lập tức dắt ra một chiếc xe ngựa có mái che, trên xe thậm chí còn có cả mã phu riêng. Bà mối Phùng ngồi trên xe phía trước nhìn tiểu quan này ra tay xa hoa như thế liền liếc nhìn Đồ Nương trêu chọc: "Nha, Đồ Nương, cô xem tướng công nhà cô ra tay xa hoa ghê!"

Đồ Nương nhảy từ trên xe xuống, cũng không để ý đến lời châm chọc của bà mối, sốt ruột hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Không phải là về nhà với cô sao?" Trúc Ngọc lên xe ngựa, nghiêng người đi vào, sau đó vén màn xe xuống.

Nàng cho rằng người này muốn thuê xe để bỏ đi chỗ khác, không ngờ đối phương lại thật sự muốn về nhà với mình, cho nên nghe xong nàng liền yên tâm nói: "Nha, vậy nhà ta ở Yên Thành, ngươi chỉ cần nói với mã phu như vậy là được rồi." Nói xong liền xoay người quay lại ngồi xe ngựa cùng bà mối.

Bà mối nhìn Đồ Nương với ánh mắt tiếc hận, than nhẹ một tiếng rồi lại đem nàng từ trên xe đẩy xuống: "Cô xem bây giờ cô cũng là người có phu quân rồi, sao còn chen chúc trên cái xe này với ta làm gì?"

"Hả?" Đồ Nương bị đuổi xuống xe, không biết làm sao cho phải. Liếc nhìn xe ngựa bên trái, còn đang phân vân không biết có nên ngồi lên hay không thì người bên trong đã lên tiếng: "Lên đây ngồi đi, xe này đủ chỗ."

"Đi đi, mau lên đi." Bà mối đẩy nàng về phía xe ngựa kia. Đồ Nương xoay người lại không an tâm hỏi: "Vậy còn Phùng Đại Nương thì sao? Hay bà cũng lên ngồi với chúng ta đi?"

Bà mối khoát tay, "Ta không ngồi cùng một xe với hai người được, trở về để người ta nhìn thấy sẽ không tốt. Hai người mau về thành trước đi, đi nhanh về nhanh."

Đồ Nương gật đầu, không ngờ bà mối lại chu đáo như vậy, cũng là một người hiểu lý lẽ, cho nên cũng không cò kéo nữa mà vén rèm xe trèo lên.

Nhưng vừa đi vào nàng liền có chút hối hận. Người bên trong ngồi ở bên trái xe, nơi đó chỉ đủ chỗ cho một người, cho nên nàng đành xấu hổ ngồi bên phải. Hai người mặt đối mặt không biết nên nói gì. Sớm biết như vậy nàng đã nhất định lôi kéo bà mối Phùng lên ngồi chung rồi, ít ra tránh được tình trạng xấu hổ như bây giờ.

Nhưng có lẽ vẫn còn kịp, vì thế nàng liền vén rèm xe lên định gọi bà mối lên ngồi cùng, không ngờ bà mối lại đi trước các nàng một bước, giá một tiếng, con ngựa giá đã kéo xe chạy vụt đi, nàng đành hạ rèm ngồi lại xuống, vẻ mặt chán nản.

"Xa phu, đi nhanh lên." Người ngồi đối diện tay chống lên bệ cửa sổ, gác cằm lên, nhẹ giọng nói.

"Được rồi, khách quan ngồi vững nhé, chúng ta tới Yên Thành." Giọng nói xa phu to mà dõng dạc, roi da vung lên, xe ngựa lập tức lăn bánh. Không tới nửa khắc đã đuổi kịp và vượt qua xe của bà mối.

Đường đi có chút gập ghềnh, đầu gối Đồ Nương thường đụng phải đầu gối người đối diện. Nàng đối với loại đụng chạm thân mật thế này có chút xấu hổ, liền lùi thân mình ngồi nghiêng sang một bên, không ngờ xe ngựa lại đụng phải một cục đá lớn làm mông nàng nảy lên đập xuống ván gỗ lót sàn.

Nàng kêu ai nha một tiếng đau đớn, đánh thức người đang ngủ say phía đối diện. Hắn liền trợn mắt nhìn Đồ Nương đang ngồi bệt dưới chân hắn, thần sắc đạm mạc vươn tay đỡ nàng dậy, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Đồ Nương được đỡ dậy, nhỏ giọng nói cảm ơn. Nhưng thấy đối phương không đáp lại, nàng liền thành thật ngồi ở bên cạnh, cũng nhắm mắt dưỡng thần, hy vọng đoạn đường này đi nhanh một chút.

Vừa ngủ một cái liền ngủ thẳng tới nửa đem. Lúc này xa phu đã đánh xe đi tới một khách điếm dã ngoại gần nhất, mua chút đồ ăn, sau khi đưa cho người trên xe liền ra bên ngoài ngồi ăn.

Đồ Nương nhận thức ăn, chia với người đối diện, sau đó xuống xe vào khách điểm ngủ. Trúc Ngọc không muốn ngủ chung với một đám người trong một căn phòng, cho nên hắn liền mang chăn đệm trải trên xe để ngủ, mà Đồ Nương đương nhiên là ngủ tại khách điếm.

Hừng đông đến, mọi người lại tiếp tục lên đường, sau khoảng ba ngày rưỡi, cuối cùng cũng tới cổng Yên Thành.

Cả một đoạn đường này, Đồ Nương chưa từng nói với đối phương nửa câu. May mà xa phu là một người mau mồm, vừa đánh xe vừa cũng Đồ Nương nói chuyện phiếm, cuối cùng còn khiến nàng bồi ra được một tầng cảm tình đối với xa phu. Sau khi lưu luyến nói lời tạm biệt, Đồ Nương đứng ở cửa Yên Thành, trong lòng vô hạn cảm khái.

Nàng quay đầu lại nhìn Trúc Ngọc, "Sau khi vào, nếu có người hỏi ngươi là ai, ngươi cứ nói mình là thanh mai trúc mã của ta, được đính thân từ nhỏ. Nhưng bởi vì chiến loạn nên thất lạc với người nhà nhiều năm, sau khi trở về thì lại biết mọi người đều đã rời đi, cho nên liền viết thư bảo ta đến đón ngươi, hiểu không?"

Đồ Nương lần đầu tiền nói nhiều với người này như vậy, nhưng lại là một bài nói dối về thân thế. Sau khi nói xong, cũng tự cảm thấy mất mặt, cũng sợ đối phương thấy thương tâm, liền nhanh chóng bổ sung, "Không phải ta ghét bỏ thân phận tiểu quan của ngươi, chỉ là chỗ chúng ta thị phị cũng nhiều. Dù sao ngươi cũng còn phải sinh hoạt lâu lâu ở đây đúng không?"

"Ừ, ta biết rồi, cứ như cô nói đi." Hắn đáp lại, vẫn không chút để ý như cũ, cứ như mọi chuyện không liền quan đến mình vậy.

Đồ Nương gật đầu, hít sâu một hơi, sau đó dẫn đầu đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK