Nàng còn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy Cố Tương, phi thường an phận nghe lời, làm cho nàng nghĩ bất quá là thôn cô có thể tùy ý ức hiếp, nhiều nhất cũng chỉ là nữ nhân cho Hình Thượng Thiên giải buồn, không lâu dài được, chờ hồi kinh tự nhiên là bị lưu lại, kết quả thoạt nhìn một thôn cô thành thật như vậy, thế nhưng cho nàng một bài học, lúc ấy nàng vừa vội vừa tức, trốn trong phòng khóc thật lâu, tuy rằng nàng xem thường Cố Tương, nhưng nàng ấy chính là chủ tử, đây là số mệnh!
Sau Phương Viên cho nàng bậc thang, nàng tự nhiên liền thuận thế xuống, trước mặt Cố Tương vẫn nhẫn nại tính tình, theo thời gian chậm rãi trôi qua, nàng phát hiện, kỳ thật có vài người nhìn như trí tuệ lại làm chuyện ngu xuẩn không chịu nổi, nhưng là có vài người nhìn như ngu dốt, nhưng lại cố tình làm chuyện chính xác.
Tỷ như phu nhân và Cố Tương, phu nhân xuất thân nhà cao cửa rộng, dung mạo tú lệ ở kinh thành có danh tài nữ, lẽ ra nàng ấy phải trí tuệ, nhưng lại nhiều lần đối nghịch Lục gia, rõ ràng có thể sống cuộc sống vợ chồng hòa thuận, kết quả ngày lành bị nàng ta làm thành gà bay chó sủa. Đạo lý thô thiển ngay cả nàng đều hiểu được, phu nhân lại không rõ. Mà Cố Tương, mỗi lần đều giống như cái gì cũng không biết, ngây ngốc đi vấn an phu nhân, bị đuổi về, lần sau vẫn đi, nghiên cứu món ăn mới liền ba ba đưa đến trước mắt người ta còn bị ghét bỏ. Nếu là nàng, mình được sủng ái, cần gì phải tự tìm mất mặt? Nhưng Cố Tương lại chưa từng buông tha, vẫn như cũ cố gắng đi thỉnh an phu nhân.
Buổi sáng tại phủ đệ, Thẩm ma ma ý tại ngôn ngoại chính là, nguyên bản dựa theo Hoài An Vương phi phân phó là trực tiếp phát mại Cố Tương, là phu nhân nói Cố Tương thuần lương, tuy có lỗi cũng là vô tâm, để nàng đi thôn trang một thời gian, chờ khi nào Hoài An Vương phi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra thì trở về. Cố Tương nên dập đầu lạy tạ, cả đời ghi nhớ ơn đức của phu nhân. ( 1 nhà đê tiện, mẹ dạy con không được, đổ lỗi người khác, con hư thân ngoại tình tự ra vẻ thanh cao cũng đổ lỗi người khác, đáng đời ngày sau đi làm cái bang hết cả đám )
Lúc ấy mọi người vừa sợ lại may mắn, Cố Tương hành động nhìn như ngu xuẩn, lại một khắc cuối cùng cứu nàng một mạng.
Kỳ thật vì sao Thẩm ma ma nói như vậy? Liễu Chi cũng hiểu được, không phải là muốn Cố Tương cảm kích phu nhân, tuy rằng phu nhân đuổi nàng đi, nhưng là vì phu nhân bất đắc dĩ. Một đám ra vẻ thanh cao! Thật sự là càng ngày càng biết mua danh buộc tiếng. Bất quá không có việc gì, Cố di nương chúng ta..., Liễu Chi nhìn Cố Tương, trong lòng thêm vài phần khâm phục và xúc động. Nàng đã suy nghĩ kĩ, về sau vô luận như thế nào, nàng tuyệt đối theo Cố Tương, bởi vì nàng tin tưởng, các nàng hiện tại nghèo túng chỉ là tạm thời, sớm muộn gì đều sẽ có ngày xuất đầu.
Đã lâu không ngồi xe lắc lư như vậy Cố Tương thật sự hơi khó chịu, nàng uống một ly nước trà Liễu Chi đưa mới cảm thấy khá hơn chút, bất quá không biết có phải nàng mẫn cảm hay không, cảm thấy ánh mắt Liễu Chi nhìn mình có điểm không thích hợp, như thể sùng bái dù phải chết, cũng nguyện ý liều mình vì nàng? Ây da, đứa nhỏ này sẽ không là muốn nàng thưởng trang sức tiền tài đấy chứ?
Thẩm ma ma nhìn Cố Tương đi rồi, chạy nhanh trở về chính ốc, thấy một vị phụ nhân trung niên khuôn mặt gầy yếu, đang vừa hầu phu nhân dùng dược vừa nói, "Lục cô nương, sao ngài có thể hồ đồ như vậy? Lúc trước Vương phi nói với ngài như thế nào? Ngài đều quên sao?"
Uông thị như là con chuột gặp mèo, thực dịu ngoan, uống xong dược rồi, xoa xoa miệng nói, "Vinh cô cô, ta sai rồi, ngươi đừng nói nữa."
Vinh cô cô muốn tiếp tục nói cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng Uông thị hữu khí vô lực, cuối cùng chỉ nói, "Ngài thật đúng là không bớt lo, Vương phi vì ngài mấy ngày liền đều không ngủ tốt, tiều tụy hẳn đi, bôi phấn dày cũng không che được hốc hác, vì chuyện của ngài, nàng lại không tiếc da mặt nhà mình đi cầu Hoài An Vương phi, ngài lại không biết quý trọng như vậy, thật sự là..."
Uông thị cúi đầu, giọng mang theo vài phần nghẹn ngào, "Là ta khiến mẫu phi quan tâm."
Đêm qua Vinh cô cô đến, bà ấy không giống Thẩm ma ma, bà ấy là người đắc lực nhất trước mặt Chiêu Hòa vương phi, chính là nhóm di nương trong vương phủ thấy bà đều phải cung kính gọi một câu Vinh cô cô, bình thường không rời Chiêu Hòa vương phi, lần này phái bà lại đây có thể thấy được trình độ Chiêu Hòa vương phi nóng vội.
"Lục cô nương, lần này ngài cần phải tỉnh lại đứng lên, không thể lại tùy hứng như vậy, bằng không..." Vinh cô cô đổi giọng điệu, mang theo vài phần cứng rắn nói, "Vương phi nói, về sau xem như không có người nữ nhi này."
Uông thị nghe xong rốt cục không ức chế được lớn tiếng nức nở, Thẩm ma ma ở bên cạnh như không khí nãy giờ, lúc này cũng là đau lòng, bước lên phía trước khuyên nhủ, "Phu nhân, đừng khóc, ngài đã bệnh nhiều ngàu, lại khóc như vậy thân thể sao chịu nổi." Nói xong liền ngẩng đầu nhìn Vinh cô cô như cầu cứu.
Tuy rằng trong lòng Vinh cô cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng thấy nàng khóc lợi hại cũng biết này là thật tâm ăn năn, nói, "Lục cô nương, lão nô nói chuyện có chút không dễ nghe, ngài cũng đừng để trong lòng, tuy Vương phi nói như thế, nhưng trong lòng tự nhiên vẫn là nhớ thương cô nương, bằng không sẽ không kêu lão nô ngàn dặm xa xôi lại đây, Lục cô nương yên tâm, nơi này hết thảy lão nô đều đã an bài tốt thay cô nương, cam đoan thuận thuận lợi lợi, cô nương chỉ cần về sau đừng tùy hứng nữa thì tốt rồi."
"Nhưng là Lục gia hắn..." Uông thị nghe xong lời này trong lòng thư thái chút, để Thẩm ma ma giúp nàng lau nước mắt.
Vinh cô cô kiêu ngạo cười cười, "Cô nương, Lục gia Hoài An Vương phủ này khác với ngài, hắn rất thông minh, cái gì trọng yếu với hắn, cái gì không cần thiết với hắn, hắn nhưng là rõ ràng hơn cô nương nhiều, ngài chỉ để ý nghe ta, chờ Lục gia trở về, thành tâm thành ý bồi hắn cái, về phần chuyện di nương, đã có lão nô báo hắn." Vinh cô cô nói tới chỗ này, nhìn Thẩm ma ma nói, " Đã tiễn bước di nương kia?"
Thẩm ma ma không dám làm càn trước mặt Vinh cô cô, vội vàng nói, "Dạ, ước chừng buổi tối sẽ đến thôn trang."
Vinh cô cô thở dài một hơi, "Muốn ta nói, trực tiếp bán đi xong việc..." Chính là Vinh cô cô còn chưa nói hết, chỉ thấy Uông thị vừa rồi dịu ngoan giống mèo đột nhiên như là bị cắn cái đuôi, điên loạn nói, "Ta nói rồi, không cần nhắc lại việc này!"
Trong phòng có chút xấu hổ, Thẩm ma ma nhìn mặt Vinh cô cô âm tình bất định, nhịn không được nói, "Vinh cô cô, ngươi cũng biết phu nhân thiện tâm, loại chuyện này người khác làm thuận tay, nhưng phu nhân chúng ta không được, buổi tối sẽ ngủ không yên, huống chi di nương kia thật đúng là tận tâm hầu hạ phu nhân, lại nói, di nương kia đã tới thôn trang, vậy thì tương đương đuổi ra ngoài, ngày cũng không tốt, ngươi cũng đừng so đo một cô nương, xem như làm một chuyện tốt."
Ving cô cô nghiêm mặt không nói lời nào, Thẩm ma ma liếm môi, kiên trì tiếp tục nói, "Nói tiếp, Lục gia xem như có chút vừa ý vị di nương này, tuy rằng không quá để bụng, nhưng tóm lại đức hạnh nam nhân thế nào ngươi cũng biết..., phu nhân làm như vậy, cũng là muốn Lục gia cảm thấy phu nhân không phải một người nhẫn tâm."
Sắc mặt Vinh cô cô dần dần dịu xuống, cuối cùng bất đắc dĩ nói, "Lão nô nói này đó cũng đều là vì cô nương, cô nương thật đúng là muốn không chịu thua kém."
Uông thị cúi đầu, chỉ cảm thấy trong lòng bề bộn tột đỉnh.
Lúc Cố Tương tới thôn trang đã là chạng vạng, ánh chiều tà chiếu trên ruộng đồng mênh mông vô bờ, có cảm giác tịch liêu không nên lời, mỗi ruộng đồng có một khu nhà trệt, giờ phút này khói nhẹ lượn lờ, đại biểu cho cuộc sống dày đặc.
"Nơi này chính là thôn trang?" Phương Viên nhịn không được trừng to mắt nói, nàng còn chưa thấy qua địa phương cằn cỗi như vậy.
Xuân Nha gật đầu, " Trước kia ta thường xuyên tới nơi này lấy chút rau dưa cho biệt viện."
Tất cả mọi người không nói, có cảm giác thê lương nói không nên lời, Cố Tương lại hít sâu một hơi, cười nói, "Về sau xem như tốt lắm, muốn làm gì thì làm cái nấy."
Mọi người,...
Quản sự thôn trang là một nam tử ước chừng hơn năm mươi tuổi, dáng người ục ịch, lúc nhìn người mang theo hương vị lỗ mũi hướng lên trời, nhìn chằm chằm đám người Cố Tương nửa ngày mới không tình nguyện nói, "Ngươi chính là Cố di nương? Ta họ Thôi, mọi người đều gọi ta Thôi quản sự, đi theo ta, bên kia mới là chỗ các ngươi ở."
Chờ Cố Tương đến chỗ đó, không nói gì, đây là phòng cho người ở sao?
Đây là một tòa nhà lớn năm viện, nhưng bởi vì nhiều năm thiếu tu sửa nhìn như thể lập tức sẽ sụp, trong viện cỏ dại sinh sôi, trên vách tường đều là rêu xanh, bởi vì quá mức trống trải thoạt nhìn âm trầm, Thôi quản sự căn bản không nhìn đám người Cố Tương, không kiên nhẫn nói, " Quy củ chỗ này ta đã nói với các ngươi, đừng tưởng rằng từng hầu hạ chủ tử liền rất giỏi, hừ, các ngươi dọn dẹp đi, mau vào."
Nhìn Thôi quản sự huênh hoang bước đi, Xuân Nha khí thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cái gì vậy, lần trước ta đến còn kêu ta Xuân Nha tỷ tỷ, một bó tuổi cũng không biết ngượng, lúc này liền trở mặt."
Phương Viên tính tình tốt nói, "Xuân Nha, đừng nói nữa, chúng ta mau thu thập một gian phòng, để di nương nghỉ ngơi."
Vài người thương định, tìm một viện coi như đầy đủ phòng, suốt đêm quét tước, đến lúc ánh trăng lên ngọn cây mới xem như xong xuôi, Cố Tương để mọi người nghỉ ngơi ngày mai tiếp tục, tất cả liền đều tự tìm chỗ ngủ.
Sáng sớm hôm sau lúc Cố Tương tỉnh lại, đã là giữa trưa, tiểu viện đã được quét tước ra hình ra dáng, cỏ dại cũng được dọn, bài trí trong phòng cũng đều thay nàng thường dùng, nàng bỗng nhiên cảm thấy, kì thật, cũng không phải trở lại thời kì tự mình động thủ mới được cơm no áo ấm.
Điểm tâm là cháo ngô Phương Viên hầm, còn có một dĩa cải bẹ, Phương Viên mang theo áy náy nói, "Ủy khuất di nương, thật sự là không có gì khác."
Cố Tương đã thực thấy đủ, phải biết rằng hiện tại nàng nhưng là trạng thái thất sủng.
Chờ ăn cơm xong, Cố Tương liền gọi vài người tới mở hội, nàng cũng nói trắng ra, chính là hiện tại mình là người thất sủng, về sau còn không biết có thể trở lại bên người Lục gia hay không, có ai cảm thấy tiền đồ bản thân bị chậm trễ, hiện tại có thể đi, nàng còn có thể cho ngân lượng.
Tất cả mọi người trầm mặc, đi theo Cố Tương tới đi chỉ sáu người, hai bà tử thô sử, bốn nha hoàn, trong đó ba nha hoàn tự nhiên chính là Phương Viên, Liễu Chi và Xuân Nha, còn có nha hoàn kêu Hổ Nữu, bởi vì lúc nhỏ sốt hỏng đầu óc, phản ứng có chút chậm, nhưng cũng là người thành thực.
Hai bà tử thô sử, có một họ Từ chính là nương Hổ Nữu, hai người sống nương tựa lẫn nhau, còn lại họ Vương, sinh tám con trai không có một đứa sống sót, duy độc nhất một nữ nhi lập gia đình cũng không lui tới, đi theo Cố Tương liền trông cậy vào ngày sau dưỡng lão, như thế đối với Cố Tương coi như là tận tâm hết sức.
Cố Tương cảm thấy, nếu nhóm người này có người phải đi khẳng định chính là Liễu Chi, nàng ấy vốn chính là không muốn hầu hạ nàng, hơn nữa hậu trường cứng rắn, cho dù bỏ chạy, về nhà đi lại quan hệ còn có thể được chuyện tốt khác.
Kết quả làm Cố Tương cảm thấy ngoài ý muốn là, muốn đi không phải Liễu Chi mà là Phương Viên.
Mặt Phương Viên đỏ bừng, cúi đầu, tựa hồ mình làm cái gì thực xin lỗi người khác, giọng nhỏ như ruồi nói, "Di nương, ta xin lỗi ngài..."
Cố Tương rất nhanh liền phản ứng lại, cho tới bây giờ nàng luôn là vui tụ buồn tan, lời nói khó nghe, cho dù giờ phút này tất cả mọi người đều đi nàng cũng không có biện pháp, bất quá nàng tự tin, chính mình có thể sống rất tốt, nàng gật đầu ứng chuẩ, trở lại trong phòng tìm năm lượng hai để vào hồng bao, sau đó nói với Phương Viên, "Ngươi đi theo ta cũng không ngắn, vẫn đều tận tâm hết sức, ngươi phải đi ta cũng không oán ngươi, chỉ hi vọng về sau ngươi có thể sống tốt."
Phương Viên vẫn ẩn nhẫn nước mắt, lúc ấy liền khóc, Xuân Nha là thực khiếp sợ, nàng túm lấy tay Phương Viên nói, "Phương Viên tỷ tỷ, ngươi không đi được không, hiện tại di nương gian nan như vậy, ngươi lại đi, giống cái gì?"
Liễu Chi mang theo vài phần châm chọc nói, "Để nàng ta đi, không phải là muốn tìm cành cao khác sao, hừ, cũng không nhìn xem mình mấy cân mấy lượng, không lương tâm."
Phương Viên khóc càng lúc càng lớn, ngồi trên mặt đất nức nở nói, " Trong nhà ta chỉ trông cậy vào ta, ta cũng không có biện pháp..."
Tiễn bước Phương Viên xong tâm tình mọi người đều không tốt, tựa hồ rốt cục ý thức được hiện trạng bị vắng vẻ, đương nhiên không bao gồm Cố Tương, kỳ thật nàng, thật sự rất vui vẻ!
Cơ hội đều là lưu cho người có chuẩn bị, tỷ như Cố Tương, nàng đã sớm chuẩn bị cho ngày rời đi, cho nên tích cực chuẩn bị, hộp trang sức châu báu liền đủ nàng mua mấy trăm mẫu ruộng, làm phú bà vui sống, càng miễn bàn nàng âm thầm đổi một ít trang sức vàng thành ngân lượng, lời nói mạnh miệng, hiện tại nàng là tiểu phú bà, đừng nói dưỡng sáu người, chính là mười cái cũng không thành vấn đề.
Cố Tương đã sớm nghĩ tốt lắm, hiện ở trong này an phận độ nhật, sau đó cùng Lục gia lấy chính là cho phép Cố Tương về sau kết hôn tự do tự viết, là có thể thiên cao nhậm ta bay, ha ha, ngẫm lại liền cảm thấy hạnh phúc.