Chờ đến Tương Dương phủ, Tương Dương phủ thủ bị Vương Thủ hồ đồ quản, hỏi đông hỏi tây chính là không phái binh cho hắn, cuối cùng chờ hắn bày thân phận ra, thế này mới không tình nguyện phái binh sĩ bao vây Hoài An Vương phủ biệt viện, nhưng Dương giáo úy đi theo tới thẳng thắn nói, chúng ta lại đây như vậy bất quá là sợ chậm trễ đại sự thái tử điện hạ, nhưng ngươi không có thánh chỉ chúng ta cũng không thể xông vào biệt viện, bên trong không chỉ có nhi tử Hoài An Vương gia, còn có nữ nhi Chiêu Hòa vương, va chạm quý nhân, về sau ngươi ta đều không gánh nổi tội danh.
Cứ như vậy, Triệu Hổ không có biện pháp, bất quá hắn nghĩ, tóm lại bao vây biệt viện, người ở bên trong có chắp cánh cũng không thể bay, chẳng qua là vấn đề thời gian.
Dương giáo úy nhìn hầu cận của mình ra hiệu cho hắn, đi qua, hùng hùng hổ hổ nói, "Không phát hiện ta vội vàng, chuyện gì?"
Người hầu cận cười nói, "Nhà tiểu nhân vừa vặn ở tại phụ cận, tặng một sọt hồng lại đây, ngài nếm thử?"
Dương giáo úy hiển nhiên thực vừa lòng, cười nói, "Cuối cùng còn nhớ rõ lão tử." Lập tức nhìn một sọt hồng nói, "Ngươi đưa hồng này cho Triệu đại nhân, đi, ta nhưng thật ra muốn đích thân cám ơn thê tử ngươi." Lời này hàm chưa sắc tâm, Triệu Hổ nghe trong lòng khinh bỉ một phen.
Chờ Dương giáo úy đi rồi, Triệu Hổ vừa ăn hồng, vừa nghĩ thật sự là không muốn ở cùng lũ này nữa, con mẹ nó, cẩu hoạn quan Dương nội giam kia rốt cuộc khi nào mới đến?
Bên kia Dương giáo úy đi tới một đình nghỉ mát, chắc chắn không bị Triệu Hổ nhìn thấy, này mới khôi phục bộ dáng nghiêm trang, hỏi, " An bài sự tình thỏa đáng rồi?"
Từ Đại Sinh gật gật đầu nói, "Vừa rồi ta xem gặp nha hoàn kia đã trở lại, binh sĩ đi theo nàng nói tận mắt thấy đã tiếp người đi rồi..."
"Vậy thì tốt." Dương giáo úy hiển nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn còn nhớ rõ lúc trước, bị Vương Thủ đại nhân căn dặn thấm thía, "Ngươi là tâm phúc của ta, hiểu rõ ta được hôm nay như thế nào, lúc trước ta lỗ mãng, nếu không có Vương gia dẫn dắt, làm sao có ta hôm nay? Ta mặc kệ Vương gia làm cái gì, ân tình năm xưa cả đời không quên, Lục công tử bên kia ta đã sớm truyền tin tức qua, phu nhân của hắn Uông thị chính là đích nữ Chiêu Hòa vương, đám cẩu quan kia không có can đảm động nàng, nhưng hắn có một vị thị thiếp đang mang thai, Lục công tử nói sẽ phái người đi tiếp, nhưng ngươi phải nghĩ biện pháp kéo thời gian."
Uông thị đang ở nhà chính cầm Phật châu, tim cơ hồ đã đến cổ họng, khó khăn mới nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, sau đó tiếng vén rèm lên, Thanh Hoa kinh hỉ nói, "Phu nhân, là Thanh Trúc tỷ tỷ đã trở lại."
Thanh Trúc nhìn thấy Uông thị vội vàng hành lễ, nói, "Phu nhân, hết thảy đều thỏa đáng." Sau đó mới từ từ nói rõ, "Di nương nàng..." Thanh Trúc nghĩ đến lời cuối cùng Cố Tương nói mang theo vô hạn chân thành, bỗng nhiên có chút nói không nên lời, vốn an lành, đột nhiên Hoài An Vương phủ xảy ra chuyện, sau đó Lục gia liền mang Cố di nương đi, phu nhân các nàng thì sao? Chẳng lẽ tình cảnh phu nhân không cần lo lắng sao? Vì sao Lục gia một lời cũng không quan tâm an nguy phu nhân? ( không phải lúc nào cũng hất mặt nói mình cao quý sao? Vậy tự xử đi )
Nàng bỗng nhiên thay Uông thị thấy không đáng giá.
Uông thị nhìn bộ dáng Thanh Trúc muốn nói lại thôi, nhịn không được hỏi, "Rốt cuộc là nói cái gì, sao ấp a ấp úng."
Thanh Trúc cúi đầu, thấp giọng nói, "Không có gì, chính là di nương tạ phu nhân."
"Nàng nhưng thật ra là người trong lòng thông thấu, ha ha..." Uông thị nhịn không được cười cười, cũng là vẻ mặt thảm đạm cười khổ, "Thanh Trúc, ta bỗng nhiên nghĩ thông."
Thanh Trúc cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Uông thị, có điểm không rõ Uông thị đang nói cái gì.
"Mấy năm nay ta vẫn cảm thấy mình làm cái gì cũng đúng, kết quả chìm nổi đến hôm qua, trải qua rất nhiều, ta bỗng nhiên mới nghĩ thông, ta lúc trước là ngốc cỡ nào." Uông thị nhớ tới đột nhiên nghe được tin tức Hoài An Vương phủ đã xảy ra chuyện, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, sợ Hình Thượng Thiên có cái gì ngoài ý muốn, chờ nghĩ biện pháp phái Thanh Trúc ra ngoài, nàng mới bắt đầu không yên bất an, bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh ở chung với Hình Thượng Thiên trước đây.
Nhớ tới đứa nhỏ vốn nhu thuận nghe lời, vẫn đi theo nàng lộ ra ánh mắt luyến mộ, nàng liền cảm thấy chua xót nói không nên lời, khổ sở nói không nên lời, làm cho nàng cảm thấy không biết nên làm cái gì bây giờ, nàng chỉ oán giận vận mệnh mình, chưa từng nghĩ tới đồng dạng cũng bị tra tấn còn có Hình Thượng Thiên mang danh phu quân nàng.
Hết thảy đã chậm đi?
Hình Thượng Thiên sẽ không ra có ngoài ý muốn đi?
Suy nghĩ miên man vẫn tra tấn nàng, biết Thanh Trúc an nhiên trở về, nàng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cố Tương được tiếp đi rồi, Hình Thượng Thiên cũng không có việc gì.
"Phu nhân, ngài... Không có việc gì chứ?" Thanh Trúc nhìn Uông thị nở nụ cười khóc, vừa khóc vừa cười, lo lắng nói, nàng tổng cảm thấy từ kinh đô trở về, Uông thị rất dễ khóc, cũng thực dễ kích động, nàng thật lo lắng nàng ấy bị cái gì.
"Không có việc gì, ta rất tốt." Uông thị thản nhiên cười, cảm thấy giống như cởi bỏ được một khúc mắc, bỗng nhiên cảm thấy trời cao biển rộng, tâm tình thoải mái.
Mặc kệ nàng trước kia làm bao nhiêu chuyện thương tổn Hình Thượng Thiên, ít nhất lúc này nàng giúp hắn không phải sao, hai người xem như huề nhau đi?
Liễu Chi gấp gáp, vội vàng nói với Trịnh cô cô phía trước, "Di nương đau bụng."
Trịnh ma ma cả kinh, ngừng xe ngựa lại, bà cũng biết hiện tại không thích hợp chạy đi như vậy, nhưng tình huống khẩn cấp, cũng không biết phía sau có người đuổi theo hay không, có thể sớm đi một chút tự nhiên là sớm một chút.
Trên trán Cố Tương đã lấm tấm mồ hôi, chỉ cảm thấy một trận đau nhức vừa rồi đã dần giảm, nàng sờ sờ bụng nói, "Không có việc gì, hiện tại cấp bách, chạy đi quan trọng hơn." Nàng nghĩ nơi này trước không thôn sau không nhà trọ, nếu thật sự sinh, vậy mới là không xong, phải nhanh chóng tìm được chỗ.
Trịnh cô cô hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, thấy Cố Tương có thể kiên trì, lại trở về chỗ, bà một phụ nhân gần năm mươi, hành động mạnh mẽ, quả thực giống như là một người tuổi còn trẻ, Xuân Nha nhìn ánh mắt tỏa sáng, lặng lẽ nói với Cố Tương, "Di nương, Trịnh cô cô này là người có thân thủ, ta coi so sư phụ ta còn lợi hại hơn." Xuân Nha chỉ sư phụ tự nhiên chính là Lục Hành.
Sắc trời dần dần tối, có thể nghe được tiếng ếch kêu hồ sen ven đường, Cố Tương hỗn loạn, ngủ đi tỉnh lại, chờ nàng lại tỉnh lại một lần nữa bỗng nhiên cảm thấy phía dưới ẩm ướt.
Cố Tương thật muốn chửi má nó, vỡ nước ối?
Xuân Nha kêu lên, "Di nương, giống như sắp sinh!" Trong giọng của nàng mang theo khóc nghẹn, hiển nhiên rất là bối rối, Liễu Chi cũng là luống cuống tay chân lót gối đầu dưới thắt lưng Cố Tương, nhưng vẫn như cũ không cầm được nước ối, nàng và Xuân Nha liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.
Xe ngựa ngừng lại, Cố Tương cảm giác từng đợt đau bụng sinh đánh úp lại, nàng bỗng nhiên cảm thấy có điểm khóc không ra nước mắt.
Trịnh cô cô quyết định thật nhanh nói, "Tìm một chỗ, cần nước ấm." Trịnh ma ma và Hình Thượng Thiên đã mua sẵn một tiểu viện cách Tương Dương thành hai mươi dặm, đã sớm an bài tốt hai lang trung và bà mụ, căn bản không dự đoán được Cố Tương sẽ đột nhiên sinh trên đường, dù sao trước đó nàng một điểm động tĩnh cũng không có.
"Nơi này hoang vu dã ngoại, làm sao có người?" Xuân Nha sắp khóc, nàng vừa xe ngựa, vừa nhìn chung quanh tìm kiếm, hi vọng có thể nhìn thấy một nhà dân, ít nhất có thể mượn chỗ nấu nước ấm, chờ nàng đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy chân núi có thôn, nàng quả thực kinh hỉ, nhanh chóng chạy về nói, "Phía trước có thôn, có thể mang di nương đến đó."
Cố Tương bị Xuân Nha ôm, đầu óc nàng hỗn loạn, đau bụng sinh một lần so một lần làm cho nàng muốn thét chói tai, bên tai truyền đến giọng Liễu Chi ôn nhu "Di nương, kiên trì một lát, sắp tới rồi." Liễu Chi nhìn dưới thân Cố Tương ướt át một mảnh, chỉ cảm thấy chưa từng có dày vò như vậy, nhìn thôn xóm rất gần, chân chính đi mới phát hiện xa như vậy.
Trịnh cô cô mang theo hành lý, thần sắc ác liệt đi theo, tâm dần dần trầm xuống, cứ như vậy, Cố di nương còn không biết khi nào thì sinh, thai đầu ít nhất cũng là muốn ba bốn ngày, huống chi, không có bà mụ, không có lang trung, nàng ấy có thể sao? Còn có truy binh, nếu cho bọn hắn thời gian, luôn có thể truy đến nơi đây đi?
Lục gia hắn còn đang chờ, nhưng hiển nhiên các nàng trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp báo tin.
Cố Tương không dám nói lời nào, bởi vì mỗi lần định mở miệng kêu hai tiếng, dùng sức, đem hết toàn lực cất tiếng, như vậy có thể thoải mái một chút. Nếu bên cạnh là một bức tường, nàng thật nghĩ, hung hăng đập đầu, tận hết sức lực, tốt nhất làm cho nàng trực tiếp ngất xỉu, như vậy sẽ không đau đớn.
Nhưng nàng lại không dám, hiện tại tình huống nguy cấp, không phải nàng có thể muốn ngất xỉu đi lúc nào cũng được, nàng đặt tay ở bụng mình, âm thầm nói với mình, ta phải chịu đựng, vì đứa nhỏ.
Bốn phía cảnh vật di động, tóc Xuân Nha đều bị mồ hôi làm ướt, cánh tay có điểm run lên, nhưng nàng cố gắng làm cho mình đi vững một ít, như vậy Cố di nương có thể thoải mái chút.
Cố Tương mở to hai mắt nhìn, bắt buộc mình không được ngất xỉu đi, nàng cố gắng nhìn, rốt cục nhìn đến thôn, một nhà này đèn sáng, Liễu Chi đi gõ cửa, sau đó, Cố Tương cảm thấy nàng nhất định là đau hồ đồ, bởi vì nàng thế nhưng thấy được Vương thị, người mẫu thân không nói một tiếng đã bán nàng làm thiếp cho người ta.
Nhất định hồ đồ.