• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm thiếu niên trong trẻo, cất giọng như tuyết rơi trên thông xanh vào mùa đông, vừa mở miệng, đám người vốn ồn ào như cái chợ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Chàng trai trẻ sửng sốt vài hơi, ánh mắt cứng đờ chuyển từ Yến Thanh qua Lâm Độ trên người, sau đó lại không dám tin tưởng mà lui về phía sau một bước, ánh mắt quét tới quét lui bốn người.

"Liền ngươi mẹ nó kêu Lâm Độ?"

Lâm Độ gật đầu, "Chuẩn không phải chỉnh."

Thanh niên cảm thấy không đúng, liền như vậy yên lặng nhìn chằm chằm trước mắt thiếu niên xem, hận không thể giống x quang nhìn đến xương cốt Lâm Độ, mặc cho ai bị nhìn như vậy cũng sẽ có chút phẫn nộ.

Thiếu niên kia lại lên tiếng, ngữ điệu lười biếng.

"Nhìn xong chưa? Còn nhìn nữa sẽ thu phí, một người hai mươi khối linh thạch."

Đám người cảm thấy lời này nghe có vẻ quen quen.

"Tiểu sư thúc, sao ngươi còn tăng giá thế?"

Lâm Độ hơi mỉm cười: "A, bởi vì ta là đệ nhất thiên phú, thu phí gấp đôi."

Chờ nàng lên Cửu Trùng Bảng, nàng sẽ thu mỗi người một trăm.

Lâm Độ nàng là am hiểu ra giá.

Thanh niên sửng sốt, hắn nhìn thiếu niên vô cùng mảnh khảnh trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, được bao bởi một vòng lông cáo hồ ly, cảm giác chỉ cần một đấm của mình là có thể khiến hắn hộc máu, có lẽ hơi to tiếng một chút, khả năng người đều chịu không nổi, nhất thời nói không nên lời.

Hắn giơ tay gãi gãi đầu, đôi lông mày đen rậm xoắn xuýt: "Sao ngươi có thể là Lâm Độ được?"

"Lâm Độ sao có thể như thế này."

Lâm Độ cười, "Vậy ngươi cảm thấy, Lâm Độ nên như thế nào đây?"

Không riêng gì kiếm tu đó, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Độ với vẻ mặt phức tạp, top 1 thiên phú Thanh Vân Bảng sao lại có thể là một thiếu niên ốm yếu đây?

Cho dù mặt có đẹp, nhưng nhìn kiểu gì cũng là bộ dạng bạc mệnh đó a.

Người như vậy sao lại có thể có thiên phú top 1 thế giới cơ chứ?

Ánh mắt dừng trên người Lâm Độ trong nhất thời tràn đầy màu sắc, có người tiếc hận, có người nghi ngờ, có người khinh thường.

"Thì ra đệ nhất thiên phú cũng chỉ là một tên ma ốm." Có người châm biếm ra tiếng.

"Chẳng lẽ là Thiên Đạo sai lầm?"

"Thiên Đạo có thể phạm sai lầm sao?"



Thiên Đạo không sai được, sai chỉ có thể là Lâm Độ.

"Thật là lãng phí thời gian."

"Hoàn toàn thất vọng."

Kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, mọi người đều cho rằng đệ nhất thiên phú là một loại vĩ nhân gì đó, không ngờ hóa ra lại một tên ma ốm khuyết tật bẩm sinh, thậm chí cách xa vài thước cũng có thể ngửi được mùi thuốc đắng thoang thoảng trên người nàng.

Nghê Cẩn Huyên cau mày, chống nạnh lớn tiếng nói: "Các ngươi xem thường ai? Tiểu sư thúc của bọn ta nhập đạo hai tháng Trúc Cơ, các ngươi có thể sao?"

Lâm Độ cười một tiếng, không đợi người khác kịp cãi đã giơ tay bịt kín lỗ tai của nàng: "Đừng nghe."

Nàng đã sớm đoán được mọi việc treo cái top 1, luôn có người không phục không phải sao?

Đặc biệt là thời điểm phát hiện hóa ra top 1 cũng chẳng hơn gì thế này.

Từ nhỏ đến lớn, nhất là sau khi làm về truyền thông, nàng đã nghe qua rất rất nhiều lời khó nghe, chút này vào lỗ tai nàng sẽ chỉ khiến nàng muốn cười một chút, nhưng mà đứa nhỏ Nghê Cẩn Huyên này tâm hồn trong sáng, không thích hợp những thứ này.

Lâm Độ cảm thấy có chút lời nói tốt nhất không nên để cho nàng nghe được.

Nghê Cẩn Huyên chỉ cảm thấy hai bên lỗ tai đột nhiên bị một khối ngọc lạnh bao phủ, đôi tay kia không có hơi ấm nào, thậm chí còn có chút lạnh lẽo, nhưng nàng lại vô cớ cảm thấy dễ chịu hơn.

Kiếm tu nhìn Lâm Độ: "Ngươi có thể đánh nhau không?"

Lâm Độ thậm chí không nhấc lên mí mắt nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy ta có thể không?"

Tốt, những người đang chờ được lĩnh giáo thiên phú đệ nhất đều ngừng manh động.

Bắt nạt một tên ma ốm cũng không phải chuyện gì đáng khoe khoang, kể cả khi tên ma ốm này là thiên phú đệ nhất.

Lâm Độ cười xem trận chiến sắp rơi trước mặt đã lặng yên hóa giải, thu tay đang bịt tai Nghê Cẩn Huyên lại, đôi tay kia lại chìm vào áo lông cáo dày nặng, không ai có thể nhìn đến, ngón tay cái của thiếu niên vuốt ve một chút khớp xương ngón giữa, đôi mắt nửa rũ hiện lên một tia lệ khí.

Nàng chính là bia đỡ đạn bị hệ thống phái tới để cắt đứt duyên số sai lệch.

Nói đúng ra thì bản chất của Lâm Độ hiện tai được tính là phản diện độc ác.

Lâm Độ chưa bao giờ là người tốt bụng.

Nàng phiền muốn chết.

Lâm Độ càng phiền bao nhiêu, nụ cười trên mặt càng chân thật bấy nhiêu.

Vì vậy khi Nghê Cẩn Huyên nhìn thấy gương mặt tươi cười kia, tức giận trong lòng đều tiêu tan, nàng nói: "Tiểu sư thúc ngươi cũng chờ coi, chờ đến lúc đi ra từ bí cảnh, linh vật do Vô Thượng Tông chúng ta lấy được nhất định sẽ đứng thứ nhất."

Có lẽ bản tính của người Trung Châu, luôn thích xếp hạng, ví dụ như là loại bí cảnh được tiền nhân phát hiện ra hơn nữa định kỳ mở ra ở địa điểm cố định kiểu này, đặc biệt là bị tông môn đánh hạ dấu vết cho đệ tử rèn luyện, cũng sẽ có xếp hạng dựa theo thu hoạch, nhân tiện phán đoán bí cảnh này cần nuôi bao nhiêu năm mới có thể mở ra lần nữa.



Lâm Độ đáp: "Đó là đương nhiên."

Vô Thượng Tông lần này dẫn bọn hắn tới thuận tiện bị mời đến tọa trấn chính là Sư Uyên chân nhân, hắn được mời đến đại đường.

Bên trong đã ngồi kín người, nhưng khi hắn đi vào, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Sư Uyên ngược lại rất quy củ chắp tay đáp lễ, lúc này mới đến giữa chỗ ngồi ngồi xuống.

Tế Thế Tông chân nhân bên cạnh tán gẫu: "Lần này Lâm Độ kia của các ngươi có tới không?"

Sư Uyên gật đầu: "Tới."

Vừa nhắc đến hai chữ Lâm Độ, tất cả đều lén dỏng lỗ tai lên.

"Ngao, nàng có khỏe không?" Quân Thiên chính là nghe người tham dự thu đồ đại điển nói, Lâm Độ đó trời sinh khiếm khuyết, thân thể gầy yếu, cũng không biết mấy năm nay Vô Thượng Tông ở bên ngoài cướp đoạt tài nguyên như đánh bạc mệnh có thể nuôi khỏe mạnh hay không.

"Rất tốt, một bữa ba bát ô tô cơm thêm hai cái bánh bao, có việc?" Số lần Sư Uyên nấu cơm cũng không ít, bởi vì hai đồ đệ nhà mình đều gào khóc đòi ăn, cho nên đối với lượng cơm ăn của Lâm Độ khá quen thuộc.

Tế Thế Tông Quân Thiên chân nhân ngây ngẩn cả người: "Hả?"

Cuối cùng cười rộ lên: "Ngài thật biết nói đùa."

Sư Uyên nhấc lên mí mắt: "Ngươi thấy ta giống đang đùa à?"

Tiếng cười của Quân Thiên đột nhiên im bặt như là bị nghẹn ở cổ, hắn nhìn vẻ mặt của Sư Uyên, không giống giả, nhìn nhìn lại.

Không phải, tiểu tử đó ốm yếu thế kia, nhìn kiểu gì cũng không giống như là có thể ăn ba bát ô tô một bữa a?

"Ai, bí cảnh đã mở ra."

Theo âm thanh này, không gian trống trải trước bàn đột nhiên lóe lên một mảnh kim quang.

Năm nay mọi người không đến mức giống như mẹ góa con côi ngồi xổm bên ngoài bí cảnh chờ đám nhóc nhóc nghịch ngợm trong nhà ra bí cảnh, bởi vì Vô Thượng Tông Sư Uyên chân nhân mang theo một cái pháp khí.

Pháp khí này cũng không tính là quý báu, nhưng lợi hại ở chỗ nó có thể dung nhập lợi hại ở có thể dung nhập vào vòm trời của tiểu thế giới, giúp cho đám người già cô đơn bọn họ có thể nhìn thấy bọn nhỏ đang làm gì.

Có cái này liền giống như có thiên nhãn, tuy không đến mức trọn vẹn rõ nét, ví dụ như nếu bị cây cối hay hang động che khuất thì tự nhiên sẽ không thể nhìn trộm, nhưng chỉ cần là ở trên mặt đất thì có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sư Uyên nhìn thủy kính, nghĩ đến tiểu sư thúc dặn mình để ý Lâm Độ một chút, còn cảm thấy có chút quái dị.

Trận pháp của Diêm Dã có thể nói là tốt nhất thiên hạ, bao nhiêu người tha thiết ước mơ có thể được hắn khắc trận pháp, nhưng từ sau khi hắn đạt vô tướng cảnh liền không còn tiếp nhận một đơn nào, nhưng vì Lâm Độ, hắn vậy mà chủ động vẽ trận đồ thiên nhãn, đưa cho Hòa Quy, bảo hắn đi rèn cái Thiên Nhãn này.

Thì ra một người dù có tài giỏi tùy tính đến đâu, một khi làm sư phụ cũng sẽ giống như cha già lo lắng mọi việc a.

Sư Uyên không nghi ngờ chút nào nếu Lâm Độ ở trong bí cảnh thật sự xảy ra chuyện gì, Diêm Dã sẽ trực tiếp bắt hắn xé mở bí cảnh, đem Lâm Độ ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK