• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Độ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng là một trận pháp sư, tại sao lại thu được nhiều chiến thư đến như vậy.

Các tu sĩ Trung Châu không khỏi có hơi quá mức hiếu chiến.

Sau khi từ chối ba cái chiến thiếp, Lâm Độ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Hạ Thiên Vô: “Có thể tung một tin không, nói rằng tuổi thọ của ta chỉ còn có một năm.”

“Nếu ngươi chỉ còn sống được một năm, người tới tìm ngươi ước chiến nhất định là đông như trẩy hội, trước khi ngươi chết, có thể chiến thắng thiên phú đệ nhất, liền đủ cho bọn họ nổ cả đời.”

Lâm Độ trầm ngâm một lát: “Cho dù thắng không vẻ vang? Ta là bệnh nhân đó nha.”

“Ngươi ở trong bí cảnh nhìn rất không giống người bệnh.” Yến Thanh chân thành đánh giá: “Đặc biệt là lúc bóp nát đầu lâu của tu sĩ cấp cao.”

“Ngươi nói cái đầu lâu đó? Nó còn không cứng bằng băng ở Lạc Trạch.” Lâm Độ lười biếng gom lại áo khoác: “Sao sư huynh còn chưa xong nữa, chúng ta mà còn không quay về, người tìm chúng ta hạ chiến thư thật sự sẽ xếp dài đến cổng Định Cửu Thành.”

Yến Thanh khách khí nhận chiến thư của một người nào đó, thanh âm trầm ổn: “Người nào khiêu chiến người có trên Thanh Vân Bảng hoặc Cửu Trùng Bảng, chỉ cần Thiên Đạo nhận định trận tỷ thí là công bằng, vậy tên của người chiến thắng sẽ được thay thế cho tên của người bị khiêu chiến.”

“Vì thế mỗi người mới lên bảng, đều sẽ có người tới khiêu chiến, cơ hồ trở thành truyền thống lâu đời ở Trung Châu.”

“Vô Thượng Tông hầu như không có ai tránh được bị thách đấu.”

Lâm Độ cảm thấy không đúng: “Ngũ sư huynh của ta cũng vậy?”

“Đã từng có người canh giữ dưới chân núi của chúng ta suốt một trăm năm, chỉ vì muốn tỷ thí luyện đan với Khương Lương sư thúc, thay thế vị trí của hắn trên Cửu Trùng Bảng.”

Lâm Độ hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Người nọ không chờ đến, sư phụ một trăm năm cũng chưa xuống núi, không gặp người sống.” Hạ Thiên Vô tiếp lời nói.

Lâm Độ cười nhạt, nàng biết ngay mà.

Bốn người ôm một đống chiến thiếp đi theo gia trưởng vừa kết thúc “cuộc họp phụ huynh” lên linh hạm, cũng không ai để ý đến bảng xếp hạng điểm do trưởng lão đọc lên.

Dù sao tên của bốn người đều được xếp hạng ngay ngắn ở phía trước, Vô Thượng Tông vẫn như cũ là tông môn đứng hàng thứ nhất.

“Vậy tiểu sư thúc thu được tổng cộng bao nhiêu chiến thiếp?”

Lâm Độ cởi áo khoác: “Không biết, ta lấy lý do thân có bệnh nặng không được vọng động linh lực từ chối hết.”

Trừ bỏ Vu Hi thừa dịp người ta chưa chuẩn bị cứng rắn đóng dấu, còn lại cũng đều không phải người thích làm khó người khác.

“Trong bốn người chúng ta, Yến Thanh là người thu được nhiều nhất ha.”

Yến Thanh bất đắc dĩ gật đầu: “Ta một người đọc sách, bọn họ nhất quyết phải cùng ta kêu đánh kêu giết.”

Hắn nói, ý niệm vừa động, trong tay xuất hiện một chồng chiến thiếp, được sắp xếp ngay ngắn, đủ loại màu sắc kích cỡ khác nhau, xếp chồng lên nhau phải dày như cục gạch.



Lâm Độ sờ sờ cằm, nhìn về phía Nguyên Diệp.

Xoạt một cái, trong tay thiếu niên xuất hiện năm tấm chiến thiếp, xòe ra như cái quạt phe phẩy vài cái: “Năm cái mà thôi, không đáng sợ hãi.”

Suy cho cùng, đấu với hắn phần lớn đều là âm tu, là đấu văn chứ không phải là đấu võ giống như Yến Thanh.

“Còn Cẩn Huyên?”

Nghê Cẩn Huyên xòe ngón tay đếm đếm: “Không nhiều không ít, bảy cái, một tháng đối chiến một cái, chờ đến tháng bảy hoa phượng tiên nở, liền đánh xong rồi.”

Lâm Độ nhướng mày, ngay cả lịch trình cũng đã xếp xong, vậy nên những đệ tử quan tu luyện đó của Vô Thượng Tông, có lẽ là thật sự không muốn tiếp chiến thư nên mới bế quan ha.

Bốn người ngồi trên bàn ghế tán gẫu, nhân tiện kiểm kê dược liệu mang về lần này.

“Tiểu sư thúc có dược liệu nào cần dùng không?” Nghê Cẩn Huyên gẩy thảo dược mình hái được, nhìn về phía Hạ Thiên Vô.

Hạ Thiên Vô nhìn thoáng qua: “Một gốc cây thiên phẩm thạch hoa đó, có thể luyện chế hàng nguyên sinh cốt đan bù đắp khiếm khuyết bẩm sinh, còn lại, cũng không phải không thể dùng, nhưng có chút ít còn hơn không, cho tiểu sư thúc tác dụng cũng không được bao nhiêu, ngươi cứ giữ đi.”

“Ngoài ba phần nộp lên tông môn, còn lại đều cho tiểu sư thúc ăn đi!” Nghê Cẩn Huyên rất nhanh có chủ ý.

Lâm Độ vốn đang lười biếng chống tay dựa trên đi văng mềm mại viết viết vẽ vẽ, nghe thế thì nhướng mi: “Có thể nhưng không cần thiết, cứ giữ lại cho bản thân, nếu không nữa thì ném tới cửa hàng ký gửi của tông môn gửi bán sở cũng có thể bán ra cái giá trên trời, mua cho mình chút đồ hữu ích cho tu hành đi nhãi con.”

Tuy nói tông môn chẳng thiếu thứ gì, nhưng cũng không phải là không được kiếm tiền.

“Nhưng mà......”

“Không nhưng nhị gì hết, Lâm Độ ta không thích nợ ân tình,nếu ngươi muốn đưa cho ta, ta có thể đồng giá trao đổi.”

“Nhưng mà ta là tự nguyện cho tiểu sư thúc mà! Không cần bất cứ báo đáp nào cả.” Nghê Cẩn Huyên trừng lớn mắt hạnh.

Lâm Độ thu bút mực, ngồi dậy thở dài: “Biết ngươi không thiếu, nhưng đường tu hành dài dằng dặc, chừa cho mình một chút của cải đi.”

“Tiểu sư thúc hôm nay dạy ngươi một câu, thăng mễ ân, đấu mễ cừu (một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân).”

*Thăng là 1/10 của đấu

Nàng ngồi cũng ngồi đàng hoàng, một chân co lên, chân kia vẫn còn cong vẹo, trên mặt là cười, đáy mắt lại nặng nề sương mù: “Còn có một câu, đại ân tức đại thù.”

“Tiểu sư thúc của ngươi không muốn trở thành kẻ thù của ngươi, tiểu sư thúc cũng không hy vọng ngươi về sau nuôi dưỡng càng nhiều kẻ thù.”

“Mỗi người đều có mệnh, nếu bệnh của tiểu sư thúc đòi hỏi phải ngươi ăn trộm tông môn chí bảo, chẳng lẽ ngươi còn muốn vi phạm tổ tông môn quy?”

Nguyên bản Sư Uyên chỉ coi là như bọn nhỏ nói giỡn nên không xen vào, lúc này nghe Lâm Độ càng nói càng thái quá nhịn không được mở miệng chen vào nói: “Nào có như sư muội nói nghiêm trọng như vậy, hài tử còn nhỏ, chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi.”

“Huống hồ, Vô Thượng Tông chúng ta, đồng môn như thể tay chân, lại là tông môn chí bảo gì đó, kia cũng là để lại cho người mình dùng.”



Hắn vừa nói xong liền âm thầm nói một tiếng không đúng, Lâm Độ còn nhỏ hơn cả Nghê Cẩn Huyên cơ mà.

Mắt thấy khuôn mặt vốn hưng phấn của tiểu cô nương dần dần lộ ra một vẻ cô đơn khó hiểu, Lâm Độ thở dài một hơi, dịu giọng, vẫy vẫy tay với nàng: “Tình nghĩa đồng môn ta hiểu, tục ngữ nói, thân huynh đệ, minh toán trường, nghe lời.”

*Câu này có nghĩa: anh em dù thân thiết cũng phải phân minh tiền bạc, dù chỉ là một đồng một cắc, nếu không sự việc sẽ trở nên phức tạp.

Nàng rất khó không nghi ngờ, đứa nhỏ Nghê Cẩn Huyên này, mặc kệ đối tượng có phải Ma Tôn hay là không cũng sẽ hỗ trợ ăn trộm tông môn bảo vật.

Đứa nhỏ này quá ngây thơ và tốt bụng.

Trong cốt truyện, Ma Tôn còn cùng tiểu cô nương đồng cam cộng khổ, nhưng bản thân nàng chưa làm cái gì liền thu hoạch được bông hướng dương như vậy, thật không tốt chút nào.

Tiểu cô nương ngoan ngoãn đi tới trước đi văng của Lâm Độ, được một hộp sáu khối linh tinh.

“Vậy thạch hoa coi như là ta mua, được không?” Lâm Độ nói, nhéo nhéo búi tóc nàng: “Ta không thiếu tiền, ngươi không thiếu dược, chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

Nghê Cẩn Huyên biết giọng Lâm Độ tuy ôn hòa, nhưng thái độ kiên quyết, không tình nguyện mà nhận.

Thật ra nàng căn bản không quá hiểu tại sao đại ân tức đại thù, nhưng với lời tiểu sư thúc nói, nàng sẽ giống như ăn cơm tiểu sư thúc làm vậy, toàn bộ ăn sạch sẽ, chẳng sợ không biết là loại thịt gì, cũng nguyên lành ăn vào trong bụng, để thời gian sau sẽ tiêu hóa từ từ.

Tóm lại tiểu sư thúc sẽ không hại nàng, cũng một ngày nào đó, nàng có thể nghe hiểu được những điều nặng nề trong lời nói của Lâm Độ mà giờ nàng không thể đoán được.

“Nhưng mà sư muội,“ Sư Uyên nghĩ tới cái gì: “Ngươi lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Lâm Độ à một tiếng: “Sư phụ ta có ít tiền tiêu vặt, sau đó, ở trong thành cổ kiếm được một đống lớn, có chuyện gì thế?”

Sư Uyên thu hồi tầm mắt, cúi đầu thở dài: “Không có việc gì.”

Sư phụ là thế đấy, làm cha, lại làm mẹ, còn phải cho tiền tiêu.

Tuy nói trận pháp sư không thể chiến đấu nhiều, nhưng bọn họ là thật sự rất giàu.

“Này tiểu sư thúc, ngươi thiếu dược liệu nào, chỗ ta cũng có......”

Nguyên Diệp mới vừa cười vừa định nói, bỗng nhiên vang lên tiếng va chạm nặng nề, tấm chắn linh lực cọ xát phát ra âm thanh chói tai, ngay sau đó linh hạm rung động, hắn không ngồi ổn, bịch một cái lăn khỏi ghế dựa.

Sư Uyên thần sắc ngưng trọng, đứng lên: “Hình như có người đụng phải thuyền của chúng ta, Thiên Vô cùng ta đi ra ngoài, bốn người các ngươi ở bên trong không cần vọng động.”

___________

(1)Hoa móng tay hay còn gọi là cây bóng nước, cây phụng tiên, cây nắc nẻ

(2)Đi văng là 1 từ dùng từ thời xưa đầu thế kỷ 20 để chỉ những chiếc ghế dài có khả năng nằm xuống nghỉ ngơi thư giãn. Chúng có thể có 1 tay vịn hoặc không có tay vịn nào cả. Bên dưới chúng là hệ thống đệm và tựa để giúp nghỉ ngơi thư giãn thoải mái hơn. Đây là loại nội thất được dùng nhiều cùng với ghế trường kỷ một thời của Việt Nam.

Nó là nhuyễn tháp đó, giống mấy cái ghế quý phi hay Mỹ nhân gì đó mà mấy bà phi tần nằm trong phim í ( hoặc đấy là nó luôn)

- muốn hiểu hơn câu “thăng mễ ân, đấu mễ cừu” có thể Google để đọc nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK