• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Thượng tông nằm ở phía bắc Trung Châu, phía nam đã lập xuân nhưng phía bắc tuyết mới dần tan.

Giữa mây núi chập, chín đỉnh cao phong đan vào nhau chằng chịt, núi chen núi, tuyết che đỉnh núi, rừng tùng xanh ngắt, bên trên bầu trời mơ hồ có thể thấy làn sương nhẹ bị gió kéo thành một hàng dài.

Linh hạm dừng lại trên một trong những đỉnh núi, trước mặt là quảng trường cực lớn, chín cột lăng thiên đứng ngay ngắn trong quảng trường, bao quanh hắc bạch hoa văn võ đài bát, một đỉnh đồng xanh khổng lồ đứng trong đó, ba nén hương bên trong mới đốt đến một nửa, màu đỏ bị tro tàn chôn, mờ mờ ảo ảo hiện ra dấu hiệu bị cháy.

Hòa Quy nhận ra ánh mắt Lâm Độ rơi vào ba nén hương kia, giải thích: "Đây là tông môn chủ phong, thờ phụng thiên địa tổ tiên cùng đại đạo."

"Bây giờ các con đã gia nhập Vô Thượng tông, đương nhiên phải gặp chưởng môn của chúng ta trước."

Ngay khi âm thanh của Hòa Quy rơi xuống. trước quảng trường liền có thêm hai thân ảnh, trong không khí, ngoại trừ ba nén hương, cũng có thêm nhàn nhạt... hương vị dưa chua hầm thịt trắng.

Lâm Độ cảm thấy mình đúng là đói điên rồi, nếu không thì làm sao lại ngửi thấy mùi thức ăn, Lâm Độ ngước mắt nhìn lại.

Một người vân tấn kiều dung, phong lưu hàm súc, một thân trường bào phù dung tím nhạt dệt bằng sợi bạc, dưới ánh hoàng hôn tỏa sáng như một bông hoa mùa xuân;

Còn một người lại càng giống với vẻ ngoài của trưởng lão trong trí tưởng tượng của Lâm Độ, hắn mặc một bộ quần áo trắng trơn nhưng không phải trắng tinh, trang trí ngân diệp ám hoa phức tạp, mặt mũi thanh lãnh, chỉ có nốt ruồi son trên khóe mắt lộ ra một vẻ quyến rũ khác.

Tựa như thần tiên phi tử, thiên tiên hạ phàm, nếu như bỏ qua chiếc thìa dầu trong tay nữ tu áo tím, cùng một nắm rau xanh tươi còn nhỏ nước trong tay nữ tu áo trắng.

Thật là một tiên tử thanh thuần và khiêm tốn.

Lâm Độ lùi lại một bước, tự hỏi liệu mình có phải vào nhầm tông môn hay không.

[Không có đâu thân thân, cô đến đúng chỗ rồi ]

"Bái kiến chưởng môn" Hòa Quy chắp tay hành lễ.

Những người phía sau cũng học theo, lại nghe hoa lệ nữ tử cười nói: "Được rồi, vốn cũng chỉ có chút người như vậy, làm bộ giả vờ đứng đắn."

Lâm Độ sửng sốt một chút, tông môn này hình như không giống nàng tưởng tượng cho lắm.

Tử y nữ tử nhìn lướt qua, ánh mắt rơi trên thân Lâm Độ: " Ngươi lừa đâu ra một tiểu gia hỏa như vậy, thật đáng thương, Thiên Vô, mang nàng đi cho Khương Lương sư thúc của ngươi nhìn một cái, dược liệu cần thiết nếu có trong tông môn khố phòng thì cứ lấy"

"Nếu như không có....vậy thì xem xem phía mảnh đất sau núi có thể có hay không, nếu không nữa thì các ngươi liền đi bí cảnh thêm mấy chuyến là được, dù sao Vô Thượng tông chúng ta tôn chỉ tự cung tự cấp."

Hòa Quy cong khóe miệng, bộ dáng ôn hòa vừa rồi mười không còn năm "Chưởng môn sư tỷ, ngươi chừa cho bọn trẻ ảo tưởng chút đi."



Tử y nữ tử cười một tiếng "Lừa cũng đã lừa về rồi, còn có thể chạy đi đâu."

Mấy đệ tử mới liếc nhau một cái, đều lẫn nhau nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương."

"Tất nhiên chỉ có 4 đệ tử, năm nay hai người các ngươi thu đệ tử, chia đều liền tốt."

Sư Uyên và Thương Ly nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Lâm Độ, phảng phất giống như nàng không phải là người mà là một cái chân gà mới ra lò.

Lâm Độ:...Bầu không khí bỗng nhiên liền cháy bỏng.

"Mấy người kia đi trồng trọt còn chưa trở lại, đêm nay ta nấu ăn." Phượng Triêu nói, cười không ngớt, "Được rồi, đều là con cái nhà mình, không nói những thứ kia, muộn rồi, các ngươi tu vi còn thấp, đều đói a, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi lại nói."

Trong quảng trường đột nhiên vang lên một thanh âm mỏng manh: "Sau khi ăn cơm xong để đứa bé kia trực tiếp đến Lạc Trạch."

Lạc Trạch vạn năm đóng băng, tu sĩ cấp thấp bình thường chịu không nổi, chỉ có băng linh căn mới có thể sống sót, người được gọi đến chỉ có thể là Lâm Độ.

Phượng Triêu khẽ giật mình, lập ứng thuận, nhìn Lâm Độ:"Ta nghĩ Diêm Dã tiên tôn đang bế quan tại cấm địa muốn nhận ngươi làm đệ tử, hắn cũng là trời sinh băng linh căn, cũng là sư tổ ta trước khi phi thăng quan môn đệ tử cuối cùng."

Mí mắt Sư Uyên giật giật, ánh mắt đột nhiên quỷ dị, ta coi ngươi là đồ đệ, ngươi lại muốn làm sư muội ta?

Đoàn người người rầm rộ đến thiện đường, trên bàn lập tức bày ra một chậu cải muối hầm thịt trắng, một nồi sắt hầm ngỗng, một chậu lớn linh sơ(gà) hầm nấm tươi, một núi bánh bao và cơm, bạch y nữ tu vội vàng tiến vào bếp: "Còn một món cuối cùng, đợi một lát."

Lâm Độ hít sâu một hơi, cái Vô Thượng tông này không thích hợp.

Thật sự không thích hợp.

Nhưng mà...... thật thơm.

Một đám người ngồi vào bàn, chẳng mấy chốc, con mắt mấy đứa bé đều sáng lên.

"Xem ra hôm nay chưởng môn sư tỷ vì chiếu cố các ngươi đã dùng linh thu cấp thấp, đối với các tu sĩ mới nhập đạo các ngươi mà nói, linh khí vừa vặn."

Nếu ăn linh thú cao hơn phẩm giai của mình quá nhiều, bạo thể mà chết.

"Đây là thịt linh đồn(cá heo) cấp thấp được hầm với quỳ trư do tông môn chúng ta tự ướp. Thổ chất của Vô Thượng tông chúng ta rất tốt, quỳ trư mới ướp gia vị không lâu, ngoài ra còn có thư nhạn này, không phải ngày lễ lớn không ăn. Đây là chúng mừng các tân đệ tử tiến vào tông môn."

Ba chân nhân bắt đầu xới cơm cho bọn nhỏ, dùng cái bát to như cái chậu so với mặt Lâm Độ còn lớn hơn.

Lâm Độ khiêm tốn nói: "Ta thể hư, ăn không nhiều, chỉ ăn một miếng thôi."



Hòa Quy gật đầu, sau đó dùng sức đem một đống cơm đầy ụp vào bát, ép chặt, đưa cho nàng: "Đây, một miếng."

Lâm Độ:..... Cũng được.

Sau thời gian một chén trà, người thanh niên áo xanh gầy gò hư nhược một tay nâng bát, một tay cầm đũa, trên đũa là một chiếc chân ngỗng to mà đám người gắp cho nàng, trong bát còn có một chiếc đùi gà nồng đậm nước sốt.

Mà cái thau ép chặt cơm đã vơi đi ba phần tư cơm.

Lâm Độ ăn rất nhanh, một miếng thịt một đũa cơm lớn, giống như đã được lập trình sẵn, nhưng tướng ăn lại vô cùng ưu nhã, ngoại trừ tiếng nhai nuốt bên ngoài rất yên tĩnh, nhìn có vẻ không nhanh không chậm, kì thực diễn ra nhanh chóng.

Ba đệ tử còn lại nhìn xem "thể hư ăn không nhiều" người đã ăn xong một chậu cơm hai cái chân và nửa đống dưa chua thịt trắng, bình tĩnh hạ bát đũa.....rồi cầm lên một cái bánh bao.

Các trưởng lão một mặt từ ái nhìn Lâm Độ, nhìn xem, đứa nhỏ này ở phàm trần phải chịu khổ, khó trách gầy như vậy, mười ba năm chưa từng được no bụng ài.

"Trưởng lão, mọi người không ăn sao?"

"Chúng ta không ăn, ta đợi các ngươi đến huy dương cảnh, có thể trực tiếp hóa năng lượng đất trời cho mình dùng, không cần ăn cơm."

Mấy trưởng lão của Vô Thượng tông bét nhất cũng đã tiến vào Huy Dương cảnh tứ giai hậu kỳ, chưởng môn càng là Càn Nguyên cảnh ngũ giai hậu kỳ.

Cuối cùng, sau khi ăn xong một bát cơm và một chiếc bánh bao to bằng nửa khuôn mặt, Lâm Độ ngừng lại, chân thành tán dương: "Chưởng môn chân nhân nấu cơm thật sự rất ngon."

Nguyên liệu nấu ăn của tu chân giới so với phàm trần thơm ngon hơn rất nhiều, mà Vô Thượng tông linh khí dồi dào, đất đai phì nhiêu, nguyên liệu nấu ăn trồng được càng là có thiên nhiên linh vận. Lâm Độ sờ bụng một cái, không để ý, hình như có ăn hơi nhiều.

Ý cười trong mắt Phượng Triêu càng lớn, chỉ có đồ đệ sau lưng muốn nói lại thôi.

"Sư muội ăn nhiều như vậy sẽ không có chuyện gì sao?"

Phượng Triêu sửng sốt một chút: "Tỉ như?"

"Tỉ như nàng muốn lên cấp."

Mọi người ngây ngốc nhìn về phía thiếu niên mặc áo xanh ngồi giữa, nhưng thấy nàng vuốt vuốt bụng, vô thức dẫn dắt linh lực tiêu tán trong dạ dày đến kinh mạch trung ương, để linh lực không ngừng lưu chuyển, cuối cùng hội tụ trong đan điền, tạo thành một đoàn ánh sáng nhàn nhạt màu trắng.

Đoàn ánh sáng màu trắng không ngừng biến lớn, nguyên bản cảm giác căng bụng do ăn no quá mức dần dần biến mất, nhưng Lâm Độ vẫn không thể dừng lại.

Hòa Quy chân nhân: Ngươi xem đi! Ta đã nói thiên tài của tông chúng ta hấp thu linh khí còn đơn giản hơn ăn cơm uống nước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK