• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Alo?” Trong lúc mơ màng, Trần Thâm nhận điện thoại.

“Alo, Trần Thâm, cậu đang ngủ à?”

Lục Thần nghe thấy giọng nói của anh giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Trần Thâm nhìn màn hình điện thoại, sau khi biết người gọi tới là ai thì nói tiếp:

“Ừ, sao thế?”

“Cậu bị thương như thế nào? Lần trước tôi đã muốn ruur cậu đi chơi rồi.”

“Không sao.”

“Vậy thì đi chơi đi, tôi đang ở biệt thự vùng ngoại ô, cậu tới đây không?”

“Tôi hỏi một chút đã.”

“Hỏi ai? Bạn gái cậu à?”

“Ừ.”

Cúp máy, vừa lúc Mạnh Kiều dậy.

Trần Thâm khảy khảy lông mi của cô, hỏi:

“Lục Thần rủ đi chơi ở vùng ngoại ô, em có muốn đi không?”

Rõ ràng là hỏi anh có đi hay không.

Mạnh Kiều biết Lục Thần, anh ấy là anh em tốt của Trần Thâm, cũng là diễn viên, trên Weibo thường xuyên có tương tác qua lại.

“Có thể, nhưng mà em không biết chơi đâu.”

Mạnh Kiều rất thích ở nhà, lười ra ngoài, cho nên mấy trò chơi như ma sói hay gì đó mà thường chơi trong mấy buổi gặp mặt, cô đều không biết chơi.

“Không sao, bên kia có vườn dưa, anh đưa em đi hái dưa hấu.”

Dưới chăn, Trần Thâm quấn lấy chân Mạnh Kiều, nhẹ nhàng cọ cô.

Rời giường, thu xếp.

“Buổi tối chúng mình có trở về không ạ?”

Mạnh Kiều đứng trước tủ quần áo, nói vọng ra bên ngoài, Trần Thâm đang đi xuống lầu.

“Không về đâu, em mang theo quần áo đi, bên kia có bể bơi, nếu như em muốn bơi thì có thể mang theo áo tắm.” Trần Thâm đi vào cửa.

Mạnh Kiều mím môi, suy nghĩ một chút, mang thêm một bộ quần áo để nghịch nước là được, cô không biết bơi.

Trần Thâm đưa những đồ mà mình mang theo cho Mạnh Kiều. Mạnh Kiều ngồi xổm trên mặt đất mở hành lý ra, sau đó cho hết quần áo của hai người vào đó.

Sau khi cô sắp xếp xong, Trần Thâm còn cho thêm một cái hộp nho nhỏ vào.

Mạnh Kiều muốn mặc váy, trang điểm xinh đẹp, cô không thể để Trần Thâm mất mặt trước mặt bạn bè của anh được.

“Ở nông thôn có nhiều muỗi, em mặc quần đi.”

Mạnh Kiều suy nghĩ một chút, sau đó cô thay một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần dài mà lần trước mua để đi biển. Họa tiết trên chiếc quần giống như quần của bà ngoại vậy, nhưng mà nó lại thoáng mát, hơn nữa còn có thể phòng muỗi. Cô sửa sang đầu tóc trong phòng tắm, tiếp đó cầm hai thỏi son môi ra ngoài.

“Màu nào hợp hơn ạ?”

Trần Thâm chỉ vào thỏi son bên tay phải của cô, sau đó vỗn vỗ vị trí bên cạnh anh, nói:

“Để anh tô son cho em?”

Mấy ngày nay ở cùng với Mạnh Kiều, anh đã xem không ít video trang điểm rồi.

“Em có thể tin tưởng kỹ năng của thẳng nam không?” Mạnh Kiều đưa son môi cho anh, rồi ngồi đối mặt với anh.

Trần Thâm mở nắp son, sau đó nâng cằm Mạnh Kiều lên, bắt đầu cầm thỏi son tô tô vẽ vẽ lên môi cô, sau khi tô xong còn bảo Mạnh Kiều mím môi, dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.

“Đẹp không?” Mạnh Kiều hỏi.

“Đẹp.” Trần Thâm hôn nhẹ lên môi cô.

Cho đến khi Mạnh Kiều đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, cô nghĩ thầm, đẹp cái quỷ gì thế? Trần Thâm tô len son ra ngoài một chút, nhìn cô giống như ăn ớt cay làm sưng cả miệng lên vậy. Cũng không biết tại sao ban nãy anh lại hôn cô được.

Dùng nước tẩy trang lau đi, sau đó tô lại một lớp son khác, sửa sang quần áo xong xuôi, hai người bắt đầu xuất phát.

Chiếc xe hôm nay đi chính là chiếc xe có con khủng long nhỏ. Nhìn thấy bùa bình an, Trần Thâm nhớ tới một chuyện.

“Anh còn chưa tặng em thứ gì.”

Từ trước giờ vẫn luôn là Mạnh Kiều tặng quà cho anh.

Mạnh Kiều nheo mắt lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Hình như là em không muốn thứ gì.”

Lúc ấy Trần Thâm không nói gì, sau khi trở về, anh đưa cho Mạnh Kiều một cái thẻ. Nếu như bây giờ không muốn, vậy lúc nào muốn thì mua.

Xe đi về phía ngoại thành thành phố, nhà cửa ngày càng thưa thớt, cây cối càng lúc càng nhiều.

Lục Thần và mấy người bạn khác cũng đưa bạn gái đi cùng, tựa như là một vòng tròn. Khi Trần Thâm và Mạnh Kiều đến, bọ họ đã ở trong biệt thự vui vẻ rồi.

Mọi người đều tương đối thân thiện, quá trình Mạnh Kiều làm quen bạn mới cũng không quá khó khăn, rất nhanh đã trò chuyện, trêu ghẹo nhau.

Đều là người trong giới, mấy chuyện trong giới cũng không ít, tuy Mạnh Kiều không biết tường tận sự việc nhưng mà cô rất thích hóng hớt.

Có người sắp trở nên cực hot rồi. Mạnh Kiều nghe xong, mắt chữ A miệng chữ O, Trần Thâm giơ tay nâng cằm cô lên, giúp cô khép miệng lại.

“Trước đó không lâu, không phải là nói là cô ấy bị chụp được ảnh ở khoa phụ sản sao? Tôi nghe bạn tôi nói là cô ấy mang thai rồi, hơn nữa cũng đã đăng ký kết hôn với người chống lưng của cô ấy.” Có người khơi mở đề tài.

“Mọi người nghĩ như thế nào về chuyện có bầu rồi mới cưới?”

“Ai biết được, có lẽ là bên nam không khống chế được bản thân, hoặc cũng có thể là do bên nữ muốn nắm được đàn ông.”

“Đúng rồi, thích thì kết hôn sớm một chút, tóm lại là có con rồi mới cưới sẽ để lại ấn tượng không tốt.”

Mọi người còn đang thảo luận chuyện này, Mạnh Kiều tiếp tục cắn hạt dưa và hóng hớt, còn Trần Thâm lại như có suy nghĩ gì đó.

Chờ Mạnh Kiều hóng hớt đủ rồi, Trần Thâm mới đưa cô đi hái dưa, trước khi ra cửa còn tìm cho cô một cái mũ rơm.

“Em cảm thấy nó không phù hợp với khí chất của em.” Mạnh Kiều cầm mũ, lật tới lật lui.

“Nắng to lắm.” Trần Thâm trực tiếp đội lên đầu cho cô.

Đường dẫn ra vườn dưa là một màu xanh mượt, khiến cho tâm trạng người ta cũng thả lỏng và dễ chịu hơn.

“Nơi này đẹp thật đó!” Đường ruộng vừa nhỏ vừa hẹp, Mạnh Kiều đi phía trước, thấy cô không để ý suýt chút nữa thì trượt chân, Trần Thâm vội vàng kéo cô lại, sau đó hai tay đẩy vai cô đỉ, miễn cho cô lại không nhìn đường.

Ngoài ruộng có rất nhiều dưa hấu, mọi người đều không biết cách chọn dưa, chỉ là thấy thích quả nào thì chọn quả đó.

Mạnh Kiều ngồi xổm trên mặt đất, vỗ vỗ dưa hấu rồi nghe âm thanh, hình như cũng chẳng khác nhau là mấy.

“Hái trái nào?” Trần Thâm ngồi xuống cùng cô.

“Chọn quả nhỏ này đi.” Mạnh Kiều cúi đầu, mũ trên đầu cũng rũ về phía trước, Trần Thâm vươn tay kéo lại cho cô.

Mạnh Kiều ôm quả dưa lên, ước lượng cân nặng:

“Dưa hấu nhỏ cũng nặng ghê đó.”

“Vẫn là anh ôm đi.” Nói xong thì đưa cho Trần Thâm. Trần Thâm dùng một tay ôm lấy quả dưa, trên cánh tay lộ ra cơ bắp. Mạnh Kiều chọc chọc, cứng quá.

Đi quanh ngoài ruộng một chuyến, chỗ này sờ một chút, chỗ kia sờ một chút, trên tay không khỏi dính chút bùn. Trở về phòng nghỉ, Mạnh Kiều tháo mũ xuống, múc nước rửa tay, rửa xong rồi thì gọi Trần Thâm tới rửa.

Vừa lúc thấy anh cầm điện thoại chụp mình.

“Anh chụp ảnh em à?” Bây giờ người em toàn mồ hôi, rất xấu.”

Mặt Mạnh Kiều đỏ bưng vì nóng, mặc quần như quần của bà ngoài, bên cạnh là chiếc mũ rơm, trông chẳng khác gì người vừa mới đi làm ruộng về.

Mạnh Kiều nhón chân xem ảnh chụp trong tay Trần Thâm. Trần Thâm nghiêng điện thoại để cô nhìn rõ, nói:

“Khá xinh mà.”

Nhìn người cũng tạm được, nhưng mà vẻ mặt có vẻ hơi ngốc, tựa như là không biết mình bị chụp vậy.

“Ăn dưa hấu.” Trần Thâm đẩy eo Mạnh Kiều, chuyển đề tài.

Mạnh Kiều chọn dưa rất ngọt, ở chính giữa là ngọt nhất.

“Kiều Kiều, Weibo của anh Thâm có ảnh chụp của cậu kìa.”

Cô gái ngồi bên cạnh Mạnh Kiều tên là Trương Lộ, là một người mẫu, khá thân thiết với Mạnh Kiều.

Đệch! Không phải là tấm hình kia chứ? Mạnh Kiều nuốt miếng dưa hấu xuống, nhìn vào điện thoại của Trương Lộ.

Kết quả là đó chính là tấm hình Trần Thâm mới chụp. Ngoài trừ tấm đó thì có tấm khác nhìn còn ngơ hơn, cô đưa lưng về phía máy ảnh, ngồi xổm để rửa tay.

Trần Thâm viết caption là tình yêu nông thôn.

Mạnh Kiều chỉ muốn kéo anh ra đây, đánh cho một trận.

Mấy hôm trước Trần Tham tham gia chương trình, giúp Mạnh Kiều chắn chậu hoa rồi bị thương. Tin tức Mạnh Kiều và Trần Thâm hẹn hò cũng xuất hiện rất nhiều, nhưng hai người vẫn luôn không đáp lại. Quần chúng ăn dưa cùng với người hâm mộ đều sắp từ bỏ thì hai bức hình này của Trần Thâm đã trực tiếp công khai.

Các tài khoản marketing lập tức xuất hiện, cái gì mà “Sau khi bị thương, Trần Thâm công nhận hẹn hò!”, “Thì ra anh hùng cứu mỹ nhân là bảo vệ bạn gái!”…

Không lo để ý tới phản ứng của cư dân mạng. Mạnh Kiều xem ảnh xong, Mạnh Kiều nhờ Trương Lộ giúp mình chụp mấy tấm hình, sau đó hai người trở về phòng thay quấn áo.

Thật ra chiếc quần mà cô đang mặc cũng rất hợp thời trang, áo trên người cũng vừa vặn, để lộ vai, lộ eo là cực kỳ đẹp. Chỉ cần chỉnh một chút là thành thời thượng rồi, ai muốn tình yêu nông thôn chứ!

Ngày dần tàn, Mạnh Kiều đón ánh hoàng hôn, dựa vào tường của biệt thự. Trương lộ là người mẫu, trình độ chụp ảnh khá tốt, giúp Mạnh Kiều chụp được rất nhiều ảnh.

“Cậu muốn đăng lên để “vả mặt” anh Thâm hả? Ha ha ha…”

Trương Lộ nhìn Mạnh Kiều đang nghiêm túc chọn ảnh.

Mạnh Kiều gật đầu thật mạnh, đưa những tấm hình mà mình chọn cho Trương Lộ xem.

Trương Lộ dựng ngón tay cái, sau đó Mạnh Kiều đăng ảnh lên, lạch cạch gõ chữ: Rõ ràng là cô em nghỉ phép nóng bỏng.

Nguyên nhân là vì cư dân mạng đang hóng hớt vì Trần Thâm đăng Weibo, cho nên rất nhanh đã phát hiện Mạnh Kiều đăng Weibo. Vô số bình luận xuất hiện, đều là @ Trần Thâm, cười ảnh là thẳng nam chụp ảnh rồi bị bạn gái dỗi.

Rõ ràng là Trần Thâm đang nói chuyện với bạn bè, nhưng rất nhanh đã online. Anh phóng to ảnh chụp, nhìn phần eo và vai Mạnh Kiều để lộ bên ngoài, sau đó trả lời: Ồ?

Mạnh Kiều nhìn bình luận của anh, sợ quá, chỉnh sửa lại một lần nữa, thay bằng một tấm hình che tay ở trước bụng.

Người hâm mộ lập tức phát hiện, toàn bộ phần bình luận đều là ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…

Fan A: Em gái Kiều quá nghe lời rồi nhỉ? Ha ha ha, anh Thâm mới ồ một tiếng mà đã đổi ảnh luôn rồi.

Fan B: May mà tui đã lưu rồi he he, eo nhỏ ghê luôn á trời!

Fan C: Em gái Kiều đừng sợ! Kỹ thuật chụp ảnh của anh Thâm quá kém!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK